Trời Sinh Một Đôi

Chương 412: Chương 412




“Phu nhân ta tới.” Khóe miệng La Thiên Trình mỉm cười, nói đến hai chữ “Phu nhân”, giọng nói không tự chủ dịu dàng.

Cô gái hơi ngẩn ra.

La tướng quân trong lòng nàng vẫn luôn là nam nhân khí phách như sắt thép, nàng chưa từng thấy qua bộ dáng này.

“Diêu tướng quân cùng đi chứ.”

Mọi người nhao nhao mời, hiển nhiên là cực kì quen thuộc với cô gái này.

Cô gái nhìn về phía La Thiên Trình: “La tướng quân, ta đành mặt dày đi ăn chực một bữa cơm rồi, đúng lúc sáng nay ta tự tay ra bờ sông mở kẽ băng, bắt một sọt tôm, mỗi con dài hơn một ngón tay còn sống khỏe mạnh đây!”

La Thiên Trình vừa nghe một sọt tôm sống, lập tức động chân.

Kiểu Kiểu tới thành Bắc Băng lâu như vậy, ngày ngày ăn thịt heo ngấy mỡ, mọi ngày đến rau cỏ cũng không thấy, nhất định chán ăn rồi, nhất định nàng tôm sống thích!

“Tốt, Diêu tướng quân cùng đi đi.”

Diêu đại cô nương cười rực rỡ: “Ngươi chờ một chút.”

Nàng quay thân chạy đi thật nhanh, chẳng bao lâu hấp tấp chạy về, khẽ thở hổn hển, cho mọi người nhìn sọt tôm.

Mọi người tấm tắc tán thưởng.

La Thiên Trình vẫy một người lại: “Trước tiên mang sọt tôm này qua, dặn phu nhân chờ ta cùng ăn cơm.”

Chân Diệu nhận được tôm La Thiên Trình phái người đưa tới, ánh mắt sáng lên.

Nơi này không thể so với kinh thành, có điều kiện xây nhà sưởi, không kể ôn tuyền thôn trang, cho dù là mùa đông cũng có thể ăn được trái cây rau cỏ bình thường.

Từ lúc tới đây, mỗi ngày không phải là thịt heo chưng miến, thì là dưa chua chưng thịt heo, dù món ăn cũng không khó ăn, nhưng nơi này lạnh, vừa bưng lên bàn thịt đã đọng thành mỡ, nhìn thật sự không có khẩu vị, càng không nói ăn hàng ngày.

Mặc dù Chân Diệu không ăn được cua nhưng ăn tôm vẫn không thành vấn đề. Nhiều tôm như vậy, nghe nói qua lát nữa La Thiên Trình cùng với vài thuộc hạ tới dùng cơm, đột nhiên có chủ ý.

Trong đó một nửa nấu một nồi tôm cay, cộng thêm trước đó vài ngày nàng sai người đưa tới gừng chua được chế biến đặc biệt, bỏ thêm nhiều ớt, mùi vị tất nhiên vô cùng tuyệt, nhắm rượu là thích hợp nhất.

Chỗ còn dư lại chia làm hai. Một phần trong đó làm tôm chiên xù. Tuy là tôm sông, mùi vị hẳn cũng không tệ lắm, còn phần kia bóc vỏ, nấu một nồi canh tôm bóc vỏ đậu phụ.

Các nàng lại an bài nhiệm vụ, có hai nha đầu thô sử và một bà tử nhóm lửa, Bạch Thược cùng với các nàng xử lí nguyên liệu nấu ăn.

Hôm qua Chân Diệu đi một đường xóc nảy, hôm nay sau khi thức dậy cả người đau nhức. Liền hướng dẫn Bạch Thược cách làm, chẳng qua là mấy bước mấu chốt vẫn phải tự thân vận động.

Lúc này, nàng đã muốn đưa Thanh Cáp cùng đến đây, cùng lắm là trên xe ngựa chật chội chút thôi.

