Uyên vương phủ.
Có một tiểu cô nương đang ngồi trên núi giả cao cao đùa nghịch.
Tiểu cô nương có mái tóc màu trắng dài mềm mại và thân bạch y thoát tục...
Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ xinh, xinh đẹp như tiên đồng với đôi mắt tròn tròn sáng ngời tựa có sao trời bên trong.
Sống mũi thẳng như cây tre, lại cao cao bé nhỏ xinh xinh, tới hai cánh môi hồng nhuận chu ra khả ái đến khiến người muốn cắn cắn.
Tiểu cô nương chính là A Hoa...
“A Hoa.” Tiếng gọi từ xa truyền tới, A Hoa quay đầu, trong mắt thấy Hành Liên Uyên đang tới, A Hoa lập tức giật mình vội vàng nhảy xuống núi giả, rồi nâng bước chạy về phía Hành Liên Uyên, đối mặt với hắn, A Hoa không quên nở nụ cười thật tươi gọi: “Phụ thân!”
Hành Liên Uyên ngồi xổm xuống, đối diện A Hoa, hắn đưa tay véo nhẹ mũi bé của A Hoa, xong buông lời trách: “Con cười như vậy cũng không thể khiến ta mờ mắt bỏ qua, nếu con còn tinh nghịch leo lên núi giả nữa thì ta dẹp bỏ núi giả đấy.”
“A Hoa đâu có tinh nghịch? A Hoa là leo lên để dễ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà phụ thân!” A Hoa chu mỏ lên đáp lại.
“Con còn nói sao? Lần trước hấp thụ đến ngã đau đó, con còn chưa chừa?” Hành Liên Uyên nhìn môi đang chu lên kia, lắc đầu nói...
“A, phụ thân! Người có phải sắp cho con một mẫu thân mới không?” A Hoa đột nhiên kéo kéo ống tay áo Hành Liên Uyên.
Hành Liên Uyên rời tay mình khỏi cái mũi A Hoa, cất giọng hỏi: “Ai nói với con như vậy?”
A Hoa lập tức đáp: “Là Hồng Hồng, Lam Lam đó! Họ nói có một công chúa của quốc khác sang hòa thân! Vì lợi ích hai quốc gì gì đó! Về việc ai lấy công chúa ấy thì do công chúa ấy chọn! Và nói là phụ thân văn võ song toàn, dung nhan của phụ thân lại đẹp đẽ, tuyệt đối câu hồn! Phụ thân chắc chắn là người công chúa ấy chọn!”
Hành Liên Uyên nghe rồi nở nụ cười: “Ta sẽ không lấy thêm ai khác, nhưng nếu A Hoa muốn một mẫu thân thì A Hoa có thể nhận một ai đó mà A Hoa thấy rằng tốt đẹp làm mẫu thân mình, duy chỉ là mẫu thân A Hoa.”
“Dạ, A Hoa hiểu rồi! Phụ thân... người yêu mỗi Hoa Hoa mẫu thân thôi sao?” A Hoa mở to đôi mắt mình, ngu ngơ hỏi...
“Đúng vậy, nửa đời về sau, ta chắc chắn chỉ yêu Hoa Hoa mẫu thân và con thôi.”
Một câu nói ra, như định sẵn lời thề... mang bao cảm tình thêm kiên định.
Hành Liên Uyên sau đó gạt bỏ chuyện này sang một bên, cầm tay nhỏ của A Hoa nói: “Đi, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo chơi!”
“Vâng!”
...
“Đó không phải là Uyên vương? Sao Uyên vương đi bộ? Còn dắt tay một đứa trẻ?”
“Sao đứa bé kia màu tóc trắng tuyết thế kia?”
“Các người vẫn chưa nghe gì hả? Đứa bé kia là con của Uyên vương và Uyên vương phi mới tìm lại được đấy!”
“Có lầm không? Trước kia có tin đứa trẻ kia chết cùng Uyên vương phi rồi mà?”
Tiếng bàn tán của mọi người hướng về Hành Liên Uyên cùng A Hoa đang đi dạo xa xa, mọi người vừa bàn tán vừa đưa mắt nhìn, Hành Liên Uyên và A Hoa, điệu bộ cả hai vui vẻ, thản nhiên, không có để ý những ánh mắt và tiếng nói xung quanh.
Bên trong đám người, một tiểu bạch kiểm, à nhầm, một nam nhân dáng người nhỏ nhắn phi lao ra ngoài, ánh mắt háo sắc của tiểu nam nhân ấy dính trên người Hành Liên Uyên.
“Hoàn Hoàn! Qua đây! Qua đây!” Tiểu nam nhân kéo nô tì mình qua.
“Công chúa... A, công tử! Có có gì hả?” Nô tì bị kéo có chút hoảng hốt, lắp bắp nói.
Tiểu nam nhân đưa ngón tay thon chỉ chỉ phía xa, cất lên giọng nói hưng phấn: “Là hắn phải không? Tên yêu nghiệt, bán nam bán nữ?”
Sao yêu nghiệt này có thể đẹp như thế chớ?
Cái cổ kia quá trắng nõn rồi!
Cánh môi mỏng rũ hoặc kia nữa!
Đôi mắt hút hồn kìa!
Hừ hừ... nàng chết mất!
Không, không được! Phải bình tĩnh! Ân Phượng!
Tiểu nam nhân kìm chế nước miếng nơi khóe miệng đang sắp rơi xuống.
“Công tử... người ta là Uyên vương cao cao tại thượng! Người đừng lỗ mãng như thế!” Nô tì rụt rè đưa khăn tay cho tiểu nam nhân lau miệng..
“Hừ! Lần trước yến tiệc tẩy trần của ta, hắn dám không tới cho ta nhìn! Bản công chúa, không, bản công tử hôm nay phải dạy cho hắn một bài học!” Tiểu nam nhân nét mặt âm hiểm, môi nhỏ xinh nở nụ cười tà tà, vừa lau miệng vừa nhìn Hành Liên Uyên.