Hắn định quay người đi.
Bạch Thược gấp gáp gọi lại: “Thế tử gia —— ”
La Thiên Trình quay đầu lại nhìn lướt qua, định không muốn nhiều lời, lại
sợ vạn nhất sau khi mình rời khỏi đây thì Chân Diệu lại trở về rồi, vội vàng nhắn nhủ một câu: “Nếu Đại nãi nãi trở về thì bảo nàng ở nhà chờ
ta.”
Bạch Thược thấy La Thiên Trình đã đi xa thì thở dài.
Các nàng là nha đầu của hồi môn, không có ý định làm thông phòng, nhưng lại không dám ở trước mặt Thế tử gia nhiều lời đấy, nhìn thấy Thế tử gia có vẻ không ổn, hay Đại nãi nãi bị thương?
Nàng vội vàng tìm Thanh
Đại: “Thế tử gia vừa trở về đã đi tìm Đại nãi nãi rồi, ta thấy Thế tử
gia bị thương, chỉ sợ Đại nãi nãi cũng đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng
nhanh chóng đi xem đi.”
Kỳ thật ngày thường, bởi vì Thanh Đại là
nha hoàn La Thiên Trình đưa tới nên Bạch Thược ít sai sử nàng, nhưng lúc này cũng chỉ có Thanh Đại biết võ mới có thể xuất lực rồi.
Thanh Đại nhẹ gật đầu, liền đuổi theo.
La Thiên Trình lòng nóng như lửa đốt, do Thanh Phong đường một đường đi
thông hai cửa, lúc quẹo vào có làn gió thơm đánh tới, hắn nhanh chóng
tránh đi, sau đó mắng: “ Nha đầu nào thế, đi đường không có mắt sao?”
Hai thiếu nữ một trước một sau, người trước suýt nữa đụng phải La Thiên
Trình mặc quần áo hồng phấn đúng là Điền Oánh, còn váy áo trắng là
Điền Tuyết.
Thấy La Thiên Trình không phân tốt xấu trách cứ, hai người đỏ mặt lên.
Điền Oánh không nhịn được mà phản bác: “Chúng ta cũng không phải cố ý, Đại biểu ca làm gì hùng hổ dọa người như thế?”
Với vị Đại biểu ca quyền cao chức trọng lại tuấn mỹ còn trẻ này, bởi vì là thân thích phủ Quốc Công nên Điền Oánh cũng thấy mấy lần đấy, nếu như
đối mặt nam tử như vậy mà tâm hồn thiếu nữ không có nổi lên một điểm
rung động thì đó là gạt người.
Nhưng Điền Oánh là người mẫn cảm,
từ lúc gia tộc bị tội, cho dù thấy bọn nha hoàn tụ tập nói thầm vài
tiếng thì cũng nghi ngờ là đang chê cười nàng, huống chi bị một người
trong lòng có hảo cảm trách cứ, điểm rung động này sớm bị oán hận thay
thế, ánh mắt nhìn La Thiên Trình lại có thêm vài phần cừu thị rồi.
La Thiên Trình lo lắng an nguy Chân Diệu, làm sao có thời giờ trì hoãn,
nghe xong Điền Oánh chất vấn, cũng chỉ Xùy~~ lạnh một tiếng rồi bước
qua.
Hoàn toàn bị bỏ qua khiến Điền Oánh run rẩy cả người, không để ý Điền Tuyết an ủi liền đi tìm Điền thị khóc lóc kể lể.
“Cô, đều nói lúc nguy nan phủ Quốc Công giúp đỡ Điền gia, là người trọng
tình nghĩa đấy, lại không nghĩ rằng Đại biểu ca lại khinh mạn ta và muội muội, sớm biết như thế, chất nữ tình nguyện ở cùng với tổ mẫu và mẫu
thân, cho dù là ăn khổ cũng được.”
Nàng nói xong thì yên lặng rơi lệ, chỉ chờ Điền thị vì nàng đòi lại công đạo.
