“Dạ..... Sau khi vào xe ngựa, kẻ xấu đó đã núp ở trong xe, bắt Đại nãi
nãi nhảy ra ngoài qua của sau của xe ngựa, Thanh Đại và A Hổ đã đuổi
theo. Nô tỳ đánh xe, vội vàng trở về báo tin.” Bách Linh quỳ ‘Phịch’
xuống, dập đầu ‘Bang bang’, “Lão phu nhân, ngài mau tìm cách cứu Đại nãi nãi đi ạ!”
Lão phu nhân hơi trấn định tâm thần, mở miệng hỏi: “Dọc theo con đường này, ngươi có bắt gặp ai không?”
Bách Linh lắc đầu: “Trời tối, trên đường, người đi đường vốn không nhiều
lắm, nô tỳ lại đánh xe nhanh, còn che dấu hiệu của phủ Quốc công lại,
nên dù có tình cờ bắt gặp, cũng sẽ không biết là xe ngựa của nhà ai.”
Trong mắt lão phu nhân hiện lên tia khen ngợi, trầm giọng ra lệnh: “Hồng
Phúc, đi tìm đại quản sự Tiền viện, kêu hắn ta cầm thư của ta đi Thần
Vương phủ một chuyến.”
Bách Linh đột nhiên ngẩng đầu. Sở dĩ trong lúc sỡ hãi bối rối, nàng vẫn còn nhớ che dấu hiệu của phủ Quốc công
lại, chính là vì sợ một khi tin tức Đại nãi nãi bị bắt đi lan truyền ra
ngoài, sẽ bức Đại nãi nãi vào đường chết, nhưng lão phu nhân lại muốn
truyền tin tức cho Thần Vương...
Lão phu nhân giống như tự mình
giải thích cho Bách Linh: “Người là bị bắt đi trên đường từ Thần Vương
phủ trở về, không báo cho Thần Vương thì báo cho ai? Hiện tại Thế tử
không ở trong phủ, đã nhất quyết phải sai người đi tìm, vậy thì tốt nhất vẫn là một chuyện không phiền hai chủ.”
Lúc này Bách Linh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hồng Hỷ, đỡ Bách Linh trở về nghỉ ngơi thật tốt, bưng cho nàng ấy một chén cháo tổ yến ăn để bớt kinh sợ.”
“Dạ!” Hồng Hỷ dùng sức đỡ Bách Linh đã xụi lơ dậy đi ra ngoài.
Lúc này Lão phu nhân mới đỡ trán, thở dài: “Thật là làm bậy mà!”
Dương ma ma hầu hạ ở bên cạnh nói: “Lão phu nhân an tâm, Đại nãi nãi hiền lành tự có trời phù hộ ——”
“Đây cũng chỉ là lời an ủi thôi. Kẻ xấu bắt vợ của Đại lang đi ngay trên
đường lớn, hiển nhiên là nhằm vào phủ Trấn Quốc công, hết lần này tới
lần khác Đại lang lại không có ở đây......” Lão phu nhân lại thở dài một tiếng, “Ta chỉ sợ, vợ của Đại lang tiến hay lui cũng là tuyệt lộ!”
Người không về được, vậy tất nhiên không cần nói nữa, nhưng dù có trở
lại, thì một khi tin tức bị bắt bị lộ ra ngoài, vậy thì thanh danh thật
sự là xong rồi!
“Dương ma ma, ngươi phái hai người có thể tin đi
Kinh Châu tìm Đại lang. Về phần những người khác, ai cũng không được
nói. Bắt đầu từ sáng mai, sau khi đi Thần Vương phủ về, vợ của Đại lang
bị cảm lạnh, nhiễm phong hàn, dưỡng bệnh không thể gặp người.”
“Dạ.”
Thanh Đại mặc áo xanh, đi trong bóng đêm đang từ từ chìm xuống, gần như hòa
vào một thể. Phía trước, tên áo đen vác Chân Diệu trên vai, tốc độ cũng
hơi chậm lại, khoảng cách hai người dần dần kéo gần lại. Sắc mặt nàng
vẫn đông lạnh, nhưng chóp mũi đã xuất mồ hôi, thân thể chợt nhảy lên
thật cao, đạp lên vách tường một cái, vươn tay bắt lấy nhánh cây mọc qua đầu tường, sau đó thân thể hơi đung đưa, phi thẳng lên cao, rơi xuống
trước mặt tên đó.
