Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 67: Chương 67: Mất đi




Tiêu Lục mất tích! Từ trong cung đi ra liền không thấy tung tích.

Kỳ An nhìn Trường Khanh, “Không có ai đi theo hắn?”

Trường Khanh không ngẩng đầu đáp, “Hôm qua tỷ tỷ ở lại trong phủ, không tiến cung cùng công tử.”

Kỳ An muốn hỏi lại, rồi bỗng nhiên trầm mặc, lúc này mới ý thức được, bên người Tiêu Lục, ngoài Trường Lan ra thì không còn ai khác.

Trong lòng có chút khổ sở, nàng thủy chung không quên được chuyện của Tiêu Lục, cho nên tới nay cũng chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.

Nàng tin tưởng y thuật của bản thân sẽ không thể phán đoán sai chuyện sinh tử, huống chi nếu lúc ấy có thể cứu được Tiêu Lục, làm sao Lạc Hoài Lễ có thể không cứu?

Một người mất đi trí nhớ, sao tính cách, tỳ khí và sở thích lại có thể thay đổi như vậy?

Nhưng, hắn lại vì nàng mà bỏ qua hôn sự với công chúa, hắn nói nàng là muội muội của hắn.

Hơi ngẩng đầu lên, “Trường Khanh, lúc trước, vì sao các ngươi có thể nhanh chóng tiếp nhận ra như vậy?”

Lúc đó nàng cũng lấy cớ mất trí nhớ, mà trên thực tế nàng và tiểu Thất thật sự nhất định cũng có nhiều điểm khác biệt. Vì sao có thể dễ dàng tiếp nhận nàng như thế?

Trường Khanh sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, một hồi lâu sau mới mở miệng, “Tiểu thư chính là tiểu thư, Trường Khanh biết!”

Như vậy cũng có thể, ca ca chính là ca ca, chẳng qua là nàng không biết mà thôi.

Nàng cầm lấy tay Hiên Viên Sam, có chút vội vàng, “Chúng ta đi tìm hắn, nhất định phải tìm được hắn!”

Hiên Viên Sam nắm chặt tay nàng, gật đầu.

Cùng lúc, Linh Chiêu cũng đang nhìn bầu trời lãng đãng mây, một hồi sau mới nhẹ giọng hỏi, “Nhị hoàng huynh, huynh nói không tìm thấy hắn?”

Hiên Viên Cực cau mày, “Hôm qua hắn không hồi phủ, hôm nay cũng không thấy.”

“Nhị hoàng huynh, là bởi vì yêu mến đúng không? Yêu mến nên mới thương tâm?”

Trầm ngâm thật lâu sau, thanh âm Hiên Viên Cực chậm rãi vang lên, “Đương nhiên là bởi yêu mến. Chiêu nhi, sao muội đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Linh Chiêu chậm rãi nhắm mắt. Hắn yêu mến, hắn thương tâm, là vì ai?

Nhớ tới hắn nói, nàng là muội muội của hắn, nhớ tới lúc hắn phất tay áo đứng lên, nói như chém đinh chặt sắt.

“Nhị hoàng huynh, chúng ta đi tìm hắn đi!”

Hiên Viên Cực bẻ gãy một cành cây, giọng nói đầy tức giận, “Loạn, thật sự là loạn!”

Xoay người đi ra cửa, một bên hô, “Chuẩn bị ngựa!”

“Ta cũng muốn có ca ca như vậy!” Linh Chiêu nhìn bóng dáng hắn, thấp giọng nói.

Hiên Viên Cực quay đầu lại, cười khẽ, “Chiêu nhi, muội thực sự muốn ca ca như vậy?”

Linh Chiêu cụp hai mắt xuống, cũng cười, nhưng không nói gì nữa.

——————-

Cùng lúc đó, thái tử điện hạ cũng đang cười, “Hoài Lễ, ngươi và Tiêu Lục rất thân thiết, ngươi thấy thế nào?”

Sắc mặt Lạc Hoài Lễ ngưng trọng, đẩy đống giấy tờ trên bàn sang bên cạnh, “Ta không thể nói rõ, lại cảm thấy việc Tiêu Lục mất đi ký ức có chút không thích hợp.”