Điền thị nghe xong, lại thở dài: “Đại biểu ca của cháu còn trẻ đã cư địa vị cao, khó tránh khỏi cao ngạo chút ít.”
Điền Oánh cười lạnh: “Đại biểu ca thuở nhỏ không có cha mẹ, cô nuôi lớn
huynh ấy khác gì mẹ ruột đâu? Huynh ấy khinh mạn chúng ta, chẳng phải là khinh mạn cô? Có thể thấy được là người lang tâm cẩu phế!”
Lời nói này khiến Điền thị ngơ ngẩn.
Ân sinh không lớn bằng ân dưỡng, nếu lúc Đại tẩu mất bà không có ý định gì khác với Đại Lang không cố nuôi dưỡng đến bây giờ thì có phải hắn sẽ
coi mình như mẹ ruột?
Nếu thật như thế, cho dù nhà mẹ đẻ suy bại, mặc kệ Yên Nương lại quyến rũ, lão gia có thể không cho mình thể
diện như vậy sao?
Chớ nói chi hiện tại các loại yến hội, bà cũng không nhận được thiếp mời nào
Điền thị nghĩ như vậy, trong lòng thực sự có hơi hối hận, nhưng cũng biết khó có thể quay đầu lại được nữa.
Mặc dù Điền Tuyết điềm đạm nho nhã nội liễm, nhưng lại là người hiểu biết,
nàng không muốn Điền Oánh sinh thêm sự cố, lúc này thấy Điền Oánh cứ
kích Điền thị, ngược lại Điền thị trầm mặc không nói, cũng đoán được cô
cùng với vị Đại biểu ca kia chỉ sợ không phải như trong mắt người bên
ngoài “Mẫu từ tử hiếu”, một là không muốn đắc tội với chủ nhân phủ Quốc
Công chân chính, hai là không đành lòng cô khó xử, nên âm thầm giật tay
Điền Oánh, nói: “Cháu thấy Đại biểu ca có việc gấp, mà bộ dạng có phần
vội vàng, cái có như tỷ tỷ nói đâu.”
Nàng cố lôi kéo Điền Oánh đi ra ngoài.
Điền thị thấy Điền Tuyết nhu thuận hiểu chuyện, nhưng đáng tiếc nhà mẹ đẻ thất bại, bằng không thì hứa cho Tam Lang cũng xứng.
Trở về sân nhỏ của hai tỷ muội, Điền Oánh hất tay Điền Tuyết: “Có phải muội vừa ý tên hung thần ác sát kia rồi, nên mới ở trước mặt cô không nể
tỷ?”
Điền Tuyết thiếu chút nữa hôn mê: “Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta
phải ăn nhờ ở đậu, chẳng lẽ người khác còn không có giẫm muội muội một
cước, ngược lại tỷ hất nước bẩn trên đầu ta sao?”
Điền Oánh cũng biết nói hơi quá, nhưng trong lòng nàng vẫn còn bực bội, không chịu thua được.
Điền Tuyết cười lạnh: “Tỷ tỷ cũng không nhìn thấy rõ tình cảnh của cô sao?
Nếu thật như cô có thể đương gia làm chủ ở phủ Quốc Công thì sao dượng
lại ở trước mặt chúng ta lại không cho cô mặt mũi? Hơn nữa mấy hôm nay
cũng không thấy dượng tới sân của cô. Chúng ta đã được cô giúp đỡ, mặc
dù không thể giúp gì thì ít nhất đừng làm phiền cô.”
Điền Oánh
cảm thấy Điền Tuyết nói có vài phần đạo lý, lại oán hận nàng dùng thân
phận muội muội lại giáo huấn mình như trưởng bối, cuối cùng là sượng mặt nên vặn lại vài câu.
Nên hai đường tỷ muội tan rã trong không vui, từ nay về sau mặc dù ở cùng một sân nhưng ít nói chuyện với nhau
La Thiên Trình gặp phải tỷ muội Điền thị, đi thẳng mà lại gặp chuyện xui
thế, chẳng lẽ ông trời báo động trước, Kiểu Kiểu thật sự xảy ra điều gì
ngoài ý muốn?
