Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Triệu Phi Thúy, đừng quá phận, ngươi cũng là danh môn thục viện, động một
chút là tát người, còn ra thể thống gì?” Lục hoàng tử tức giận.
Chân Tịnh che má, im lặng ngồi ở trên giường, nghe lời này, chẳng biết tại
sao, cũng không cảm thấy tâm của Lục hoàng tử hướng vào nàng, mà ngược
lại lại nhớ đến chuyện Chân Diệu tát nàng lúc trước.
Khi đó, Vương gia đã nói thế nào?
Má trái đã sưng phồng lên, từng đợt choáng váng đánh tới, hình như nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Triệu Phi Thúy liếc Chân Tịnh một cái, ở trên cao nhìn xuống, giống như đang
nhìn xuống một con kiến, sau đó quay mặt nhìn Lục hoàng tử, cười lạnh:
“Vương gia, ngài cũng là hậu duệ của Thiên hoàng quý tộc, đêm tân hôn
chạy đến phòng tiểu thiếp dây dưa lằng nhằng, lại ra thể thống gì?”
Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ nàng chưa từng yêu thích Lục hoàng tử,
thậm chí, nhìn thấy hắn ta phong lưu háo sắc, lại càng căm thù đến tận
xương tuỷ. Biết được phải gả cho hắn ta, nàng đã tranh cãi, cũng đã làm
ầm ĩ, nhưng đều vô dụng, cuối cùng chỉ đành phải nhận mệnh.
Hắn
ta rõ ràng nhìn trúng tài lực nhà mẹ đẻ của nàng, nhìn trúng thân phận
cháu gái Hoàng hậu của nàng, nhưng vẫn để cho một tiểu thiếp leo lên đầu nàng ngồi, vậy thì đã tính toán sai rồi!
Nàng không thể lựa chọn người sẽ gả, nhưng ít nhất sau khi gả, có thể lựa chọn sống như thế nào để thống khoái một chút, dù sao hắn ta là một Vương gia nhàn tản, căn
bản sẽ không thể bỏ mình, về phần cử án tề mi, nên đi qua một bên ngồi
hóng mát đi.
Mà Chân Tịnh thì lại mở to hai mắt, có mấy phần không thể tin.
Sao nàng ta dám nói như vậy với Vương gia, chẳng lẽ không sợ không có được sự sủng ái của Vương gia sao?
Đáy lòng nàng cười lạnh, ngược lại buông phòng bị xuống. Ngu xuẩn như vậy, không đáng để lo.
“Vương phi, là Tiểu Quận chúa khó chịu, thiếp rối loạn phân tấc, mới đi kêu
Vương gia tới đây, cũng không phải là Vương gia cố ý vắng vẻ ngài. Ngài
ngàn vạn lần đừng giận Vương gia, muốn trách thì trách thiếp không hiểu
chuyện ——”
Lục hoàng tử bỗng quay đầu lại: “Ngươi không cần nói nữa.”
“Hức ——” Chân Tịnh chợt dừng lại, hơi khó thở, nên ngược lại nấc lên.
Vốn bầu không khí giương cung bạt kiếm, bởi vì nàng ta bị sưng một bên má và nấc không ngừng, ngược lại trở bên buồn cười.
Nhưng trên mặt Lục hoàng tử lại không có nửa ý cười, lạnh lùng nói: “Nàng quả thật không hiểu chuyện. Trân Trân chỉ bị nôn sữa, mà lại gọi Bản vương
tới, chẳng lẽ ta có thể cho bú sao?”
Chân Tịnh và Triệu Phi Thúy đồng thời sửng sốt.
“Sau này nếu còn không biết đúng mực nữa, thì liền ôm Trân Trân đến chính viện nuôi đi.”
“Không được!” Chân Tịnh và Triệu Phi Thúy trăm miệng một lời nói. Nói xong hai người nhìn nhau một cái, rồi đồng thời dời mắt.
Lục hoàng tử vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay lên vuốt vuốt huyệt thái
dương đang ẩn ẩn đau, mở miệng nói: “Tịnh nương, nàng cẩn thận chăm sóc
Trân Trân cho tốt. Vương phi, theo ta trở về thôi.”