Mạc Nhược nhẹ gõ mặt bàn, “Ta chỉ là sợ, bất kể thế nào, người bi thương tổn đều là tiểu Thất!”

Thái tử đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngón tay thon dài xoa lên song cửa sổ, “Tiêu Lục giả giả thật thật, Chiến Liệt hồng y như máu, mối tình thắm thiết với Vương thúc, còn cả chúng ta nữa. Tiểu Thất lựa chọn thế nào đây?”

Phải có giữ có bỏ, tiểu Thất nhất định thương tâm.

Tiêu Lục lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn đứng trên một đỉnh núi ở ngoài thành, gió thổi trường bào tung bay.

Hắn đứng đã một đêm, phảng phất suy nghĩ rất nhiều, lại tựa hồ không nghĩ gì cả.

Cũng không thấy mệt mỏi, có lẽ trước kia hắn võ công cao cường, đủ để thân thể hắn chống đỡ, không ăn không uống vẫn có thể tỉnh táo lâu như vậy.

Cực hạn của hắn là bao lâu? Hắn đột nhiên có chút tò mò.

“Lục ca?” lúc Kỳ An và Hiên Viên Sam đuổi tới liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn.

Tiêu Lục đứng trên một mỏm đá nhô cao ra ngoài, tay áo phiêu lộng trước gió.

Hiên Viên Sam dừng bước, những người đi theo cũng ngừng lại. Kỳ An chậm rãi đi tới, thật khẽ khàng kêu lên, “Lục ca!”

Tiêu Lục không quay đầu lại, chỉ ngẩng mặt, nhẹ giọng nói, “Ta vẫn tự hỏi người đầu tiên tìm được ta sẽ là ai!”

“Lục ca!” Kỳ An rốt cục cũng đến gần bên hắn, ôm lấy cánh tay hắn, kéo kéo, “Ca lại đây một chút!”

Tiêu Lục quay đầu lại, “Ta biết chính là muội, tiểu Thất!”

Hắn nắm chặt tay Kỳ An, thanh âm hơi khàn khàn, “Ta biết, người đầu tiên tìm được ta nhất định là muội!”

“Lục ca, ca sao vậy?”

Tiêu Lục lắc đầu, không nói gì.

Kỳ An nhìn sắc mặt Trường Lan đang đứng cách đó không xa, nói, “Lục ca, trở về giải thích cho công chúa một chút là được, tất cả mọi người đều biết ca bởi vì ta mới tức giận như vậy!”

Tiêu Lục hít sâu một hơi, hương cây cỏ thoang thoảng trong không khí, “Tiểu Thất, tình yêu là gì?”

“Lục ca?” sao lại hỏi nàng chuyện này?

Tiêu Lục cũng không thật sự đợi câu trả lời của nàng, nói tiếp, “Trước kia ta vẫn cho là mình biết, nhưng hiện tại lại có chút mờ mịt.”

“Lục ca!” Kỳ An có chút lo lắng, cảm xúc hôm nay của Tiêu Lục có chút khác thường.

Tiêu Lục rất nhanh nở nụ cười, “Nam tử hán đại trượng phu lại cả ngày mông lung trong nhi nữ tình trường, thực làm cho người ta rối rắm.”

Nụ cười dần sáng lạn, “Chờ qua hôn sự của tiểu Thất ta sẽ tới chỗ quân Tiêu gia, mặc dù không còn võ nghệ nhưng có thể tiếp xúc thì vẫn hơn.”

“Kinh thành này thực làm cho người ta cảm giác bị đè nén!” Hắn thở dài một hơi, hai mắt lại sáng lên.

Kỳ An kinh ngạc nhìn, mặt cũng giãn ra thành nụ cười, có lẽ, lúc này mới thật là Tiêu Lục.

Nụ cười của nàng thật sáng ngời, đầu ngón tay Tiêu Lục khẽ nhúc nhích mới biết nàng đang nắm tay mình.

Hắn cúi đầu nhìn mười ngón tay trắng trẻo xinh xắn của nàng, trong lòng dần ấm áp.

Kỳ thật mất đi người khác, dù có chút tiếc nuối, nhưng không đến mức khắc cốt ghi tâm.

