Trong phòng làm việc,Khải Phong gọi Chu An vào.
- Chủ tịch,anh gọi tôi?
- Lần ra mắt của bộ thiết kế lần này, tôi muốn kết hợp giữa trưng bày trang sức và triển lãm tranh. Tôi đã liên hệ với Tầm Nhiên cậu ấy đã đồng ý kí hợp đồng cho buổi trưng bày. Anh sắp xếp cho Chu Hân phụ trách giúp tôi,không được cho cô ta biết tôi bảo anh sắp xếp.
Chu An khó hiểu nhìn anh:“Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay.”
Thật ra Khải Phong nhìn thái độ của Chu An cũng biết anh đang nghĩ gì. Anh biết rõ tập đoàn có nhiều người có thể đảm nhận việc này, nhưng anh cũng biết với khả năng của Chu Hân cô ấy sẽ hoàn thành tốt được công việc mà anh giao. Hơn hết là anh muốn giữa cô và Tầm Nhiên có lí do để gần nhau hơn. Anh chỉ có thể giúp bạn thân của mình cùng bạn thân của vợ mình đến bước này thôi, còn lại phải chờ vào bản thân của cả hai người đó rồi.
Chu Hân nghe lời Chu an nói thì mặt mày nhăn lại:“Việc này không phải là chuyên môn của tôi, hơn nữa lần ra mắt bộ thiết kế này không phải rất quan trọng sao, tại sao lại giao cho một người không có kinh nghiệm như tôi?”
- Với khả năng của cô, chắc chắn rằng cô sẽ hoàn thành tốt, hiện tại trong tập đoàn mọi người đang thúc tiến sản phẩm,nên mới bất đắc dĩ nhờ đến cô. Chỉ có cô là người thích hợp nhất thôi.
- Nhưng tôi....
Chưa đợi Chu Hân nói hết câu:“ Tôi sẽ chuyển hợp đồng sang cho cô.” Nói xong Chu An quay lưng đi về phòng làm việc của mình.Một lúc sau Chu Hân nhận được bản hợp đồng. Cô rất bất ngờ vì hợp đồng lần này là hợp tác với Tầm Nhiên, như vậy không phải rất rõ ràng sao, giao cho cô là có lí do, chỉ có Khải Phong mới là người có thể sắp xếp thôi. Chu Hân cầm điện thoại lên, đầu đây bên kia bắt máy.
- Chào anh, tôi là Chu Hân người phụ trách hợp đồng lần này với anh, không biết khi nào anh có thời gian?
- Chu Hân, cô không cần khách sáo với tôi vậy đâu. Tôi đang ở phòng tranh, tôi gửi địa chỉ cho cô.
- Vâng.
Một lúc sau, Chu Hân đến phòng tranh của Tầm Nhiên, nhìn phòng tranh này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ,Tầm Nhiên là một họa sĩ khá nổi tiếng như vậy không phải là quá đơn giản sao.Bước vào trong, đập vào mắt cô là hình ảnh một cô gái có đôi mắt trong trẻo,nụ cười thuần khiết cùng mái tóc dài đang ngồi trên tảng đá dưới gốc cây phượng vĩ, được treo giữa phòng tranh. Thấy Chu Hân nhìn chăm chăm bức tranh, Tầm Nhiên đi đến đứng gần cô, mắt hướng về phía bức tranh:
- Cô thấy cô ấy thế nào?
- Là bạn gái của anh?
Tầm Nhiên mỉm cười ánh mắt thoáng buồn:“Đã từng.”
- Cô ấy đang...?
- Có chồng cùng hai con.
Chu Hân nhìn Tầm Nhiên:“Anh còn yêu cô ấy, vậy sao lại buông tay”
Tầm Nhiên mỉm cười nhìn Chu Hân lắc đầu:
- Không hẳn là yêu mới nhớ, chỉ là năm tháng vui vẻ không thể lãng quên.
- Nhưng cuối cùng vẫn chính là không thể quên được.
- Không quên không có nghĩa là còn yêu, cô ấy đã có cuộc sống của cô ấy, tôi cũng vậy.
- Nhưng cô ấy khác anh, cô ấy có hạnh phúc mới nhưng còn anh, anh lại không chấp nhận một cuộc sống mới.
Tầm nhiên nhìn Chu Hân một lúc lâu rồi lại mỉm cười:
- Chu Hân, không phải tôi không chấp nhận người khác ngoài cô ấy, mà là tôi chưa gặp được người thích hợp với tôi thôi. Tôi không phải là người cố chấp hay nặng tình như cô nghĩ đâu.
Chu Hân bất giác mỉm cười khi nghe Tầm Nhiên nói, vậy là cô có cơ hội rồi phải không?
- Vậy nếu người con gái có thể nắm tay anh bước tiếp xuất hiện, anh có chấp nhận nắm tay cô ấy không?
- Tất nhiên rồi.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Anh mắt Chu Hân có chút buồn:“ Nếu như, người con gái anh yêu đã từng có một quá khứ dơ bẩn anh liệu có chấp nhận cô ấy không?
Tầm Nhiên khó hiểu nhìn Chu Hân:“Nếu cô ấy của hiện tại xứng đáng có được yêu thương và đủ làm tôi rung động thì không vấn đề gì cả?
- Mặc dù cô ấy không còn sạch sẽ nữa hay sao?
- Tôi yêu cô ấy là ở con người của cô ấy,quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ, sống cho hiện tại không phải tốt hơn sao?