Nghĩ tới đây càng vội vàng, dắt ngựa muốn đi lên
thì bị Bán Hạ gắt gao giữ chặt: “Thế tử gia, vết thương của ngài sắp nứt ra, cũng không thể cưỡi ngựa ah!”
“Tránh ra!” La Thiên Trình cũng nóng nảy, một cước đá văng Bán Hạ ra.
Bán Hạ lăn mấy cái vòng trên mặt đất, lại gắt gao ôm đùi La Thiên Trình không buông tay.La Thiên Trình đang định đá bay tên huênh hoang khoác lác này th chợt nghe một giọng nói truyền đến: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Hắn kinh hỉ quay đầu lại, quả nhiên chỉ thấy Chân Diệu đứng tại cách đó không xa, hơi cổ quái nhìn qua.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Chân Diệu thay đổi, chạy như bay tới nói: “Chàng làm sao thế?”
Nhìn xem trên mặt quần áo vết máu dần dần loang ra, nàng sợ đến mức hồn phi phách tán: “Sao lại bị thương?”
Nhìn Chân Diệu lo lắng, mặt tái nhợt La Thiên Trình nghiêm túc lại không
nhịn cười được, thò tay lôi kéo nàng: “Trở về phòng nói sau.”
“Nên mời thái y xem qua rồi nói sau!”
“Không cần, chỉ là miệng vết thương vỡ ra, lát nữa băng bó lại một chút là được.”
Đợi lúc hai người vào phòng, Chân Diệu mệnh bọn nha hoàn bưng chậu nước với khăn mền tới, tự mình rửa vết thương bôi thuốc cho hắn rồi băng bó xong đánh cái nơ con bướm xinh đẹp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lại phân phó Thanh Cáp đi hầm cháo táo đỏ long nhãn cách thủy
Khi trong phòng không có người bên ngoài, La Thiên Trình mới buông lỏng lại có vài phần nghĩ mà sợ mà nói: “Trở về phủ không thấy nàng, ta còn
tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện. Sao giời mới về?”
Hắn tính đáng lẽ Chân Diệu phải về sớm hơn hắn.
“Ta tiễn đưa huyện chủ Trọng Hỷ trở về phủ Công Chúa trước.”
La Thiên Trình nghe xong thì mím môi: “Không phải dặn dò nàng xong việc
thì lập tức trở về sao, như thế nào còn đưa huyện chủ Trọng Hỷ về
trước?”
Chân Diệu giải thích: “Định mời huyện chủ Trọng Hỷ tới
quý phủ, lúc ấy nàng an vị tại trên xe ngựa của ta, không nghĩ tới phía
trước xảy ra chuyện, người hộ tống chúng ta do chàng an bài bị quấn ở
trong đó, huyện chủ Trọng Hỷ sợ Trưởng công chúa nhớ nên đi về trước
rồi, ta cũng không thể lại để cho nàng về một mình nên mới về muộn.”
Sắc mặt La Thiên Trình vẫn còn hơi thâm trầm.
Chân Diệu nhẹ khẽ đẩy đẩy tay hắn: “Làm sao vậy, còn giận ta à?”
“Tóm lại, nàng không để ý tới lời ta nói, sớm biết như thế, cho dù nàng có
tức giận thì ta cũng không cho nàng xuất phủ. Nàng biết rõ lúc ta trở về không thấy nàng thì trong lòng có tư vị gì không? Khi đó hối hận, ngay
cả ý định lấy đao róc xương lóc thịt mình cũng có!”
Biết rõ không yên ổn, lại bởi vì sợ không cho nàng đi thì nàng sẽ oán hận mình, trơ
mắt phóng nàng đi, hắn thật sự ngu xuẩn hết chỗ nói
Chuyện trên đời này luôn luôn có cái vạn nhất, vạn nhất Kiểu Kiểu đã xảy ra chuyện gì thì hắn thật sự hối tiếc không kịp.