Chỉ cần hai bàn tay này nắm tay hắn thật chặt, không rời không bỏ là hắn cảm thấy an lòng.

Muội muội, muội muội! Trong lòng hắn chậm rãi gọi, mặt cũng dần giãn ra.

“Công tử!” Trường Lan mang tới một chiếc áo choàng, “Trong núi nhiều hơi ẩm, công tử đã ở đây một đêm, nên mặc thêm áo!”

Kỳ An hé miệng cười trộm, rời mắt đi nơi khác.

Tiêu Lục nhận lấy, nhìn nửa ngày mới nói, “Cám ơn Trường Lan!” rồi đem áo vắt trên cánh tay, cũng không mặc lên người.

Trường Lan nhìn thoáng qua rồi cúi đầu lui xuống.

Tiêu Lục nói với Hiên Viên Sam, “Vương gia, ta muốn ở một mình với tiểu Thất một lát, không biết có được không?”

Hiên Viên Sam hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn sang tiểu Thất, bốn mắt nhìn nhau, Kỳ An gật gật đầu.

Hiên Viên Sam vung tay lên, cùng mọi người rời đi, chỉ để lại Trường Lan và Trường Khanh.

Tiêu Lục nói, “Trường Lan Trường Khanh cũng đi trước đi, lát nữa chúng ta sẽ xuống!”

Trường Khanh đứng bất động, lạnh nhạt trả lời, “Ta phải bảo vệ tiểu thư.”

Kỳ An quan sát sắc mặt Tiêu Lục, lại nhìn Trường Lan đang im lặng, chợt hiểu ra, “Trường Lan, ngươi đi về trước đi, Trường Khanh ở đây là được!”

Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Trường Lan, Tiêu Lục mới thu hồi tầm mắt, “Tiểu Thất, muội để Trường Lan theo bên mình đi!”

Kỳ An sửng sốt, Trường Khanh cũng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngưng trụ.

Tiêu Lục cười cười, “Ta không muốn làm lỡ chuyện chung thân của nàng.”

“Trường Lan thật sự không còn hy vọng sao?”

Tiêu Lục nhìn dãy núi trùng điệp phía xa, “Tiểu Thất, ta thường nghĩ, một người dù không còn trí nhớ, nhưng yêu thích thì vẫn là yêu thích, cho dù không phải là yêu cũng sẽ là tương tự như thế.Nhưng với Trường Lan, ta rõ ràng cảm thấy được ta sẽ không yêu nàng!”

Kỳ An há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Tiêu Lục nói tiếp, “Tiểu Thất, hẳn muội cũng nghĩ như vậy cho nên mới còn nghi vấn về ta, không phải sao?”

“Lục ca!” Kỳ An gọi, nàng không hoàn toàn vì nguyên nhân này mà còn bởi vì nàng từng bắt mạch cho hắn. Nhưng, đối diện với ánh mắt hắn lúc này, lý do đó làm sao nàng có thể nói ra?

Tiêu Lục tựa hồ cũng không quá để ý, chỉ ảm đạm cười, “Nhưng tiểu Thất, Trường Lan đi học nghệ sáu năm, làm sao biết được trong lúc đó tâm ý ta chưa thay đổi?”

“Sẽ không! Lục công tử sẽ không thay đổi!” Trường Khanh mở miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lục,

“Tâm ý người Tiêu gia, một khi đã nhận thức rõ thì suốt đời không thay đổi.” Hắn nói kiên quyết, như chém đinh chặt sắt, không hề do dự.

Tiêu Lục liếc mắt nhìn hắn, “Nếu như đã nhận thức rõ tâm ý, đúng là sẽ không thay đổi. Nhưng ta lúc ở cùng với Trường Lan, cùng lắm là mười hai mười ba tuổi, nhỏ như vậy sao có thể phân rõ được tâm ý của mình?”

“Sẽ không! Lục công tử sẽ không!” Trường Khanh đỏ mặt nói.

Tiêu Lục quay mặt lại, nhìn ra xa, “Nhưng hiện tại chân thực sống, cũng là ta!”

Trong phút chốc im lặng không tiếng động.

Dù có vướng bận quá khứ thế nào cũng không thể không nhìn nhận hiện tại.