“Để chủ tử xuống.” Thanh Đại lạnh lùng nói.
Tên áo đen kia che kín mặt, không thấy rõ nét mặt, chỉ là giọng nói mang theo khinh thường: “Tiểu nha đầu, chỉ bằng ngươi?”
Thanh Đại liền tung người nhào tới. Tên kia “Hừ” lạnh một tiếng, thân thể
xoay lại đưa Chân Diệu đang nằm trên vai nhắm ngay vào nàng, hai chân
phi đá liên tục.
Thanh Đại thật thật sự sự trúng một cước, giờ
mới phát hiện, tên này cũng không chỉ biết đùa giỡn thủ đoạn âm hiểm, mà công phu tay chân, sợ rằng cũng phải cao hơn nàng không ít.
“Thế nào, tiểu nha đầu, còn muốn lãng phí thời gian lẫn nhau nữa không?”
Mặc dù ý thức được chênh lệch giữa hai người, nhưng Thanh Đại vẫn vọt tới lần nữa.
“Không biết tự lượng sức mình!” Mặc dù tên áo đen phải khiêng Chân Diệu, nhưng vẫn linh hoạt, dao găm trong tay vung ra, trong nháy mắt đã đánh với
Thanh Đại mấy chiêu. Chẳng qua là dù sao thì hắn ta cũng phải khiêng một người, mà Thanh Đại lại là liều cả tính mạng, nhiều chiêu đều là sát
chiêu ngọc đá cùng vỡ, nên thời gian qua lâu, cũng cảm thấy hơi nóng
lòng.
Lúc này A Hổ chạy tới, móc cung ở trong lồng ngực ra, nhắm thẳng sau gáy tên đó bắn ra.
Phát hiện phía sau khác thường, tên đó lập tức quay đầu lại, nghiêng người,
nhưng bởi vì tránh đạn cung của A Hổ, nên đầu vai bị Thanh Đại đánh một
chưởng. Tên đó lập tức không còn ham chiến nữa, lấy dao găm nhắm ngay
lưng Chân Diệu, từng bước lui về phía sau.
Thanh Đại và A Hổ sóng vai, từng bước tiến tới gần.
Cứ một bên lui một bên tiến như vậy, ngay lúc tên đó giống như bị rơi
xuống hạ phong, lại bỗng nhiên cười một tiếng. Có hai người ở trên cây
nhảy xuống, chắn trước mặt Thanh Đại và A Hổ.
“Người, giao cho các ngươi, nhanh chóng thoát thân.” Tên đó nói xong, liền nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Ánh mắt Thanh Đại đều đỏ, bị hai tên này ngăn cản gắt gao.
Mặc dù hai bên đều là hai người, nhưng ngặt nỗi A Hổ mới bắt đầu luyện võ,
Thanh Đại lại bị hạn chế bởi khí lực trời sinh của phái nữ là không bền, nên không lâu sau liền rơi xuống hạ phong. Một người trong đó đá ra một cước, trúng ngay xương sườn dưới của A Hổ, chỉ nghe một tiếng ‘Rắc’,
sau đó cả thân thể A Hổ liền bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống mặt đất ở rất xa. Tiếp theo, Thanh Đại bị đánh một chưởng, phun ra một búng máu,
lại bị tên còn lại đá trúng chân, ngã xuống đất. Nàng bắt được chân của
một người trong đó, cắn một cái thật mạnh. Tên này bị đau, cầm dao găm
trong tay đâm mạnh xuống, Thanh Đại liền lăn sang một bên, dao găm đâm
hụt bả vai nàng. Tên đó liền rút dao găm lại, tiếp theo đâm thẳng vào
lưng, lúc Thanh Đại mất đi ý thức, còn nghe tên còn lại nói: “Đi mau,
đừng ham chiến, kinh động người của Cẩm Lân vệ hoặc Binh Mã Ty Ngũ thành sẽ không tốt.”
