Edit + Beta: Ruby
- -----------------
Đàm Khinh không nghĩ tới, hắn sau này thường thường có thể nhìn thấy Trình Tư Độ.
Lúc mỗi sáng sớm dậy sớm làm công, Đàm Khinh luôn có thể nhìn thấy Trình Tư Độ cùng em gái của cậu ấy bị đánh thức —— Trình Tư Độ ôm em gái của cậu đang xem vịt con học bơi bên vũng nước.
“Đi hoi!” Công nhân vỗ bả vai hắn.
“Đến đây.” Đàm Khinh đội nón an toàn lên.
Trình Tư Độ xa xa nghe thấy thanh âm hắn, đưa mắt nhìn bốn phía, thế nhưng hình như không thấy hắn, mặt ngơ ngác mà sửng sốt một hồi, lại bị em gái nắm đi bắt bắt vịt con.
Đàm Khinh ngày hôm nay vẫn là không đuổi kịp giờ cơm.
Xây tường một buổi sáng, bởi vì không thành thục bằng công nhân già, hắn lưu lại làm nhiều thêm một lát, miễn cưỡng đuổi theo bằng tiến độ. Chờ lúc hắn mang theo thùng plastic cùng cái bay (*) đi vào phòng ăn, trên bếp quả nhiên không có cơm nóng hổi.
(*) cái xẻng tam giác
Đàm Khinh tại dưới vòi nước rửa mặt, suy nghĩ một chút, thuận tiện đem tóc tai cũng tưới một phen.
“Ôi chao, cậu mới trở về a?” Đàm Khinh nghe thấy tiếng người, đóng vòi nước, không nhận ra trừng hai mắt qua xem, quả nhiên là Trình Tư Độ.
Trình Tư Độ mặc vào áo T shirt trắng cùng quần thể thao ngắn màu đen, dưới vải vóc nhẹ nhàng tay chân lộ ra đều trắng mà bé nhỏ. Nói chung, Đàm Khinh nhìn cậu, khá giống nhìn cô nương dậy thì không thành, hoặc là kiều hài tử không kịp lớn lên.
Trình Tư Độ tìm cái khăn lông cho hắn, liền đi kệ bếp phòng trong mân mê một hồi, bưng ra một bát thịt sườn kho tàu. Miếng sườn đỏ mềm chín rụt, béo ngậy, hẳn là cách hầm Tô Nam, bỏ thêm chao đường trắng, ngửi thấy rất mê người.
Đàm Khinh đã chừng mấy ngày không ăn thịt, không khống chế lại con mắt của mình, giống như chó dữ thấy thức ăn, gắt gao nhìn chằm chằm chén thịt kia.
“Ầy.” Trình Tư Độ đem chén thịt sườn kho tàu kia đặt đến trên bàn, “Ăn đi.”
Đàm Khinh ngược lại không ngốc, thấp giọng hỏi: “Không phải mỗi người đều có đi?”
Trình Tư Độ cười rộ lên, có chút ý tứ cười nhạo, “Làm sao có khả năng? Chúng tôi trên lầu ngày hôm nay ăn thịt, tôi khó chịu, ăn không hết, lén lút giấu đi.”
Đàm Khinh ngồi ở bàn bên cạnh, mái tóc đen ngắn ngủn rửa qua nước một lượt, thẳng tắp mà nhô lên, mặt mày dính nước, không bình thường nhạt nhẽo như vậy, mái tóc đen nhánh, đặc biệt là lông mày rậm, giống như từng bút từng bút tô ra, hơi chau lên, như một thiếu niên ngoan liệt.
Hắn nói tiếng cảm ơn, bới cơm ăn thịt, Trình Tư Độ liền lấy cho hắn gói rau cải muối xắt sợi ăn với cơm. Hắn một hơi ăn hai bát cơm trắng.
Trình Tư Độ ngồi ở đối diện, dùng cái cốc tráng men khá tinh xảo uống nước, bên trong bỏ thêm kim ngân hoa giải nhiệt.
Cậu không tự chủ được quan sát Đàm Khinh.
Đàm Khinh dù sao tuổi trẻ, cùng đám công nhân hơn ba mươi tuổi kia không giống nhau, hắn mặc một áo ba lỗ đồ lao động màu đen, lộ ra đường nét cơ thể cánh tay phi thường trôi chảy đẹp đẽ, lúc gắp rau bưng bát, bắp thịt trên cánh tay nhô lên, rất ngây ngô mà tráng lệ, dễ dàng khiến người nhớ tới lúa mạch xanh non đầu hạ trong bờ ruộng điên cuồng mọc dài.
Trình Tư Độ có chút không lời tìm lời để nói, “Ôi chao, cậu từng nuôi vịt sao? Em gái tôi gần đây rất muốn nuôi tử, còn cố ý chuẩn bị cái chậu hoa nhỏ, hiện tại đang xin cha tôi muốn con vịt.”
Đàm Khinh trên môi có chút dầu trơn bóng, “Con vịt không nuôi dưỡng ở trong sông, sẽ chết gầy.”
Trình Tư Độ có chút sợ hết hồn, tựa hồ bị chữ “chết” này giật mình, lúng ta lúng túng mà “Ồ” một tiếng, “Vậy không để cho con bé nuôi.”
“Ừm.”
Buổi chiều mưa rào, công nhân hiếm thấy không cần tan tầm mà, toàn bộ tập hợp tại lều trong phòng. Bên ngoài bấp bênh, trong phòng một chiếc bóng đèn tròn 10W thảm đạm, lắc lư, bọc lấy các nam nhân tẻ nhạt đánh bài.
Đàm Khinh không đi đánh bài, nằm ở góc giường trong cùng đọc sách.
