Vật kia hình tròn, to cỡ chậu nước rửa mặt, dày chừng một thước, kỳ quái nhất là bên trên cắm từng mũi tên, chỉ chừa đầu tên bên ngoài thẳng
đứng, nhìn qua chi chít hơn trăm cái.
“Đây là cái gì?” Vật này
quá kỳ lạ đi, vẻ mặt La Thiên Trình trịnh trọng nâng nó lên, cúi người
đặt trước mặt nàng, Chân Diệu gạt những ủy khuất sang một bên, không
nhịn được hỏi.
“Đây là bàn chông.”
“Gì?” Chân Diệu ngẩn ra.
“Bàn chông nha.” La Thiên Trình nói tỉnh bơ.
“Bàn...... chông......” Chân Diệu nói kéo dài, vẫn không nghĩ được ra đây là cái quỷ gì.
La Thiên Trình nhìn nàng, dịu dàng cười: “Lần trước ta cắt đuôi Cẩm Ngôn,
nàng tức giận, không phải đã nói nếu sau này ta lại phạm sai lầm sẽ phạt ta quỳ trên bàn chông sao?”
Vẻ mặt Chân Diệu như bị sét đánh.
Phu quân đại nhân, chàng không phải mắc bệnh thần kinh mà đang đùa ta thôi đúng không?
Ánh mắt nàng dời xuống nhìn vật kia, không khỏi thở dài, thật không phụ cái tên bàn chông!
La Thiên Trình nhìn thấy thần sắc nàng buông lỏng, trong lòng vui mừng.
Hắn biết, hắn chế ra đồ chơi này, chắc chắn làm vui lòng Kiểu Kiểu.
Hắn vén vạt áo, quỳ xuống.
Chân Diệu bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, nhào qua kéo hắn lên, vừa mắng
vừa khóc: “Chàng bị ngốc à, ta xem xem, có chảy máu không?”
La Thiên Trình ngượng ngùng cười cười: “Không có, ta mặc quần bông.”
Chân Diệu......
Nàng mới làm chuyện ngu ngốc gì vậy, đau lòng con người không biết xấu hổ này!
Xoay người ngồi lên giường gạch, không thèm để ý đến hắn nữa, chợt nghe thấy tiếng sột soạt, không nhịn được bèn nhìn lại, thấy La Thiên Trình đã
nhanh chóng cởi quần, lộ ra hai cái chân dài lớn rắn chắc hữu lực, quỳ
lên bàn chông.
Lúc này, sắc mặt Chân Diệu thật sự trắng bệch.
La Thiên Trình nâng mắt: “Vợ, nàng tha thứ cho ta chứ?”
Chân Diệu nhếch môi, muốn mạnh miệng, nhưng lại sợ đầu gối hắn thật sự bị
quỳ nát, ngập ngừng nói: “Tha thứ hay không cái gì, chàng mau dậy đi.”
La Thiên Trình lắc đầu: “Ta không đứng lên. Nàng tức giận, ta sẽ quỳ bàn chông, lúc nào nàng không tức giận, ta lại đứng.”
Chân Diệu bất đắc dĩ: “Được rồi. Ta không giận chàng.”
“Không nuốt lời chứ?” La Thiên Trình ngửa đầu, hai tròng mắt phá lệ sáng ngời
ấm áp, giống như chú chó lớn đang mua vui cho chủ nhân.
Chân Diệu phảng phất thấy một cái đuôi xù to đang vẫy vẫy sau hắn. Không khỏi
nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ, chuyện này là không có khả năng, Thế tử
không thể đánh đồng với loài chó, hắn không khi dễ mình là tốt lắm rồi.
Thấy Chân Diệu không trả lời, La Thiên Trình nhíu nhíu mày. Tựa hồ đang nhịn đau, lòng Chân Diệu lập tức mềm nhũn, vội nói: “Không nuốt lời. Chàng
mau dậy đi.”
La Thiên Trình lập tức đứng lên.