Hiện tại còn sống, chính là hắn!

“Lục ca!” Kỳ An lắc lắc tay hắn, “Chúng ta về nhà đi!”

Thanh âm của nàng rất nhẹ nhưng đã không còn giống trước đó.

Tiêu Lục không tự chủ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng.

Kỳ An dùng hai tay kéo tay hắn, “Ca ca, chúng ta về nhà đi. Sau này nếu không về nhà thì phải báo trước, không thể tự ý bỏ đi sẽ làm chúng ta lo lắng. Còn nữa, ra ngoài phải nhớ mang người theo, ca hiện tại không có võ công, sẽ không an toàn. Tiêu thúc đang định đưa thị vệ trước đây của ca đến đây…”

Nàng nói rất nhiều, nhưng chưa nói xong đã bị Tiêu Lục ôm lấy, ôm thật nhanh, nhanh đến mức nàng không nói tiếp được nữa.

“Tiểu Thất, muội muội! Muội muội, tiểu Thất!” Thanh âm Tiêu Lục hơi khàn, thì thào.

Xa xa, một đoàn người dừng bước, Hiên Viên Cực ảm đạm cười, “Xem ra Tiêu Lục đã không sao rồi!”

Thân mình Linh Chiêu giật giật, Hiên Viên Cực giữ chặt nàng, “Chúng ta trở về đi!”

Linh Chiêu nhìn nụ cười nơi khóe miệng người kia, chân không bước nổi, “Nhị hoàng huynh!” nàng chỉ có thể khẽ kêu lên một tiếng.

Hiên Viên Cực nhìn theo ánh mắt nàng, “Hai huynh muội bọn họ chỉ là thể hiện tình cảm mà thôi, quả nhiên là không thể tốt hơn!”

“Hừ!” bên cạnh có người hừ một tiếng.

Hiên Viên Cực thầm nghĩ không tốt, quả nhiên, thanh âm chưa dứt đã có một bóng đỏ bay xẹt qua.

Trường Khanh phát hiện ra có người, nhanh chóng đứng chắn trước mặt hai người, cảnh giác nhìn không trung.

“Ai?”

“Chiến Liệt?” Kỳ An quay đầu, kêu lên.

Biểu tình Chiến Liệt có vẻ hơi cao hứng, Kỳ An nhận ra!

Nàng rời khỏi vòng tay Tiêu Lục, Tiêu Lục lại thuận thế giữ tay nàng lại, Kỳ An cười với hắn, “Không sao, đây là Chiến Liệt ở Đào Hoa cốc.”

Chiến Liệt lạnh lùng nhìn hai người nắm tay, mặt bạnh ra.

“Vì sao?” Chiến Liệt hỏi nàng.

“Cái gì?” Kỳ An nghi hoặc.

“Người ngươi nắm tay đã có một Vương gia không biết nói, một tiểu quỷ đáng ghét, giờ lại thêm hắn?”

Trông giống như là hài tử bị tranh đồ chơi vậy, Kỳ An bật cười, “Đây là ca ca ta.”

“Ca ca cũng không được!” hai mắt Chiến Liệt đỏ lên, “Cho dù là ca ca cũng không được!”

Hắn đi về phía trước vài bước, vươn tay ra, “Kỳ An, buông tay hắn ra!”

Tay Tiêu Lục căng thẳng, kéo Kỳ An ra sau, “Nàng không phải là Kỳ An, nàng là Tiêu Thất!”

Chiến Liệt nhìn hắn, “Nàng là Kỳ An của ta!” ánh mắt hắn lộ vẻ cố chấp quật cường.

“Nàng là muội muội của ta, Tiêu Thất!”

“Được rồi, chúng ta về thôi, bọn Hiên Viên còn đang chờ dưới chân núi!”

Kỳ An ngắt lời, thật sự không ngờ Chiến Liệt lại đối với Tiêu Lục như đối với Lãng nhi.

Chiến Liệt nhanh chóng ôm lấy Kỳ An. Tiêu Lục đã mất võ công, tất nhiên là không ngăn lại được. Trường Khanh vừa bước lên, Chiến Liệt đã một tay ôm Kỳ An, tay kia thì đối chưởng với hắn.

