Hiên Viên Sam nắm chặt mép bàn, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Khinh Ngũ.
Khinh Ngũ hiểu ý, tiến lên hỏi, “Tiểu thư trả lời thế nào?”
“Hả?” Dạ ngẩng đầu lên, mặt nghi hoặc.
“Ngươi ngốc hả?” Khinh Ngũ tức tối, “Chính là Lạc Hoài Lễ hỏi tiểu thư vì sao yêu Vương gia, tiểu thư trả lời thế nào?”
Dạ không dám nhìn sắc mặt Hiên Viên Sam, lại cúi đầu, “Tiểu thư không trả lời.”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng thở ra, phẩy tay, Dạ hành lễ lui ra.
“Vương gia, Quý Vũ kia xử lý thế nào?” Khinh Ngũ lau lau bàn tay, bộ dáng nóng lòng muốn thử
“Quý gia!” môi Hiên Viên Sam giật giật.
Trong phòng không một tiếng động.
Sáng sớm mở mắt ra Kỳ An đã bị một khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ.
“Hiên Viên, sao chàng lại ở đây?”
Hiên Viên Sam mơ màng mở mắt nhìn nàng một cái, lại nhắm lại, chỉ thuận tay kéo nàng đã nhỏm dậy được một nửa xuống, ôm vào trong lòng.
“Hiên Viên?” Kỳ An động động thân mình.
Hiên Viên Sam ôm nàng thật chặt, không để ý tới, tiếp tục ngủ.
Dưới mắt hắn đã có quầng đen nhàn nhạt, Kỳ An nhẹ nhàng xoa lên, “Hiên Viên, có phải là vất vả lắm không?”
Với thân phận của hắn, muốn kết hôn với một nữ nhân như nàng, từng là vợ người khác, lại đã có hài tử, không biết sẽ gặp bao nhiêu khó khăn.
Hắn không quản ngại, nhưng thân là người hoàng gia tất sẽ có nhiều việc không tránh được. Sự tin tưởng của nàng có phải cũng vô tình tạo thêm áp lực cho hắn?
“Nếu như quá vất vả…” hắng giọng một chút, lại đột nhiên không biết phải nói gì, nếu như thực sự quá vất vả, nàng có thể làm gì?
“Ta chỉ cần ngôi vị chính phi!” thanh âm Quý Vũ lại vang lên trong đầu.
Ngón tay vô ý thức vỗ về gương mặt hắn, Kỳ An lẩm bẩm, “Cho dù vất vả cỡ nào cũng không cho phép đắn đo.”
Tay đột nhiên bị người nắm lấy, hai mắt Hiên Viên Sam mở to, có chỗ nào giống đang ngủ?
Hắn nhìn Kỳ An, sóng mắt ôn nhu như nước. Hắn cười cười, “Kỳ An đã đồng ý, ta vội cái gì chứ?”
Không phải là vội vã đi cầu các đại nhân vật đồng ý hôn sự của họ sao?
Kỳ An trừng mắt nhìn hắn, mặt lại đỏ hồng lên.
Nắng sớm hơi rọi vào phòng, mỹ nhân trong ngực, một đôi mắt mở to thật đẹp, có là thánh nhân cũng không nhịn được, huống chi Hiên Viên Sam không phải là thánh nhân.
Hắn cúi người hôn nàng, nhưng chỉ là lướt qua thật nhanh, rồi hắn xoay người ngồi dậy, cúi đầu chỉnh lại xiêm y, chỉ là hơi thở vẫn chưa bình thường.
Hắn không dám nhìn bộ dáng Kỳ An xấu hổ nằm trên giường, hắn sợ sẽ không khống chế được mình.
Từ sau đêm đó hắn không ngủ cùng nàng lần nào nữa, tuy nhiên chuyện tốt đẹp đó xảy ra, hắn tuyệt đối không hối hận, chỉ hơi tiếc nuối.
Hắn muốn nàng danh chính ngôn thuận trở thành người của hắn, muốn hắn có thể quang minh chính đại ôm nàng.
Không muốn nàng chịu ủy khuất, dù là vì hắn cũng không được.
“Cho nàng xem kết quả mấy ngày vội vã của ta!” Hiên Viên Sam kéo tay nàng, tươi cười chờ mong.
Kỳ An có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Nhắm mắt lại.” Hắn cười tủm tỉm.
Kỳ An nhắm hai mắt lại. Tay hắn ấm áp vững vàng nắm tay nàng, dẫn nàng đi.
Đẩy cửa phòng ra, Hiên Viên Sam vỗ vỗ vai nàng.
Nàng mở mắt ra, phút chốc liền ngây ngẩn cả người.
Trong phòng là một bộ áo cưới đỏ rực. Hoa văn trên áo là phượng thêu bằng kim tuyến lóng lánh, nhìn không thấy đường may, từng chi tiết đều vô cùng tỉ mỉ cẩn thận. Vạt áo thật dài, xinh đẹp xa hoa. Đưa tay sờ lên, vải cực mềm mại.
“Hiên Viên!” Kỳ An mở miệng để thở, thanh âm ra đến đầu lưỡi cũng không biết phải nói ra thế nào.
Nhưng Hiên Viên Sam nghe thấy, chỉ cần là lời nàng muốn nói, hắn đều có thể nghe thấy.
Hắn dùng tai, dùng cả tim để nghe.
Hai tay hắn đặt trên vai nàng. Đối diện tầm mắt nàng, hắn nói, “Kỳ An, đừn khóc, rơi nước mắt sẽ không thấy rõ lời nói của ta.”
“Những lời này ta chỉ nói một lần, duy nhất một lần lúc này đây. Về sau, bất luận là bao lâu sau, nàng chỉ cần nhớ những lời hôm nay ta nói, vẫn tin tưởng ta, thế là đủ rồi.”