Quần hắn đã cởi ra, lộ ra đôi chân dài. Chỗ diễu võ dương oai kia cũng hiện ra trước mặt Chân Diệu.
Chân Diệu đỏ mặt, vội dời mắt nhìn lướt qua phía dưới, không khỏi ngẩn ra.
Tuy đầu gối không bị mũi tên nhọn đâm rách đến độ thấy máu tươi giàn giụa,
cũng giúp nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên đầu gối cũng chỉ có những
vết lõm nhàn nhạt, còn biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được,
không phải có chút quá mức sao?
“Thế tử, chẳng lẽ da chàng đã dày đến mức này rồi?”
La Thiên Trình cười đắc ý: “Ta thử qua rồi, mũi tên dày đặc như thế này, quỳ lên sẽ không đau!”
Chân Diệu nhìn chằm chằm đầu tên chi chít, vẻ mặt bỗng nhiên nhăn nhó, sau
đó chậm rãi ngẩng đầu, một cước đá La Thiên Trình ngã xuống, vừa vặn đặt mông ngồi trên bàn chông.
La Thiên Trình hét thảm một tiếng « Ngao ».
Mấy người đang lặng lẽ núp ở chân tường cách đó không xa nghe lén hai mặt nhìn nhau.
Một người trong đó không nhịn được nói: “Chẳng lẽ tướng quân chúng ta mới là người ở phía dưới cái kia?”
Tên còn lại che mặt: “Nhất định rồi, nghe xem, kêu thật thảm! Giờ đi uống
rượu thôi, Nhị Mao bọn họ vẫn chờ chúng ta đến kể chuyện đấy!”
“Đi!”
Chân Diệu trên cao nhìn xuống La Thiên Trình ngã ngồi ở trên bàn tên dậy
không nổi, nửa điểm đồng tình cũng không cho, quay người đi ra ngoài.
“Kiểu Kiểu –”
“Gọi Bạch Thược mang cho ta chút nước nóng rửa mặt đi.”
Gần nửa canh giờ sau, chờ nàng rửa mặt xong quay lại, nhìn thấy La Thiên Trình đã gục trên giường gạch ngủ thiếp đi.
Chân Diệu ngẩn ra.
Nàng vốn tưởng rằng, nhìn thấy mình tới đây, dù thế nào hắn cũng sẽ si triền* một phen, không nghĩ hắn cứ ngủ như vậy.
Lúc này, Chân Diệu cũng không hề không vui, ngược lại có phần thương tiếc.
Xem ra, hắn quá mệt mỏi, có lẽ ngày thường còn bận rộn hơn nàng tưởng tượng.
Chân Diệu đi tới, ngồi một bên trên giường gạch, dưới ánh nến lập lòe cắn cắn môi, cẩn thận nhấc một góc chăn lên.
Quả nhiên giống như nàng đoán trước, phía dưới hắn không mặc quần, cái mông có chỗ rách da, chỗ không rách da cũng có những vết lõm hồng hồng, hiển nhiên là vừa rồi ngồi xuống bàn chông ghim thành.
“Đáng đời!” Mặc dù Chân Diệu nói như vậy, nhưng trong lòng mơ hồ hơi hối hận.
Nàng đã tính trước vị trí đạp hắn, làm sao trùng hợp được vậy, vừa đúng chỗ ngồi trên bàn tên sao?
La Thiên Trình thoạt nhìn đen hơn gầy hơn trước kia, Chân Diệu lại vén chăn phía trên, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Sau lưng hắn vẫn còn mấy vết sẹo đáng sợ, có vết thương còn đang kết vảy, hiển nhiên là mới bị thương trước đó không lâu.Chân Diệu khẽ thở dài, nằm xuống bên cạnh hắn ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ đầu tiên không mộng mị nơi phương Bắc.
Chính Dần, La Thiên Trình lặng lẽ đứng lên, nhìn Chân Diệu đang ngủ say, cúi đầu hôn lên trán nàng, đi ra ngoài.