“Sơ Hà lấy chồng ở xa, sao ta có thể không đi đưa.”
La Thiên Trình thở dài trong lòng.
Chính bởi vậy nên hắn mới không có nói cho nàng biết chuyện gì xảy ra, một
con gái yếu ớt không biết rõ hay biết rõ chuyện thì cũng không có gì
khác nhau, còn không bằng tập chung nói lời tạm biệt với bạn thân, cũng
ít lo lắng hơn.
“Chàng cũng nên nói cho ta biết một tiếng đấy.”
Chân Diệu vịn La Thiên Trình nằm xong, cầm khăn lau trán cho hắn, “Nếu
Trọng Hỷ không có ngồi trên xe ngựa của ta, xảy ra chuyện thì làm sao
bây giờ? Còn có Nhị bá ta cũng ở đó nữa.”
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì hối tiếc, nàng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với hắn.
Hai người đi cho tới một bước này thật không dễ dàng gì, vô luận là vì an
nguy của người thân hay bạn bè, hay cảm tình của hai người, nàng đều
không muốn làm người mơ mơ màng màng.
La Thiên Trình giải thích: ” Mục tiêu của mấy tặc tử kia là mấy vị hoàng tử, những người khác và một ít tôi tớ đi theo có thể sẽ trúng tên lạc, huyện chủ Trọng Hỷ trong xe ngựa sẽ không có việc gì đấy, Nhị bá cũng đại khái như thế.”
Chân Diệu thở dài: “Ta đã biết mặc dù không tạo nên cái tác dụng gì nhưng
còn biết đường mà chuẩn bị, nếu gặp phải tình huống đột phát thì có thể
bình tĩnh hơn. Ví dụ như Trọng Hỷ, ta có thể sớm mời nàng lên xe ngựa,
mà không phải bởi vì tâm huyết dâng trào mang nàng về phủ Quốc Công ăn
bánh bao canh thì mới mời nàng ngồi chung.”
La Thiên Trình trầm mặc cả buổi rồi nói: “Là ta sai rồi, về sau liên quan tới nàng thì ta sẽ nói với nàng trước tiên
“Vậy sao chàng bị thương? Có đau lắm không?” Chân Diệu nhìn miệng vết thuơng kia, hơi đau lòng.
Kim đâm vào tay mà còn đau thấu, huống chi vết thương lớn như thế, nàng
nghĩ đến thì rất cảm phục, cũng không biết hắn lấy đâu ra năng lực, có
thể không rên một tiếng.
Vừa hứa xong nên La Thiên Trình cũng
không có giấu diếm nàng: “Thái Tử bức vua thoái vị, bị ta ép xuống, lúc
ấy mới bị thụ chút ít tổn thương. Hoàng Thượng tạm thời còn không muốn
cho thế nhân biết, sợ Thái tử vừa loạn thì sẽ dao động quốc chi căn bản, cho nên nàng coi như không biết là được.”
“Thế người ám sát bên ngoài thành cũng do Thái Tử phái đi à?”
“Uh, chỉ sợ vẫn còn liên quan tới người khác nữa.”
Lúc này Thanh Cáp mang cháo táo đỏ tới thì hai người đã ngừng lại cái đề tài này.
Đến ngày thứ hai, chuyện bên ngoài thành khiếp sợ cả triều.
Dư nghiệt Nguyệt Di cấu kết với tiền phế Thái Tử, ý định phá hư hòa thân, ám sát hoàng tử.
Tam hoàng tử bị thương, Lục hoàng tử bởi vì thay Ngũ hoàng tử ngăn cản loạn tiễn nên cũng bị thương, thương vong tôi tớ thị vệ không tính, có mấy
đại thần mất mạng trong lần rối loạn này, một người có thân phận cao
nhất, đúng là cha Thái Tử Phi, Lại Bộ Tả Thị Lang Thư Hàn.