Khuôn mặt Hình Tự Ngọc lệch đi, cả người nghiêng theo, bụng nàng ta đập mạnh vào bàn phía sau lưng nàng ta.
Hình Tự Ngọc ngã xuống dưới thảm, tóc đã rối tung, nàng ta giơ tay sờ lên bên má đau rát của mình.
Đau thật là đau, hơn thế bên khóe môi nàng ta đã chảy ra máu tươi nhưng bị mái tóc che khuất.
Đây là cái tát đầu nàng ta nhận được... lần đầu tiên bị đánh còn là hắn ta đánh, người nàng ta yêu đến lòng dạ luôn hướng về.
Hành Dương Sắc đánh xong thu tay, Coi như trừng phạt những việc nàng vừa làm. Ngọc nhi, thân phận nàng không hơn nữ nhân của ta, biết phận, hiểu chuyện chút, đừng làm điều dại như tính kế sau lưng người. Kết cục nàng không gánh nổi. Hành Dương Sắc nhẹ nhàng buông lời cảnh cáo.
Hình Tự Ngọc mặc kệ thân xác bản thân đang rất đau đớn mà dùng ánh mắt đáng đáng thương thương nhìn hắn ta, nàng ta cất giọng khàn khàn: Ngọc nhi vì người nên bốn năm nguyện ý cố gắng. Không danh phận bên người, chăm sóc người, bỏ hết tiền đồ, bỏ đi cả những hào quang, thân phận cao quý để làm ấm giường cho người mỗi đêm cũng chẳng bằng một Nhược Oải Phi luôn tỏ ra thanh cao kia? Giờ vì ả người có thể thương tổn Ngọc nhi vậy? Hình Tự Ngọc bi ai nói tiếp: Ngọc nhi vì gì mới tính kế ả ta? Vì Ngọc nhi ghen! Ả ta đâu phải nữ nhân của người? Sao luôn có được sự nhường nhịn, ôn nhu của người, còn Ngọc nhi chỉ có sự thô bạo, dày xéo từ người? Đêm đêm là Ngọc nhi hầu hạ người, nhưng người luôn coi là ả ta! Suốt bốn năm, quá đủ cho đến ngày người nói với Ngọc nhi, là Ngọc nhi không xứng cùng người kết tóc... Hình Tự Ngọc nói tới đây nghẹn lại.
Bốn năm cố gắng đổi lại hai từ không xứng. Đau, tuyệt vọng, bi thương lắm, nàng ta hi vọng quá nhiều rồi! Hắn ta vĩnh viễn coi nàng ta như một sủng vật, không, thấp kém hơn cả sủng vật!
Hình Tự Ngọc nghĩ tới đây thì mắt nhìn chăm chú đôi mắt âm u, lạnh lẽo của Hành Dương Sắc.
Duy chỉ hờ hững.
Nàng ta thua cuộc rồi! Nàng ta từ bỏ thôi...
Chịu một bạt tai, chấm dứt tất cả.
Hình Tự Ngọc chống tay đứng dậy, đối mặt với Hành Dương Sắc một sắc mặt không đổi như không hề nghe thấy những lời nói kia. Hình Tự Ngọc lấy lại bình tĩnh nói: Đa tạ Dung vương gia đã nhân từ, giơ cao đánh khẽ. Hình Tự Ngọc sẽ ghi nhớ lời dạy bảo. Hình Tự Ngọc nói xong bước chân thật nhanh lướt qua Hành Dương Sắc, dù cho đôi mắt nàng ta vẫn vương chút lưu luyến chẳng rời với bóng lưng cô đơn của Hành Dương Sắc.
Khoảng khắc sắp không thấy bóng hình Hàn Dương Sắc thì Hình Tự Ngọc đột nhiên nhớ ra gì đó. Nàng ta dừng bước chân nghĩ nghĩ, cuối cùng bên môi hiện lên nụ cười mỉa mai.
Nàng ta nghĩ gì đây? Hắn ta từng nói sẽ không thể nào để một nữ nhân như nàng ta sinh con cho hắn mà.
Vậy thì Xuyến nhi là con của mình nàng ta, sự tồn tại của Xuyến nhi không liên quan gì hắn cả.
Đúng, Hình Tự Ngọc có một bí mật không một ai biết, đó là nàng ta đã có con hơn hai năm trước, một tiểu nữ nhi xinh xắn, Hình Mộng Xuyến.
Khi biết mình có cốt nhục của Hành Dương Sắc, nàng ta rất vui... lúc hỏi Hành Dương Sắc thì hắn đã nói không thể có.... Rất may nàng ta chưa nói mình có... nếu không nàng ta sẽ mất đi đứa trẻ đầu này.
Sau đó nàng ta lén sinh con ở trên chùa... giấu hết tất cả mọi người.
Đáng lẽ nàng ta còn chút hi vọng sau khi nghe tin hắn ta tự thả Nhược Oải Phi, tưởng hắn buông bỏ, tưởng nàng ta cùng Xuyến nhi có thể có cơ hội... giờ thì quá rõ ràng.
Nàng ta sẽ trở về xin phụ thân cho nàng rời khỏi kinh thành này, cùng Xuyến nhi đi tới nơi để bắt đầu lại.
Nhưng trước khi đi nàng ta sẽ tặng một món quà cho Nhược Oải Phi và Hành Dương Sắc.
[Không hiểu chỗ nào thì cmt để ta biết mà sửa nhá! NHẬN XÉT, THEO DÕI, THÍCH, ĐỀ CỬ, VOTE CHO TRUYỆN, ĐỂ TA CÓ THÊM ĐỘNG CMN LỰC NHA~~)