Chờ hắn bố trí xong nhiệm vụ vội vã trở về, chưa đến giờ Mão, Chân Diệu còn đang ngủ, hắn cởi tất, lại nằm xuống bên cạnh nàng.
Chân Diệu mở mắt, chỉ thấy La Thiên Trình gần trong gang tấc, cười với nàng: “Kiểu Kiểu, xin lỗi, tối hôm qua không cẩn thận ngủ thiếp đi.”
“Đã mấy ngày chàng không ngủ rồi?”
La Thiên Trình không lên tiếng, Chân Diệu cũng hiểu được, thở dài nói: “Chàng liều mạng như vậy làm gì?”
Vẻ mặt hắn chợt nghiêm túc hẳn: “Hiện tại ta liều mạng, tương lai dân
chúng Đại Chu mới có thể an bình, ta mới có thể bảo vệ nàng tốt hơn.”
Cẩm Lân Vệ có phong quang đi nữa, trên thực tế cũng chỉ là một con chó
phục vụ Thiên Tử thôi, dù được sủng ái, dù đắc ý, chủ tử không thích
ngươi, chỉ còn kết cục được chim quên ná, đặng cá quên nơm. Mà một chiến tướng lập nhiều công lao hiển hách, cho dù hoàng thượng muốn động đến,
sợ rằng cũng phải cẩn thận cân nhắc một phen.
Lãnh binh bình định là nước cờ hắn đã sớm bố trí, hắn cũng có đủ kiên nhẫn, dùng thời gian
ngắn nhất đi tới một bước ngày hôm nay. Nếu cứ theo lẽ thường mà tính,
muốn đợi đến ngày hắn được xuất kinh, ít nhất phải là ba năm sau, khi
Chiêu Phong Đế băng hà, Thần Vương kế vị.
Nhưng đến lúc đó, hắn
và Thần Vương quân thần đã định, quan hệ hiện tại sẽ bị lật đổ. Mà hắn
không muốn chỉ nương nhờ tước vị hư danh phủ Quốc Công, hay chỉ là người nhờ Cẩm Lân Vệ được Thiên Gia ban thưởng một vị trí, hắn muốn bằng lực
lượng của chính mình, bằng vào công trận không thể suy chuyển, bằng vào
một chi đội ngũ chính quy thật sự có chỗ đứng, nhờ thế bảo hộ người mình để ý.
Cho nên tạm thời chia lìa, mặc dù hắn không nỡ nhưng cũng cắn răng chấp nhận.
Hắn nghĩ, Kiểu Kiểu đến đây chính là ngoài sự tính toán của hắn, cũng là điều bất ngờ tuyệt vời nhất.
“Kiểu Kiểu, nàng không tức giận sao?”
Chân Diệu liếc mắt sang một cái, không lên tiếng.
La Thiên Trình lặng lẽ vểnh khóe miệng.
Hắn biết khổ nhục kế tối qua đã có tác dụng. Đặt mông ngồi xuống cái kia,
rất đau, nhưng nếu không phải cái mông chịu tội thì trái tim chịu tội
rồi, hắn thật quá cơ trí mà.
Rất nhanh La Thiên Trình đã phát hiện ra, cơ trí lại có thể cắn trả!
Sau khi phụng bồi Chân Diệu dùng bữa sáng, một lần nữa an bài ổn thỏa chỗ ở cho nàng, vội vã đi trở về, dọc đường đi, hắn cảm thấy người bên ngoài
nhìn mình với ánh mắt là lạ, không nhịn được kéo một tên tiểu binh lại,
hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tên lính kia vội vàng che miệng: “Tướng quân, ta không biết gì hết!”
La Thiên Trình híp mắt, giọng nói nguy hiểm: “Muốn ta đánh cho ngươi biết không?”
Tiểu binh run run, dè dặt nói: “Tướng quân, nếu ta nói, ngài sẽ không đánh ta chứ?”
