Edit + Beta: Ruby
- -----------------------
Đàm Khinh sau đó rốt cuộc chưa từng tới bệnh viện của Trình Tư Độ kia.
Điện thoại di động Trình Tư Độ mỗi ngày vang lên rất nhiều lần, trong đó không có Đàm Khinh.
Mẹ Trình Tư Độ mang bạn trai về nhà.
Tư Doanh rất không cao hứng, không muốn cùng bàn ăn cơm, thế nhưng Tư Độ không thể tùy hứng.
Hôn nhân của cha mẹ bảy năm trước đi tới phần cuối, trong đó nguyên nhân Tư Độ chiếm tỉ lệ không nhỏ. Nếu như con cái cũng có thể luận tội, vậy chia rẽ cha mẹ đã là tội lớn vô cùng.
Trên bàn là mẹ Trình hiếm thấy xuống bếp làm đồ ăn ngon, đậu phụ tôm nõn, canh khoai sọ dưa muối, khoai tây hầm thịt ba chỉ, một bát cánh cá chép lớn. Mẹ Trình tại nhà bếp bận làm một món ăn cuối cùng, bạn trai lên tiếng chào hỏi, rất tự nhiên liền đi vào nhà bếp hỗ trợ.
Trình Tư Độ đứng ở ngoài cửa, giờ khắc này không phải không thừa nhận, cậu mới phải người ngoài cuộc.
Cuối cùng một món ăn vào bàn, là bún thịt.
Trình Tư Độ sắc mặt có chút trắng, ngón tay đậy sẵn miệng bát, không xem thêm món ăn kia, chỉ là cúi đầu ăn cơm.
Mẹ Trình có chút xấu hổ nói: “Đây là chú Tôn của con. Bọn mẹ, ý tưởng của bọn mẹ là, tìm ngày đi lĩnh chứng nhận.”
Trình Tư Độ cuống họng có chút đau, gật gật đầu.
“Tư Độ hả. Ôi chao, chú và mẹ của con, còn muốn chụp bộ ảnh áo cưới —— “
“Được!” Mẹ Trình đánh gãy ông, cười đến có chút thẹn thùng, “Đừng ở con cái trước mặt nói những việc này.” Nói xong, gắp miếng thịt ba chỉ vào trong bát bạn trai.
Trình Tư Độ đều không dám “Ừ”, nói chung tán thành, không có ý kiến phản đối, cuối cùng chúc bọn họ trăm năm hảo hợp.
Trình Tư Độ kiếm cớ ra cửa, một mình tản mạn không mục đích mà lắc lư ở trên đường, giống như cô hồn dã quỷ. Cậu ở quán nhỏ mua bao thuốc lá Nam Kinh, ngồi ở trên ghế dài công viên hút.
Hút thuốc, trêu chọc một chút chó qua đường, cuối cùng đi lái xe đến gian phòng.
Cậu cùng trong nhà nói phải tăng ca, bên kia không có hỏi nhiều.
Điện thoại di động Trình Tư Độ là mở 24h. Cậu có chứng cưỡng bách, điện thoại di động điện không được thấp hơn 70, mà phải là bội số của 5. Cậu đem điện thoại di động đặt ở đầu giường nạp điện, tắm rửa sạch sẽ, qua loa kiểm tra một chút ráp trải giường đệm chăn, sau đó nằm vào.
Cậu khom lưng, đầu gối khuỷu tay chống ở vách tường, tư thế ngủ phi thường eo hẹp cùng cẩn trọng, giống như vẫn như cũ nằm ở trên giường sắt rỉ sắt trong ký ức kia. Mùa hè rất nóng, quạt máy không biết mệt mỏi mà chuyển động, cậu trên người đều là mồ hôi, Đàm Khinh lại sẽ từ phía sau ôm tới, hôn bờ vai cậu hơi lạnh cả người.
Cậu đã không hề trẻ tuổi như thế, tứ chi không hề đơn bạc tựa lúc vị thành niên, thời điểm chuyển người khớp xương sẽ rất nhẹ mà vang ầm ầm ầm ầm.
Tư Độ ý thức được, cuộc sống là nước ấm luộc ếch, mọi người vốn cho là mỗi lần trưởng thành tựa hồ cũng là trong nháy mắt cùng thời khắc phát sinh rất mơ hồ. Nước không cần đạt đến điểm sôi, con ếch liền chết tại trong mộng ôn tồn. Thế nhưng Tư Độ rất rõ ràng, cậu là tại đêm ấy bảy năm trước phút chốc lớn lên cùng già đi.
Tư Độ hoảng hoảng hốt hốt ngủ mất, đồng thời mơ một giấc mộng.
Cậu và Đàm Khinh bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau. Cậu cảm thấy rất oan ức, giống như con nít, trốn tại trong ổ chăn, vừa giận hờn vừa khóc. Đàm Khinh cởi áo khoác, bận bận rộn rộn đang nấu mì tôm.
Đàm Khinh mì không ăn xong, Tư Độ liền từ trong chăn bò ra ngoài, giống như chó vàng đói bụng ba ngày ba đêm, đoạt lấy đũa của hắn liền thang cuồn cuộn đem mì toàn bộ húp sạch.