“Sao thơm vậy?” La Thiên Trình gạt rèm đi vào, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Đi theo mùi hương vào phòng ăn nối với nhà bếp, sau khi nhìn thấy một bàn thức ăn, không khỏi ngẩn ra.”Làm nhiều món như thế làm gì?”

Chân Diệu nhếch môi cười: “Không phải chàng phái thủ hạ tới nói sẽ dẫn người trở lại ăn cơm. Không làm đồ ăn thì tính thế nào?”

La Thiên Trình vừa nghe, ảo não vỗ đầu một cái, yêu chiều nói: “Vốn ban đầu ta tặng tôm là muốn nàng cao hứng. Nhiều người tới đây như vậy, đâu cần dùng thức ăn nàng chuẩn bị.”

Nói đến đây, hắn cũng không biết là tư vị gì.

Lần đầu tiên sau thời gian chia cắt lâu như vậy ăn thức ăn Kiểu Kiểu làm, lại phải chia sẻ cùng nhiều người như thế, vừa nghĩ đến đã thấy tâm tình không tốt!

Chân Diệu híp mắt: “Thế tử, chàng dẫn người về đây, không cần ta chuẩn bị thức ăn, thì người nào chuẩn bị hả?”

“Ngày thường bận rộn đến chân không chạm đất, không cần chú trọng quá nhiều, bọn ta muốn uống chút rượu, tùy tiện mua chút thức ăn chín về là được.”

La Thiên Trình vốn muốn chính thức giới thiệu Chân Diệu cho thuộc hạ biết, dù sao thời kỳ này đặc thù, quý nữ trong kinh thành vẫn cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi là không thực tế. Mà nữ tử khó có lúc được tự do tự tại, hắn lại càng không muốn trói buộc nàng.

Chẳng qua lúc này thấy nàng mặc áo nhỏ bó eo màu vàng nhạt thêu hoa mai xanh thẫm, dưới thân mặc váy màu xanh đen, tuy mộc mạc tầm thường, lại tôn lên vòng eo như cành liễu, thanh tao thiên thành, bỗng nhiên có chút hối hận.

Vợ của hắn, có lẽ tốt nhất chỉ để chính mình ngắm thôi.

“Kiểu Kiểu, bọn họ đã tới, đang ở đằng trước, nàng ăn trước, ta qua đó kính chén rượu, lại trở lại cùng nàng.”

“Ừ.” Chân Diệu gật đầu.

Nàng mới từ kinh thành tới đây, đúng là không muốn cùng một đoàn nam nhân nâng cốc ngôn hoan gì gì đó.

Thấy có nha hoàn ở cạnh, La Thiên Trình nhịn tâm tư khác xuống, cầm tay Chân Diệu: “Ta đi trước.”

Thấy hắn quay người đi, Chân Diệu vội nói: “Bạch Thược, các ngươi bưng mấy món này qua đó đi.”

La Thiên Trình lập tức dừng lại, vẻ mặt không cao hứng: “Bưng ra đó làm gì? Dù sao ta sẽ quay lại nhanh mà, mấy món này, hai người chúng ta ăn là đủ rồi. Nga, tôm kia là người khác đưa, bưng mấy đĩa qua là được.”

Chân Diệu vừa nghĩ đến những món mỡ ngấy kia, lại nhìn món ngon đầy bàn, không nhịn được vuốt trán.

“Nhiều như vậy, hai ta ăn không hết. Chưa kể chàng mời người ta uống rượu, nếu họ biết thì không hay lắm. Bạch Thược, cầm mấy cái đĩa, mỗi món ăn lấy một chút.”

Mấy người Bạch Thược cầm cái đĩa tới, lấy mấy món ăn trong những cái bát to trên mặt bàn.

