Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 67: Chương 67: Uyên Vương Sợ Chó? [Đại Ca Chó Đen vs Bạch Cẩu]




Tiểu nam nhân thật ra nữ giả nam trang, là công chúa của Dạ quốc, Ân Phượng, theo hiệp ước giữa hai quốc gia nhiều năm, đến đây liên hôn.

Ân Phượng là công chúa được sủng ái, nữ tử nổi danh nhất của Dạ quốc, là bảo bối được người nâng niu trên tay, tính tình hoạt bát, tinh ranh, có chút háo thắng, dư thừa kiêu ngạo, Ân Phượng lớn lên sở hữu dung nhan xinh đẹp như hoa, ở Dạ quốc chính là đại mỹ nhân!

Nàng sang đây là để chọn lựa phò mã của mình cũng như hoàn thành trách nhiệm, lợi ích quốc gia.

Nàng sớm nghe Hạ quốc có một yêu nghiệt tên Hành Liên Uyên, khiến người ái mộ, sùng bái, tại yến tiệc tẩy trần vốn muốn xem xem yêu nghiệt ấy như nào thì yêu nghiệt ấy thản nhiên không tới, mặc nàng ngỏ lời!

Nàng tốt xấu gì cũng là công chúa, là người đại diện cho Dạ quốc, yêu nghiệt ấy tự nhiên không để ý đến! Thật sự! Không nể mặt! Không xem ai ra gì!

Cục tức này nàng nuốt không trôi đâu! Thời cơ hôm nay, sau bao ngày chờ đợi! Nàng sẽ trả thù! Cho hắn xấu mặt!

Nghe nói Hành Liên Uyên sợ chó? Nàng đây chuẩn bị cho hắn một Bạch Cẩu! Cho hắn chạy quanh thành!

Cho hắn chừa cái tội cao ngạo! Tưởng mình đẹp thì muốn làm gì thì làm à?

“Công tử... không được đâu!” Nô tì ngăn cản Ân Phượng...

Ân Phượng không thèm nghe, phất tay lên, lập tức một chú chó to lớn màu trắng với khuôn mặt hung CMN dữ lao ra khỏi đám đông một cách bất ngờ...

“Á! Chó dại!”

“Mẹ ơi! Chó xổng chuồng kìa!”

“Đừng có gần ta! Không, đừng có cắn ta! Không phải, cả hai mới đúng! Á á!”

Mọi người sợ hãi chạy mất dép...

Bạch cẩu [Chó trắng] phi thẳng về hướng Hành Liên Uyên, nó một thân to lớn hung mãnh, cơ bắp cuồn cuộn do tập luyện nhiều năm, trai sáu múi tập gym chưa chắc bằng... thêm răng nanh chìa ra nhọn hoắc như được mài dũa và một đôi mắt hung tàn sát ác nhắm vào hai người phía trước.

“Phụ thân! Có một chú chó kia!” A Hoa mở to đôi mắt sáng long lanh, nhìn Bạch cẩu đang dùng tốc độ ánh sáng chạy về phía này.

Hành Liên Uyên khó hiểu: “Hả?” Hắn theo ánh mắt A Hoa, quay đầu qua nhìn... rồi hắn thấy Bạch cẩu...

Hành Liên Uyên: “...” Act cool đứng hình mất 5s

Trời đậu? Sao lại có chó?

Kẻ nào thả chó cắn hắn vậy?

Sao biết hắn sợ chó cơ chứ!

Nào nào nào!

Đừng qua đây!

Đừng cắn không trượt phát nào!

“Dạ Di!” Tiếng Hành Liên Uyên vang vọng...

Dạ Di đang nằm trên cây cách đó không xa, nghe thấy vương gia nhà mình gọi, xa rời mộng đẹp giật bắn mình tỉnh dậy, xong không cẩn thận ngã xuống dưới chỗ đại ca chó đen phơi nắng...

Đại ca chó đen phía dưới nằm xem kịch đột ngột bị người đè: “...” Quần què!

Dạ Di: “...”

...

Mục tiêu ở rất gần mình, Bạch cẩu đang định táp một miếng ngon lành.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Miệng Bạch cẩu kia bị Đại ca chó đen nhanh như tên lửa ngoạm lấy...

“Ắng ắng!” Đau chết Bạch cẩu!

Hu hu...

Bạch cẩu: “Ắng gâu! grừ...”Thả ra cái tên màu than củi này!

Đại ca chó đen: “...” Ngươi cứ ở đó mà kêu đi! Lát nữa ngươi sẽ bị tên Dạ Di chim đen trói theo kiểu đem đi nướng mà không tắm rửa vặt lông nhé!

Sau đó Bạch cẩu dưới ánh mắt sợ hãi đan xen kinh ngạc của mọi người bị Đại ca chó đen cắn không trượt phát nào rồi Bạch cẩu bị Dạ Di ám vệ hành nghề tay trái là bắt chó trói lại

Bốn chân bị trói theo kiểu nướng sống không vặt lông.

Bạch cẩu lúc này không khác Đại ca chó đen năm xưa là mấy,

Thiệt là đáng thương quá đi...

Ân Phượng chưa kịp cười trên nỗi đau người khác thấy một màn xảy ra nhanh gọn như thế thì há mồm trợn mắt, chạy lại nhìn Bạch cẩu mình nâng niu đang nằm trên đất rên ư ư như bị ai hấp...

Ân Phượng giữa ánh mắt tất cả, nhảy câng câng, tức giận chỉ tay vào Dạ Di ám vệ hành nghề tay trái bắt chó...

Nàng quát: “Mẹ kiếp! Tên quạ đen ngươi từ đâu chui ra! Làm hỏng việc của bản công tử! Ngươi thả Bạch cẩu của bản công tử ta ra ngay! Nếu không bản công tử đánh chết ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.