Đàm Khinh hả, Đàm Khinh đang ngồi tại trên ghế plastic nhìn cậu ăn xong mì, nhìn trên chóp mũi cậu đầy mồ hôi hột, đưa tay lau cho cậu, đối với cậu nói: “Anh ngày hôm nay đều không ăn cơm, em lại cùng anh ầm ĩ.”
Tư Độ trong lòng ngơ ngác, cảm thấy chính mình quả thực không quan tâm, quả thực tàn nhẫn, lúc này làm nũng xin tha thứ: “Vậy em không ầm ĩ, em lại luộc bát mì cho anh mà, có được hay không?”
Đàm Khinh sau khi nói chia tay, Tư Độ luôn là một mình đi dạo phố, đi dạo Thiên Kiều, đi dạo công viên, vừa đi dạo, vừa hồi ức cùng từng li từng tí Đàm Khinh ở chung, phát hiện mình từng làm sai cái gì, bao giờ cũng rất hối hận, hình như cũng là bởi vì một chuyện nhỏ thương tổn tới Đàm Khinh, để cho hắn không thể không rời bỏ chính mình.
Nợ tình cảm liền là tính không rõ ràng, Tư Độ càng tính càng khó chịu, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Thế nhưng cậu liền không muốn thừa nhận, tình yêu Đàm Khinh đối với cậu yếu ớt mỏng manh như vậy, núi chưa lỡ, đất chưa nứt, mùa hè không có tuyết bay, không có phát sinh tình tan một chuyện khiến người nát cõi lòng đau đến không muốn sống, Đàm Khinh cứ như vậy nhẹ nhàng lại trịnh trọng như vậy cùng cậu chia tay.
Tư Độ rất ngây thơ, cậu cho là vì tình yêu của mình không giống như người phàm tục, bởi vì chính cậu tình sâu nghĩa nặng, cậu lại cho rằng cái trói buột tình cảm dù như thế nào cũng có thể có kết cục mối tình thắm thiết, đoàn tụ sum vầy.
Tư Độ miệng đắng lưỡi khô mà tỉnh lại, phát hiện đầy ô thông báo trong điện thoại di động có mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ, cậu mở ra, bên trong thình lình có một cái từ Đàm Khinh gọi tới.
Cậu lập tức gọi lại, nhưng lúc gọi lại trong nháy mắt hối hận, nhưng là không còn kịp rồi.
“Alo, bác sĩ Trình?” Không phải âm thanh của Đàm Khinh.
Trình Tư Độ nhíu nhíu mày, đáp một tiếng, cuống họng mới vừa tỉnh ngủ khàn giọng đến kỳ cục, như micro lâu năm thiếu tu sửa.
“Đàm Khinh có chuyện muốn nói với cậu.”
Âm thanh bối cảnh bên trong điện thoại là tiếng người cười hì hì.
Sau chỗ trống ngắn ngủi, truyền đến tiếng Đàm Khinh “ Alo “, thanh tuyến hắn trầm thấp, cắn chữ có ngừng ngắt rất đặc biệt, có lúc như đùa giỡn, có lúc liền phảng phất trong lời nói tàng phong, Trình Tư Độ là rất quen thuộc.
Đàm Khinh nói: “Anh yêu em.”
Trình Tư Độ một hồi lâu không lên tiếng, đến nửa ngày, mới nhẫn nhịn khóc nức nở nói: “Anh đang nói thật lòng hay đại mạo hiểm sao?”
Đàm Khinh dừng một chút, nở nụ cười một tiếng, “Xin lỗi, bọn họ nháo lên, nhất định phải tôi gọi số điện thoại mới vừa lưu.”
“Ồ.” Trình Tư Độ ôm điện thoại di động, mặt nóng rát mà đau, như bị người quạt mấy cái bạt tay giòn tan, nhịn một hồi lâu, vẫn là khóc lên, “Anh khốn nạn.”
Anh làm cho bọn họ trêu đùa tôi, anh lấy tình yêu tôi muốn đùa giỡn, anh khốn nạn.
Hô hấp Đàm Khinh đột nhiên nặng một chút, giờ khắc này hắn triệt để tỉnh rượu rồi, hất ra hồ bằng cẩu hữu, đi tới sân thượng, trong điện thoại di động là thanh âm Tư Độ rất nhẹ khóc thút thít, hắn nói: “Đừng khóc.”
“Tôi, tôi cần phải nghe lời anh sao?” Trình Tư Độ càng không tha thứ.
Bên kia tĩnh một hồi lâu, Đàm Khinh còn nói: “Trình Tư Độ, không khóc... Tôi mệt mỏi quá a.” Đàm Khinh dựa vào trên lan can chạm trổ hoa văn, ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn, nghe tiếng hít thở cùng tiếng khóc kéo dài lúc nặng lúc nhẹ của Trình Tư Độ.
Trình Tư Độ quả nhiên không tiếp tục khóc.
Đàm Khinh trong nháy mắt này, trong lòng có chút đau, nhưng là vừa cảm thấy được thoải mái.
Hắn không biết nên hận ai. Không thể hận Trình Tư Độ ngây thơ, e rằng chỉ có thể hận chính mình.