Song chưởng vừa chạm đã lập tức tách ra, Trường Khanh lui lại phía sau vài bước mới đứng vững, còn chưa kịp kinh ngạc đã thất thanh hô, “Tiểu thư!”

Hiên Viên Cực cũng biến sắc mặt, chạy lại, miệng thì hô to, “Ngăn hắn lại!”

Còn Chiến Liệt, một chưởng đẩy Trường Khanh lại, mang theo Kỳ An phóng lên cao, nhảy xuống sơn cốc.

“Tiểu thư!” Trường Khanh đuổi theo vài bước, đang định nhảy xuống thì bị Tiêu Lục giữ lấy, “Bình tĩnh một chút!”

Trường Khanh nắm chặt bờ đá, tích tắc sau liền xoay người chạy xuống chân núi, võ công của hắn đúng là không đủ để nhảy xuống mà vẫn bình yên vô sự.

Nhưng, Hiên Viên Sam thì có thể.

Hiên Viên Cực chậm rãi thu tay lại, đấm mạnh một quyền vào vách đá.

“Nhị hoàng huynh!” Linh Chiêu tới gần.

Hiên Viên Cực khẽ cắn môi, “Chiến Liệt là do ta đưa tới, nếu như Tiêu Thất có chuyện gì, làm sao bọn họ chịu để yên?”

Chẳng khác nào đưa Tiêu gia quân cùng với Hiên Viên Sam vào thế đối địch.

Tiêu Lục lúc này ngẩng đầu lên, cắn răng nói, “Chuyện của Tiêu gia chúng ta đâu có quan hệ gì tới nhị hoàng tử, ngài tới đây làm gì?”

Linh Chiêu ngẩn người, nhẹ giọng nói, “Tiểu Lục?”

Hiên Viên Cực bình tĩnh nhìn thần sắc Tiêu Lục, trong đầu một mực cảm thấy chuyện châm chọc nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Hắn đứng dậy, sửa sang lại áo choàng, cười nói, “Tiêu Lục, ngươi đừng quên, trong mắt người khác, ngươi và ta có quan hệ rất đặc biệt. Nếu Tiêu Thất xảy ra chuyện, ngươi cũng khó thoát hiềm nghi.”

Lúc này, Kỳ An chỉ cảm thấy cảnh vật vụt qua trước mắt, bên tai gió rít lên từng trận.

“Chiến Liệt!” giọng Kỳ An có chút run rẩy, trái tim nàng sắp nhảy ra ngoài mất rồi.

“Đừng sợ! Có ta ở đây ngươi sẽ không sao!” Chiến Liệt nói lớn bên tai nàng.

Đầu thấy choáng váng, bàn tay bám lấy Chiến Liệt của Kỳ An cũng run lên, “Chiến Liệt, thả ta xuống, ta khó chịu!”

Cúi đầu nhìn, Kỳ An đã nhắm chặt hai mắt, mặt trắng bệch.

Tốc độ của Chiến Liệt liền chậm lại, nhìn quanh bốn phía, bọn họ đã tới sườn của một ngọn núi khác.

Hắn thả Kỳ An xuống, xoa xoa huyệt thái dương của nàng, cẩn thận xem xét, “Kỳ An?”

Một hồi lâu sau Kỳ An mới khá hơn một chút, nàng nheo mắt hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

Chiến Liệt cắn môi, có chút oan ức nhìn nàng.

Kỳ An nhắm mắt lại, “Ta đang chờ ngươi trả lời!”

Chiến Liệt ôm cổ nàng, “Kỳ An, ta ôm ngươi đi được không? Như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ là của một mình ta!”

Kỳ An mở mắt ra, nhìn vạt áo trước mặt hắn đang phập phồng, “Chiến Liệt, ta chỉ là của chính ta!”

“Không phải!” Chiến Liệt lớn tiếng phản bác, “Ngươi sẽ gả cho Vương gia kia, bọn họ nói, về sau ngươi là người của hắn. Kỳ An, ngươi đừng gả cho hắn, ngươi gả cho ta được không? Như vậy, ngươi sẽ có thể ở cùng ta!”

“Chiến Liệt, có một số việc ngươi không hiểu!”