“Ta sinh ra trong hoàng tộc, gặp lúc hậu cung phân tranh, chứng kiến mẫu thân tiều tụy vì đau lòng rồi qua đời. Khi đó ta đã thề nhất định phải tìm được một người, để nàng trở thành người duy nhất của ta, thê tử duy nhất, tình yêu duy nhất, vĩnh viễn không đổi thay. Không để nàng phải rơi lệ, không để nàng phải hàng đêm khổ sở chờ đợi, không để nàng phải tươi cười rộng lượng chia sẻ phu quân với nữ nhân khác. Thật là may mắn, Kỳ An, ta rốt cục cũng tìm được nàng, cho dù đã từng bỏ qua, ta vẫn đợi được nàng.”
“Kỳ An, ta, Hiên Viên Sam muốn cưới nàng làm thê tử. Nàng có bằng lòng không?”
Hắn nhìn nàng, thấy nàng lặng im không lên tiếng, lòng bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng hắn vẫn cố chấp nhìn nàng, ngay cả mắt cũng quên chớp.
Kỳ An kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Có thể gả làm thê tử của chàng chính là hạnh phúc lớn nhất của cả kiếp trước lẫn kiếp này của ta!”
Mắt Hiên Viên Sam sáng lên, ôm chặt lấy nàng.
“A!” Kỳ An kêu lên một tiếng, cũng dang tay ôm cổ hắn.
Hiên Viên Sam cười, không thể lớn tiếng la lên để biểu đạt sự sung sướng của mình, hắn chỉ có thể ôm nàng không ngừng xoay tròn.
Lúc này, Kỳ An quả nhiên không rơi lệ, người rơi lệ biến thành Hiên Viên Sam.
Tuy nhiên sau đó hắn lại không thừa nhận hắn từng rơi lệ, hắn chỉ nói là vì hạnh phúc quá vẹn toàn nên nước mắt không cẩn thận tràn ra mà thôi.
“Ta tưởng chàng vội vàng vào đấu pháp với người trong cung?” sau đó, Kỳ An hỏi hắn, nàng không ngờ rằng hắn vội vã như vậy là để làm áo cưới cho nàng.
Hiên Viên Sam không chút để ý xoay đầu lại, “Đấu pháp gì?”
“Không phải là Quý thái phi phản đối rất ác liệt sao?”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới ta?”
Trăm liệu ngàn liệu không nghĩ đến hắn lại cư nhiên trả lời như vậy, Kỳ An mở to hai mắt nhìn, “Không phải nói vị thái phi nương nương kia rất quan trọng sao?” Nếu không Quý Vũ sao có thể không sợ hãi tới giao dịch với nàng?
Hiên Viên Sam lơ đễnh cười cười, “Quý thái phi năm đó từng có ơn với mẫu hậu. Lúc phụ hoàng qua đời đã đảm bảo vị trí ở tây cung của nàng. Vì điểm này, ta kính nàng vài phần, cho nên mới quỳ trước cửa cung một đêm, thế là đã đủ mặt mũi rồi. Nhưng đây là hôn sự của ta, có quan hệ gì tới nàng ta đâu?”
Kỳ An nói, “Nhưng Lục ca nói cho ta biết Quý gia là sĩ tộc đứng đầu, có thế lực khổng lồ, các đại thần đương triều đều có quan hệ với Quý gia. Nếu Quý gia phản đối, nước bọt có thể dìm người ta chết đuối đó.”
Hiên Viên Sam cười vui vẻ, “Đó là chuyện của hoàng huynh, dù sao họ diễn là để Hoàng thượng xem, không phải để Vương gia nhìn.”
Cho nên hắn việc gì phải phân tâm quản nhiều chuyện như vậy, riêng chuyện áo cưới của tiểu Thất phải làm cho thật hoàn mỹ đã khiến hắn phải nghĩ thật lâu rồi.
——————–
Lúc này ở trong hoàng cung Hoàng thượng lại rét run một cái, không khỏi ca thán thương mình mệnh khổ. Nghĩ lại, kẻ chuyên làm theo ý mình đó là bào đệ thì thôi, nhưng một đương sự khác lại là cố nhân chi nữ, trừng phạt không được mà mắng cũng không xong.
Lại than, khi nào thì hắn có thể thanh tĩnh đây?
Lúc này Quý thái phi đang tức giận cực độ, nói với vài vị tôn thất trưởng bối, “Tiêu Dục năm đó cùng lắm cũng chỉ là một thị vệ bên người Hoàng thượng, được Hoàng thượng yêu mến mới làm đến chức tướng quân. Vũ phu chi lưu làm sao có thể hết một lần lại một lần kết thân cùng hoàng thất?”
Một tay chỉ hướng Tiêu Lục, “Cả ngươi nữa, cũng không quản muội muội cho tốt, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không biết.”
Tiêu Lục chậm rãi đứng dậy, “Tiêu gia không có tư cách kết thân cùng hoàng thất sao?”
“Một người đã là ngoại lệ, quyết không thể để tái diễn. Không lẽ Tiêu gia đã có quân đội lại muốn hoàng quyền, định đoạt vị sao?”
Tiêu Lục nở nụ cười, “Một khi đã như vậy, ngoại lệ kia hãy để cho tiểu Thất đi.” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hiên Viên Cực biến sắc, Linh Chiêu hô, “Tiểu lục?”
Tiêu Lục quay đầu nhìn sang những người đang ngồi trong điện, “Chư vị dường như đã quên, Tiêu Thất là muội muội của ta, cũng là thất tiểu thư Tiêu gia.”