Trong hẻm nhỏ dần dần an tĩnh lại, sao giăng đầy
trời, rọi xuống hai người bất động, cho đến bị người tình cờ đi ngang
qua phát hiện, tiếng kêu sợ hãi mới vang dội khắp ngõ hẻm.
Cũng không biết qua bao lâu, Chân Diệu dần dần tỉnh lại.Mở mắt, màn trướng treo những quả cầu huân hương rỗng điêu khắc hình cá
vàng lấp lánh khiến nàng thấy hơi chói mắt, sau khi dần dần thích ứng,
mới chuyển ánh mắt đánh giá bốn phía, màn mỏng bồng bềnh, gia cụ gỗ lê
khắc hoa, bình hoa đại màu thiên thanh đặt gần cửa sổ còn cắm mấy cành
thược dược diễm lệ, thoạt nhìn, giống như là khuê phòng của con gái.
Có tiếng bước chân truyền đến, Chân Diệu giật giật tay, nghĩ chống tay
ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy cổ hơi đau, nàng đưa tay sờ sờ, phát hiện
nơi đó được băng lại. Nàng nén đau, cố chống tay ngồi dậy, dựa vào cột
giường, lúc này mới thấy rõ người đến là một thiếu nữ ăn mặc giống nha
hoàn.
“Phu nhân đã tỉnh.” Nha hoàn kia cười nói nhẹ nhàng, “Phu nhân muốn uống nước không?”
Trong lòng Chân Diệu có đủ loại nghi vấn, nhưng trên mặt lại bất động thanh
sắc, nói: “Có.” Vô luận như thế nào, trước tiên nàng phải bảo tồn thể
lực tốt nhất, thì mới có thể tính cái khác.
Nha hoàn kia lập tức xoay người, rót một tách nước mật ong cầm tới.
Chân Diệu nâng cái tách, uống từng hớp nhỏ nước mật ong, nước mật ong chảy
qua cổ họng, đau đớn khó nén, nhưng nàng vẫn kiên trì uống vào. Chờ uống xong, mới bình tĩnh nói: “Đi gọi chủ tử của các ngươi tới đây.” Đây là
đâu, là ai bắt nàng tới đây, tại sao lại bắt tới đây, những thứ này,
nàng không cần thiết nén đau lãng phí thời gian với một tiểu nha hoàn.
Nha hoàn kia hơi kinh ngạc khi thấy Chân Diệu trấn định, nhưng vừa chạm đến ánh mắt lạnh như nước của nàng, liền gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài.
Chờ cửa nhẹ nhàng đóng lại, Chân Diệu đột nhiên thả lỏng, tiện tay quơ lấy
cái gối mềm trên giường ôm vào lòng, siết chặt, đè ép nước mắt đang xông ra vào. Thế tử, chàng là tên khốn, thời khắc mấu chốt lại không thấy
bóng dáng, vợ của chàng sắp bị người ta đánh chết rồi đó, chàng có biết
không?
Trong mật thất, Tam hoàng tử nghe Thượng thư bộ Lễ Dương
Dụ Đức kể lại, liền hít vào một ngụm khí lạnh. “Ông ngoại, ông nói là,
thôn Thập Lý ở Kinh Châu bị vỡ đê không phải bởi vì mưa to ba ngày liên
tục, mà là bởi vì lúc đầu xây dựng đê không phải dùng đá, mà là rơm rạ?”
Vẻ mặt Dương thượng thư trầm trọng gật đầu.
“Vậy chuyện chỉ có mấy người thương vong ——”
“Đó là thật, có vị đạo sĩ xem thiên tượng, lên tiếng nói thôn Thập Lý bởi
vì vỡ đê sinh linh đồ thán, thôn dân tin lời của hắn ta chuyển đi, nên
lúc này mới tránh thoát một kiếp.”
“Đạo sĩ kia ——”
Dương thượng thư cười lạnh: “Mặc kệ thật sự là thần tiên, hay là đạo sĩ điên, thì cũng đã bị cậu của ngài khống chế.”
“Chuyện lớn như vậy, lỡ như truyền ra một chút tiếng gió, thì nguy rồi.” Tam hoàng tử mơ hồ sợ hãi.