Triệu Phi
Thúy “Hừ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước liền dừng
lại, cằm khẽ nâng: “Yểm Thúy các? Là muốn yểm hào quang của Triệu Phi
Thúy ta sao? Nhường cho một tiểu thiếp?”
Nàng nhìn chằm chằm Lục hoàng tử, Lục hoàng tử thở dài một hơi: “Người đâu, tháo hoành phi xuống.”
Nhìn tận mắt tấm hoành phi bị gở xuống, lúc này Triệu Phi Thúy mới hả giận,
hài lòng tiêu sái đi, cước bộ thật nhanh, chờ cũng không thèm chờ Lục
hoàng tử.
Lúc Lục hoàng tử cùng đi theo sau ra ngoài, Chân Tịnh
còn nghe được tiếng nói loáng thoáng của Triệu Phi Thúy truyền đến:
“Vương gia, cảnh báo trước, những thứ tử, thứ nữ kia, ta sẽ không
nuôi......”
Chân Tịnh siết chặt khăn, suýt chút nữa cắn nát môi.
“Chủ tử, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt.”
“Đi ra ngoài!” Chân Tịnh tức giận mày liễu dựng thẳng, tất cả tỳ nữ hầu hạ
trong phòng đều cúi đầu, im lặng đi ra ngoài, bà vú cũng ôm Trân Trân đi ra theo.
“Đợi đã, ôm Tiểu Quận chúa đến cho ta, các ngươi ra ngoài hết đi.”
Bà vú xoay người, nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống bên cạnh Chân Tịnh, lúc này mới đi ra ngoài.
Trân Trân đã ngủ rồi, đứa bé mới sáu tháng, gương mặt đã nẩy nở, tóc không
thưa thớt như phần lớn những đứa trẻ khác, mà ngược lại là đen dày óng
mượt, da trắng như tuyết môi đỏ mọng, vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Chân Tịnh lặng yên đánh giá con gái, đáy mắt là sự chăm chú mà chính nàng ta cũng chưa từng phát hiện.
Nàng ta duỗi tay, vuốt ve khuôn mặt Trân Trân, móng tay thật dài sơn màu đỏ
tươi, theo ngón tay chậm rãi di động, lại có loại cảm giác nhìn thấy mà
giật mình.
“Trân Trân, Phụ vương của con đối xử với con, còn để
tâm hơn cả mẫu phi.” Chân Tịnh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ
nhắn tinh xảo của con gái, thần sắc đặc biệt phức tạp.
Chân Diệu ra khỏi Thần Vương phủ, cùng với Tống thị, lần lượt lên hai chiếc xe ngựa của phủ Trấn Quốc công.
Đánh xe cho Chân Diệu vẫn là A Hổ, Bách Linh và Thanh Đại đỡ Chân Diệu vào
buồng xe, chiếc xe ngựa mà Tống thị ngồi dừng ở đằng trước đã động, A Hổ kêu một tiếng: “Đại nãi nãi, ngài ngồi vững.”
Tay hắn ta vung lên, cái roi ở giữa không trung quăng ra một đóa hoa xinh đẹp, xe chậm rãi động.
Trời đã tối, vừa vào trong xe, Bách Linh liền cầm mồi lửa, nhấc chụp đèn
được gắn cố định trên vách xe lên, châm đèn, trong buồng xe lập tức sáng lên.
“Đại nãi nãi, ngài có muốn dùng mấy khối điểm tâm không ạ?” Trên tiệc mừng, phần lớn là ăn không ngon.
Chân Diệu lắc đầu: “Không cần, ta hơi mệt, nằm một chút.
Trong xe ngựa rất rộng, phân ra hai phần trước sau, dùng vách ngăn và màn để
phân ra. Phần phía trước chiếm hơn phân nửa, trải thảm lông ngắn thêu
‘Cẩm tú hoa khai’ thượng hạng, được bố trí bàn và tủ âm tường cố định,
phần phía sau tương đối nhỏ, là một cái giường thấp, dùng để cho chủ tử
nghỉ ngơi.