“Không đánh.”
Tiểu binh thoáng cái hưng phấn hẳn: “Ta nghe nói, nam sủng của ngài tới!
Tướng quân, có phải nam nhân kinh thành đều thịnh hành nuôi nam sủng
không a? Nam sủng trông thế nào, râu dài giống ta không?”
La Thiên Trình mặt tối sầm: “Ai nói?”
“Nhị Mao ca bọn họ a, bọn họ còn nói phía trên phía dưới cái gì đó, ta nghe không hiểu –”
Lời còn chưa dứt đã hét thảm một tiếng, tiểu binh che mắt, ủy khuất nói: “Tướng quân, ngài đã nói không đánh ta!”
La Thiên Trình mặt đen, ngoắc ngoắc khóe miệng: “Điều ta nói là, không đánh mới là lạ!”
Hắn bước nhanh vào luyện binh tràng, ngoắc ngoắc tay gọi Trương phó tướng: “Đi gọi đám tiểu tử tối qua đến đây.”
Trương phó tướng có chút chần chờ.
Tướng quân cười ngọt như vậy, nhất định là có chuyện không tốt xảy ra!
“Nhanh lên một chút, có chiêu thức mới dạy các ngươi.”
Ánh mắt Trương phó tướng sáng lên.
Thật tốt quá, tướng quân muốn dạy bọn họ chiêu thức mới rồi, ai mà không biết sự lợi hại của tướng quân chứ!
Hắn không nghi ngờ bị lừa, hấp tấp chạy đi, không lâu sau gọi một đám tiểu tử ánh mắt sáng rực.
La Thiên Trình nhàn nhạt quét mọi người một vòng, miệng cười mỉm, phong
thái quý công tử khiến tâm can mọi người run lên, thầm nghĩ, Wow, tướng
quân bọn họ ở phía dưới, bây giờ nghĩ đến, tựa hồ thấy không khỏe chỗ
nào ý.
Phi phi, đoán mò cái gì chứ!
“Hôm nay dạy các ngươi một chiêu, vô địch liên hoàn chân.”
“Vô địch liên hoàn chân?”
La Thiên Trình ngoắc ngoắc tay, mọi người vây quanh.
“Xoay người.”
Mọi người biết điều làm theo, chỉ cảm thấy sau lưng đằng đằng sát khí,
không khỏi thầm khen một tiếng thật là chiêu thức lợi hại.
Ngay
sau đó cái mông đau điếng, tạo thành một vòng người rối rít bị đá ra xa
mấy trượng mới dùng tư thế chó gặm phân ngã nhào trên mặt đất.
“Quay lại.”
Mọi người chật vật bò dậy, theo bản năng kẹp chân.
“Hử?”
Một câu nghi vấn bá đạo, mọi người lập tức ngoan ngoãn đứng vững, ngay sau đó lại một lần nữa bị đá bay.
Cho đến khi bò cũng không dậy nổi rồi, La Thiên Trình mới hừ lạnh một
tiếng: “Sau này các ngươi, còn dám nói hưu nói vượn về ta nữa, ta sẽ
không phải đạp mông, mà là đạp miệng.”
Mọi người bận rộn che miệng lại, vẻ mặt đưa đám nói: “Tướng quân, chúng ta cũng không dám nói thật nữa!”
La Thiên Trình giật giật khóe miệng.
Nhất định là bình thường hắn quá dung túng bọn họ, mới nuôi ra một đám tiểu tử miệng tiện da dày* như vậy!
Hắn có chút bế tắc, giơ tay lên xoa bóp huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói:
“Hôm qua là phu nhân ta tới, vừa vặn hôm nay không cần xuất thành, chờ
thao luyện xong, cùng đi uống rượu.”
Một cô gái cao gầy mặc chiến bào từ xa lại gần, cười hỏi: “La tướng quân, hôm nay có chuyện gì mà cao hứng vậy?”