“Ta không hiểu cái gì?” Chiến Liệt đẩy nàng ra, lực trên tay quá lớn làm

Kỳ An ngã ngồi trên mặt đất. Chiến Liệt khẩn trương bước lên vài bước, rồi dừng lại, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn nàng.

“Kỳ An, hắn là Vương gia, có rất nhiều người muốn ở cùng hắn, ngươi đến ở với ta được không?”

“Kỳ An, ta sẽ đối tốt với ngươi hơn hắn, cái gì cũng sẽ nghe lời ngươi.”

“Kỳ An, ta biết ngươi không thích hoàng cung, không thích những kẻ rắc rối kia. Ta cũng không thích! Chúng ta cùng nhau rời đi, từ nay về sau, trời cao biển rộng, không cần quan tâm những chuyện này nữa. Kỳ An, được không?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt khẩn cầu mang theo vẻ yếu ớt tinh thuần, dễ dàng làm nàng mềm lòng.

Nhưng, tay nàng nắm thật chặt, tựa hồ còn giữ lại độ ấm của một người khác.

“Chiến Liệt, cuộc sống kia đúng là rất tốt đẹp, thực khiến người ta muốn hướng tới. Nhưng ta đã đồng ý người khác, dù có khó khăn khổ cực cỡ nào cũng sẽ không rời bỏ hắn.”

“Thực xin lỗi, ta muốn ngươi sống vui vẻ, mắt có thể nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, khỏe mạnh tươi cười. Ta mến ngươi, nhưng đó không phải là yêu, loại tình cảm này không thể gánh vác được cuộc sống chung thân. Chờ ngươi gặp được người ngươi thực sự yêu, ngươi sẽ hiểu!”

“Kỳ An, ngươi không phải là ta, làm sao có thể quyết định tâm tình của ta!”

Kỳ An nhìn hắn thật lâu, “Chiến Liệt, ngươi nên hiểu, đây là tình cảm duy nhất mà ta chấp nhận từ ngươi.”

Chiến Liệt cúi đầu, khóe miệng hình thành một đường cong bi thương.

“Nếu ta nhất định thế thì sao?”

Kỳ An đã không thể trả lời, bởi Chiến Liệt đã ra tay như gió điểm huyệt nàng.

“Kỳ An, ta không muốn nghe ngươi trả lời. Cảm tình của ta, ta tự mình làm chủ.”

Thật cẩn thận ôm lấy nàng, hắn khẽ hôn lên mái tóc dài của nàng, “Kỳ An, ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi. Ngươi có biết hay không?”

Rồi hắn ôm nàng, từng bước tiêu sái xuống núi.

Chiến Liệt ôm khiến nàng không được tự nhiên, Kỳ An bất hạnh không thể mở miệng, chỉ có thể cố nén khó chịu trong người, nhắm mắt tự thôi miên rằng mình sẽ ngủ được.

Chiến Liệt không biết kiếm ở đâu ra một con ngựa, ôm nàng ngồi lên.

“Kỳ An, chúng ta rời khỏi nơi này, chỉ ta và ngươi!”

Ôm Kỳ An, Chiến Liệt giơ roi phóng ngựa mà đi.

Thực ra hắn không biết sẽ đi đâu. Hắn chỉ nghĩ mang theo nàng rời xa nơi này, rời xa kẻ muốn cướp đoạt người của hắn.

Hắn ôm chặt Kỳ An, như là ôm chặt ấm áp duy nhất trên cuộc đời này.

Không buông tay, tuyệt đối không buông tay.

Giục ngựa chạy như điên đã lâu, Chiến Liệt mới thở ra một hơi, thoáng bình tĩnh một chút.

Cảm giác không thích hợp, trên tay dường như có chút ẩm ướt, hắn cúi đầu, một vệt máu.

“Kỳ An!”

Kỳ An cắn răng, từng cơn đau từ bụng dội lên, toàn thân phát lạnh, nước mắt cũng theo khóe mắt trượt xuống từng giọt.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên nàng không chú ý tới tình trạng cơ thể.

Uổng cho nàng y thuật cao minh, ngay cả những khác thường trong cơ thể mình cũng không nhận ra được.

Nàng biết, nàng đang mất đi hài tử của nàng và hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.