Chân Diệu di chuyển vào bên trong, ra sau vách ngăn,
tay chạm vào chiếc màn màu xanh da trời, bỗng nhiên dừng lại. Nàng khẽ
nhíu mi, quay đầu lại hỏi: “Hôm nay buồng xe đã mở cửa sổ thông gió
sao?”
Nàng không thích huân hương, hơn nữa dù sao là xe ngựa
riêng, thảm, đệm chăn, còn có màn, vốn không thể thiếu mùi hương thoang
thoảng, khiến cho người ta vừa bước vào, liền biết là xe của nữ quyến.
Loại mùi này là lâu dài mới tạo thành, cũng không phải là hương liệu
riêng, chính vì vậy, Chân Diệu rất quen thuộc với mùi ở trong xe, nhưng
hôm nay, chẳng biết tại sao, nàng lại cảm thấy mặc dù mùi hương ở bên
trong xe không thay đổi, nhưng so với ngày thường thì lại có thêm mấy
phần lạnh thấu xương.
“Không có ạ.” Bách Linh suy nghĩ một chút, cười nói, “Nói không chừng là A Hổ mở cửa sổ thông gió.”
“Ừ.” Chân Diệu gật đầu, tay muốn vén màn lên, lại ngừng lại, xoay người nói: “Thôi, ta vẫn là đi lấy quyển sách giết thời gian đi.” Tia lạnh thấu
xương như có như không kia làm cho đáy lòng nàng mơ hồ có loại dự cảm
bất thường, nhưng ngẫm lại cũng thấy, loại dự cảm này của mình quá hoang đường. Chân Diệu lắc đầu, bỏ tay xuống.
Đúng lúc này, sau màn
bỗng xuất hiện một bàn tay to có khớp xương rõ ràng, nhanh như tia chớp
bắt lấy cổ tay của Chân Diệu, kéo nàng vào trong.
Chân Diệu sợ ngây người, ngay cả tiếng kêu sợ hãi đều quên, ngược lại Bách Linh hét lên nửa tiếng, liền nhanh chóng bụm miệng.
Thanh Đại nhẹ nhàng giống như chim én, mau lẹ vọt tới.
“Đừng động.” Màn nhẹ nhàng đung đưa, các nàng không nhìn thấy mặt của kẻ núp ở sau màn, nhưng thấy trên cổ của Chân Diệu che ở đằng trước kẻ đó có
thêm một cây dao găm chặn ngang, Thanh Đại lập tức không dám làm ra một
cử động nhỏ nào.
“Bách Linh tỷ tỷ, có chuyện gì sao?” Ngoài xe, tiếng của A Hổ vang lên.
Kẻ đó không mở miệng, nhưng lại quơ quơ dao găm.
Cánh tay đang che miệng của Bách Linh không ngừng run rẩy, nước mắt chảy ào
ào xuống, một lúc lâu, mói khó khăn mở miệng nói: “Không có, ta không
cẩn thận đụng phải vách xe......”
“Đường rất bằng phẳng mà.” A Hổ nói thầm một tiếng, nhưng tốc độ xe lại chậm dần.
“Nhanh, di chuyển ra phía sau với ta.” Kẻ đó ghé vào bên tai Chân Diệu, nhẹ giọng nói.
Hơi thở nóng rực phun vào bên tai nàng, cả người Chân Diệu lập tức nổi hết cả da gà lên. Nàng vẫn không nhúc nhích.
Bên cạnh giường thấp có một cửa bí mật, là thiết kế thường gặp trong xe
ngựa của các gia đình huân quý, chính là để phòng ngừa có tình huống đột nhiên phát sinh, chủ tử có thể lén chạy ra từ cửa bí mật này. Nhưng bây giờ, cánh cửa bí mật này lại thành chỗ trí mạng!
Sao nàng dám
nhúc nhích, tên này chính là muốn mang nàng đi bằng cửa bí mật này, mà
một khi rời khỏi tầm mắt của đám Thanh Đại, nàng có thể còn mạng để về
sao?