La Thiên Trình thấy vậy đau lòng, không ngừng nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”

Chân Diệu không để ý đến hắn, thấy mỗi món đều có đủ, chỉ một ngón tay vào những bát to kia: “Tốt lắm, bưng mấy bát này qua đi.”

Cái gì?

La Thiên Trình quả thực không thể tin được lỗ tai mình: “Kiểu Kiểu, nàng nói nhầm sao?”

Vẻ mặt Chân Diệu nghiêm túc: “Thế tử, chàng còn hồ nháo nữa ta sẽ tức giận.”

Thùng cơm này, hắn lại cho là bảy tám món ăn trong nồi kia là của hai người bọn họ, rốt cuộc làm sao hắn hiểu lầm vậy?

La Thiên Trình không dám lên tiếng nữa.

So với việc rỉ máu vì đồ ăn bị mang đi, vợ tức giận vẫn đáng sợ hơn chút ít.

“Ta đi đây.” Hắn nhếch khóe miệng đi ra ngoài, trông bộ dạng có mấy phần ủ rũ.

Đám thân binh trước phòng ăn đứng thành một vòng, đã bưng chén bắt đầu uống.

Có người ăn đầy một mồm thịt heo, thở dài nói: “Thịt ngon thật, chỉ là có chút ngấy.”

Lại có người cho hắn một quyền: “Biết đủ đi, thời điểm tướng quân chưa tới, đừng nói khối thịt heo lớn, đến vụn thịt cũng không được ăn, chỉ có thể ăn miến cải trắng.”

“Này cũng đúng.”

Những người này giết địch trên chiến trường đẫm máu, tính tình tục tằng, không có thói quen xoi mói đồ ăn, ngay cả nữ tử duy nhất Diêu đại cô nương cũng cầm miếng thịt heo nhỏ lên bất động thanh sắc ăn.

“Cái gì thơm vậy?” Có người mũi tinh không ngừng hít hà.

“Ai, ta cũng ngửi được, mùi này cay cay, dụ dỗ con sâu thèm ăn trong người a.”

Tất cả mọi người ngừng đũa, rướn cổ lên nhìn chung quanh.

Lúc này La Thiên Trình mặt đen sì đi đến, tức giận nói: “Nội tử nghe nói các ngươi tới đây, làm chút món ăn cho mọi người nhắm rượu.”

Đang nói thì Bạch Thược dẫn nha hoàn bà tử nối đuôi nhau đi vào. Chỉ dẫn các nàng đặt món ăn lên bàn.

” Chào Tướng quân phu nhân!” Một nhóm người đứng lên.

Tối hôm qua Chân Diệu trực tiếp bị La Thiên Trình ôm vào. Bạch Thược và Thanh Đại đều mặc nam trang, hôm nay mặc lại nữ trang, lại làm người ta hiểu lầm.

Diêu đại cô nương rất nhanh đánh giá Bạch Thược một cái.

Dáng hình xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, nhìn qua đã biết giáo dưỡng vô cùng tốt, chẳng qua là —

Ánh mắt nàng rơi vào bím tóc đen nhánh của Bạch Thược, có chút nghi ngờ.

Đây không phải là cách ăn mặc của nữ tử chưa lập gia đình sao?

Quả nhiên. Liền thấy Bạch Thược mặt không đổi sắc, mỉm cười phúc thân đến mọi người: “Phu nhân nhà ta tự mình xuống bếp làm thức ăn. Bảo nô tì bưng tới cho các vị nhắm rượu.”

Nàng nói xong, trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, cước bộ nhẹ nhàng dẫn người đất lui xuống, trước khi ra khỏi cửa không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua một cách bí ẩn trên người Diêu đại cô nương.

Người vừa đi, trong phòng liền náo nhiệt hẳn lên.

“Tôm nấu với ớt thật thơm quá!”

“Di. Tôm này sao còn có lớp vỏ bọc ngoài?” Người nọ không nhịn được cầm một con thả vào miệng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.”Thật xốp còn thơm, ăn ngon thật đó, không ngờ tôm còn có thể làm như vậy!”