“Cho nên, ông đã phái người chạy tới, giúp đỡ cậu của ngài dọn dẹp.”
Sắc mặt Tam hoàng tử dần dần trắng bệch: “Nhưng La Thiên Trình đã ra kinh
rồi!” Tuy La Thiên Trình bí mật rời kinh, nhưng những trọng thần kinh
doanh trong quan trường mấy chục năm giống như Dương thượng thư, còn có
Tam hoàng tử có sự ủng hộ cao nhất trong gần hai năm qua, thì luôn luôn
có chút cách riêng để nhận tin tức. Có lẽ bọn họ không rõ mục đích ra
kinh của La Thiên Trình, nhưng chuyện Thập Lý thôn ở Kinh Châu đã đưa cả Dương gia lên lửa nướng, loại thời khắc mũi đao liếm máu, gió thổi cỏ
lay này, sẽ phải cảnh giác vạn phần.
“Lần này La Thiên Trình rời
kinh, không đi Kinh Châu thì thôi, nhưng nếu đi, thì sẽ làm cho hắn ta
có đi không có về!” Vẻ mặt Dương thượng thư âm tàn.
Thần sắc Tam
hoàng tử ngưng trọng: “Nếu La Thiên Trình xảy ra chuyện, Phụ hoàng chẳng phải sẽ càng nổi giận hơn sao, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phái càng nhiều người hơn.”
Dương thượng thư cười: “Không sao, Thập Lý thôn ở
Kinh Châu bị lũ lụt, La chỉ huy đồng tri tận tâm tận tụy, trong lúc thị
sát bị trượt chân rớt xuống sông, cũng không phải là chuyện bất đắc dĩ
sao? Chờ Hoàng thượng lại phái người đến, thì nên che giấu cũng đã sạch
sẽ.”
Tam hoàng tử vẫn có chút không yên lòng: “Võ công La Thiên
Trình cao cường, tâm tư kín đáo, chỉ sợ không dễ xuống tay như vậy, cho
dù hắn ta có rớt xuống sông, không tìm được thi thể, cũng sẽ không yên
tâm được.”
Dương thượng thư đứng dậy, bước thong thả hai bước, mới nói: “Cho nên, ông đã chuẩn bị hai tay.”
“A, không biết ông ngoại còn chuẩn bị gì?” Tam hoàng tử tham gia hôn lễ của Lục hoàng tử xong trở về, liền nhận được lời nhắn mời hắn ta đến mật
đàm của Dương thượng thư, trong khoảng thời gian ngắn, tin tức ngoài dự
tính quá nhiều, khiến cho hắn ta có chút không thở nổi.
Dương thượng thư khẽ mỉm cười: “Ông mời huyện chủ Giai Minh đến làm khách.”
Tam hoàng tử liền đứng bật dậy: “Ông ngoại?”
Vẻ mặt Dương thượng thư âm tàn: “Nếu La thế tử phúc lớn mạng lớn trở về
kinh thành, thì ta liền muốn hỏi hắn ta, là muốn trình chứng cứ lên đạt
được mấy lời khen ngợi của Hoàng thượng, hay là bảo vệ tính mạng và danh tiếng của huyện chủ Giai Minh!”
Tam hoàng tử lập tức liền hiểu.
La Thiên Trình còn trẻ đã là đại quan tòng tam phẩm có thực quyền, trong thời gian ngắn sẽ không thể lại tăng nữa, cho dù có làm việc tốt đi
nữa, thì với hắn ta, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Chắc là dùng
chuyện lần này để đổi lấy huyện chủ Giai Minh bình yên vô sự, hắn ta sẽ
không do dự gì đâu?
“Ông ngoại cao minh.”
“Đây cũng là
chuyện bất đắc dĩ.” Dương thượng thư thở dài nói. Muốn ủng hộ một vị
hoàng tử, không có một khoản bạc lớn là không được, mà bạc cũng không
phải là rớt từ trên trời xuống, đắp nơi này một chút, nơi khác sẽ thiếu, thôn Thập Lý vỡ đê, thật sự là vận khí không tốt!
Mà lúc này, một nam tử đi vào nói: “Chủ tử, bên kia truyền tin tức đến, vị phu nhân kia muốn gặp ngài.”