“Không nhúc nhích?” Giọng nói của kẻ đó mang theo vài phần
cười nhạo, dao găm vừa động, trên cổ trắng nõn lập tức xuất hiện một
đường mảnh màu đỏ, ngay sau đó, máu liền tuôn ra.
Thanh dao găm
kia ánh màu xanh trắng, nhiễm máu, hết sức rõ ràng. Bách Linh hít vào
một hơi, gắt gao che miệng mới không khóc ra thành tiếng. Sắc mặt Thanh
Đại trầm tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm thanh dao găm đó, cũng không dám
hành động thiếu suy nghĩ.
“Đừng phản kháng, nếu không nhúc nhích, hiện tại sẽ lấy mạng của ngươi, ta là sát thủ, cũng không có tâm tư
thương hương tiếc ngọc.” Giọng nói kia nhẹ nhàng, giống như đang nói lời tình yêu ở bên tai, “Nghe rõ chưa, cây đao này của ta chắc chắn sẽ dời
ra sau, ngươi mà không nhúc nhích, thì cái đầu xinh đẹp này, sợ rằng
phải đổi chỗ rồi.”
Tiếng nói của tên đó vừa dứt, Chân Diệu chợt cảm thấy cổ bị kéo một cái, càng đau đớn hơn.
Tên khốn này, nửa khắc cũng không chờ được!
Nàng cắn môi nhịn đau, vội vàng lui ra sau.
“Như vậy mới ngoan.”
Chợt nghe một tiếng ‘Két’ vang lên, gió lạnh ban đêm cùng với mùi hoa thổi
vào, sau đó chính là tiếng thét chói tai của Bách Linh khi không nén
được nữa, Chân Diệu chỉ cảm thấy phần gáy đau đớn, rồi liền ngất đi,
Thanh Đại vội vã đuổi theo.
Bởi vì A Hổ thả chậm tốc độ xe, nên xe phía trước đã đi xa, nghe thấy tiếng động, hắn ta lập tức dừng xe vén rèm lên: “Sao vậy?”
Bách Linh đã xụi lơ thành bùn, ngay cả khí lực vịn vách xe cũng đã bị nỗi sợ hãi hút cạn hết, hàm răng vẫn run lập cập, gắng sức cắn đầu lưỡi một
cái, đau đớn làm cho nàng khôi phục mấy phần khí lực, cắn răng nói:
“Mau, Đại nãi nãi bị kẻ xấu bắt đi rồi, nhanh đi cứu ngài ấy!”
A Hổ liền trực tiếp nhảy xuống khỏi xe ngựa, phóng chân đuổi theo, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Sắc trời đã tối, trên đường, người đi đường thưa thớt, thấy một màn này,
tuy có người ngừng chân nhìn, nhưng người dám xen vào lại không có.
Bách Linh chật vật bò ra ngoài, chuyện đầu tiên, chính là che lại dấu hiệu
của phủ Trấn quốc công đang treo trên xe, sau đó nhặt roi ngựa mà A Hổ
đã ném lên, quất thật mạnh, ghìm chặt dây cương, xe ngựa liền phóng về
phía trước.
Giờ khắc này, nàng vô cùng may mắn từng là con gái
nhà nông, thuở nhỏ thường đi theo cha đánh xe đi chợ, không giống con
của những người hầu trong gia đình kia, tuy nói là nô tỳ, có thể diện
một chút lại không khác gì tiểu nương tử được nuông chiều từ bé trong
các gia đình bình thường.
Xe ngựa lao nhanh trên mặt đường đá xanh, khi đến phủ Quốc công, Bách Linh đã giống như mới được vớt từ trong nước ra.
“Bách Linh tỷ tỷ ——” Người giữ cửa đã chạy tới, sợ hết hồn.
“Mau, đỡ ta đến Di An đường!”
“Cái gì, Đại nãi nãi bị kẻ xấu bắt đi?” Lão phu nhân nghe liền kinh hãi, sắc mặt lập tức thay đổi.