Mắt thấy một nhóm người đứng lên điên cuồng cướp đoạt, La Thiên Trình hung hăng ho một tiếng, thấy tràng diện an tĩnh lại, bưng chén rượu lên nói: “Ta kính trước mọi người một chén, các vị đã cực khổ mấy ngày liên tiếp.”

Mọi người uống một hơi cạn sạch, rối rít cười nói: “Không khổ cực, hơn nữa có thể ăn món ăn ngon như vậy, cực khổ hơn nữa cũng không sao. Tướng quân, nếu ngày đau lòng chúng ta thì sau này cứ mời chúng ta uống rượu vậy.”

La Thiên Trình không để ý tới những người được voi đòi tiên này, thuận tay nhận lấy đôi đũa Diêu đại cô nương đưa tới, gắp một con tôm cay ăn.

Hắn không khỏi thở dài, Kiểu Kiểu làm thức ăn càng ngày càng ngon.

Hắn quyết định, trước hết ở đây ăn lưng bụng mới trở về, không thể tự dưng tiện nghi mấy tiểu tử này.

“Đi báo với phu nhân một tiếng, lát nữa ta mới trở lại, nàng cứ dùng cơm trước đi.”

Tôm tươi hiếm có, chỉ chừa lại cái đĩa nhỏ, có lẽ để lại cho Kiểu Kiểu ăn nhiều một chút thì hơn.

“Tướng quân thật sự nói như vậy?” Chân Diệu ngẩn ra.

Nha đầu thô sử tới truyền lời chỉ cảm thấy vị phu nhân từ kinh thành tới này thật giống như thiên tiên, mặc dù thường ngày coi như cơ trí, nhưng giờ phút này đầu óc cũng bất động, hoàn toàn có gì nói đó.

“Tướng quân thật nói như vậy, tướng quân đang vui vẻ cùng uống rượu dùng bữa với nhiều người khác.”

Chân Diệu trầm mặc chốc lát, phất phất tay: “Ngươi đi xuống trước đi.”

Chờ người đi ra ngoài, nàng âm thầm mắng La Thiên Trình một trận.

Không phải nói mời một chén rượu sẽ trở lại ư, sao lại ở lại? Lại còn không nói sớm, hại nàng giương mắt nhìn mấy món ăn này chờ hắn!

Bạch Thược muốn nói lại thôi.

“Bỏ đi, chúng ta ăn trước.” Chân Diệu nói xong, thấy Bạch Thược vẫn không nhúc nhích, buồn bực nhìn nàng một cái.

Bình thường không cần phải nhiều lời, Bạch Thược đã đưa khăn lau tay tới rồi, hôm nay làm sao vậy?

“Bạch Thược, sao vậy?”

Bạch Thược âm thầm hạ quyết tâm.

Bất kể như thế nào, nàng thân là nha hoàn thiếp thân của Đại nãi nãi, nên nói cho Đại nãi nãi biết những gì nàng nhìn không tới nghe không được, chứ không phải tự chủ trương, cho dù là giấu diếm mà có ý tốt.

Nàng hạ thấp giọng nói: “Vừa rồi nô tì đi qua, phát hiện trong số người đang uống rượu còn có một nữ tử, chính là Diêu đại cô nương. Sau khi nô tì đi ra ngoài, cố ý đứng bên ngoài một lát, nhìn thấy vị Diêu đại cô nương kia đưa cho Thế tử gia......”

“Thế nào?”

Dường như Bạch Thược có phần không dám nhìn ánh mắt Chân Diệu, rũ mắt xuống nói: “Đưa một đôi đũa.”

Chân Diệu vừa nghe, giật mình, theo bản năng hỏi: “Ngươi nói, Thế tử không quay lại, nguyên nhân là vì Diêu đại cô nương?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.