“Đàm Khinh, mày xem sách sếc gì hả?” công nhân giường bên cạnh lên giường, đột nhiên đoạt lấy sách trong tay Đàm Khinh.
Gã định thần nhìn lại, không phải sách sếc, không có đại cô nương cùng vú to, con chữ bằng chì khô cằn, từng chữ từng chữ, có chữ Hán, có tiếng Anh, còn có chút con số, nói chung đối với gã mà nói cơ hồ chẳng khác nào Vô Tự Thiên Thư. Gã ngượng ngùng nói: “Đàm Khinh, này là cái gì a?”
Đàm Khinh đưa tay đem sách cầm về, lạnh nhạt nói: “Không có gì, tùy tiện xem, tôi cũng xem không hiểu lắm, giết thời gian.”
Công nhân gãi gãi mặt, cảm thấy không thú vị, xuống giường đi đánh bài.
Chờ mưa rơi tạnh một chút mà nhỏ đi, cửa lều phòng bị đẩy mạnh ra, một người một tay che dù, một tay ôm tiểu cô nương, trên tóc mềm nhũn dính một lớp mưa bụi mỏng manh. Cậu có chút sợ người lạ, còn chưa nói, ngược lại là cô gái nhỏ trắng nồn nộn này trước tiên bi bô mở miệng: “Mẹ gọi các anh đến phòng ăn uống canh đậu xanh.”
Trình Tư Độ ôm con bé cười cười.
Các công nhân trêu ghẹo: “Là ông chủ nhỏ tới đây a.”
Trình Tư Độ rất ngượng ngùng mà lắc đầu một cái, tiến vào phòng, nhìn các công nhân từng người từng người xông mưa chạy đi.
Trình Tư Độ bốn phía đánh giá lều phòng, tấm nilông đỏ trắng đựng phân hóa học banh lên đỉnh đầu, tiếng mưa rơi lớn như sấm đánh, thùng thùng vang vọng.
Gian phòng nhỏ mấy chục mét vuông, giường từ thanh sắt gấp lại dựa vào tường phủ kín. Trên một cái giường tận cùng bên trong, chính là Đàm Khinh ngồi đó.
Trình Tư Độ đem Trình Tư Doanh thả xuống, cô gái nhỏ trong tay còn cầm gậy trò chơi màu sắc rực rỡ. Con bé nhìn Anh hai trẻ tuổi nằm trên giường, rất tựa như quen chạy tới, vỗ ván giường nói, “Chơi cùng em! Chúng ta đi chơi gậy trò chơi!”
Đàm Khinh không đáp lại con bé, trước tiên liếc mắt một cái nhìn Trình Tư Độ. Trình Tư Độ tại trong cái nhìn kia bên đọc ra chút mùi vị cầu khẩn, tựa hồ muốn cầu cậu nhanh chóng mang con bé đi, thế nhưng Tư Độ làm bộ như không thấy, ôn ôn nhu nhu ở trên giường ngồi xuống, dụ dỗ Tư Doanh: “Tư Doanh phải gọi cậu ấy là gì a?”
“Anh hai!” Tư Doanh thái độ rất cường ngạnh, “Cùng em chơi gậy trò chơi!”
Tầm mắt Đàm Khinh ở giữa hai anh em do dự một hồi, đem sách khép lại để ở một bên, thật bất đắc dĩ mà nói: “Được.”
Em gái cùng Đàm Khinh chơi gậy trò chơi, Trình Tư Độ nhìn thấy quyển sách kia bên gối Đàm Khinh, bìa ngoài màu xám, nhưng nhìn không rõ viết chữ gì. Cậu hướng bên trong giường càng ngồi gần một chút, đầu gối đụng vào cái đùi lớn Đàm Khinh, thế nhưng Tư Độ hình như không để ý, chỉ là duỗi dài cổ đến xem bìa ngoài, nhỏ giọng nói: “Ôi chao, là máy tính à. Lập trình sao?”
“Ừm.”
Trình Tư Độ lại hỏi: “Tôi quên hỏi, chuyên ngành đại học của cậu —— “
“—— không thi đậu.” Đàm Khinh nói.
“... Nha.”
Ba người chơi một hồi, khắp nơi nhường Tư Doanh, em gái nhỏ thắng được rất không có tính khiêu chiến, thế nhưng thật cao hứng nắm chặt gậy trò chơi mời Đàm Khinh đến nhà ăn kem đào.
Tư Độ cũng khuyến khích hắn: “Đi thôi. Còn có uống canh đậu xanh.”
Đàm Khinh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy mang giày.
Trước khi ra cửa, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của cô gái nhỏ, hiểu rõ lại bất đắc dĩ mà ôm con bé, liền hù dọa nó: “Cẩn thận một chút, đừng loay hoay, té xuống tôi cũng mặc kệ.”
Tư Doanh quay đầu lại, lướt qua bờ vai Đàm Khinh nhìn Tư Độ đuổi theo, “Anh hai, dù!”
Tư Độ nhận mệnh mà đẩy dù lên.
Một cái dù thiên đường khá nhỏ, ba người chen chúc nhau, nửa mảnh lồng ngực Trình Tư Độ dán vào cánh tay Đàm Khinh, nóng một chút, trong lúc bắt kịp nhanh chóng, nhẹ nhàng đụng vào, hết lần này đến lần khác.
Tư Độ rất lâu sau đó trong lúc vô tình nói tới chuyện này, Đàm Khinh nằm trên ghế sa lông, tinh tế thưởng thức một phen, nói: “Anh khi đó kỳ thực cho rằng em câu dẫn anh.”
Đàm Khinh an bài cho Tư Độ tội danh câu dẫn. Hơn nữa chứng cứ phạm tội nhiều vô kể.