Trời Sinh Một Đôi

Chương 319: Chương 319: Độc Kế




Edit + Beta: Sakura

Thư Hàn là quan viên có thực quyền, lại đang là Lại Bộ Tả Thị Lang hơn mười năm, không nói môn sinh khắp nơi nhưng tuyệt đối không phải là số lượng ít, mấy đại thần chết đồng thời xử lý tang sự, nhưng đám tang của lão được nhiều người phúng viếng nhất.

Nhưng trong lòng mấy người này thầm nghĩ thế mà Thái tử điện hạ không có tới.

Chẳng lẽ, trước kia Thái Tử luôn luôn cáo ốm không ra, không phải chọc Hoàng Thượng chán ghét bị vứt bỏ, mà thật sự bị bệnh?

Nếu thật thế thì Thái Tử vẫn có hi vọng đấy, dù sao hắn chiếm đích trưởng, đã trở thành Thái Tử hơn mười năm.

Thái Tử Phi Thư Nhã khóc gần như muốn hôn mê, Hoàng Thái tôn không đến mười tuổi luôn bên nàng, thần sắc đờ đẫn.

Mấy phu nhân khích lệ lấy: “Thái Tử Phi nén bi thương, nếu ngài bi thương quá tổn hại thân thể thì ai tới chiếu cố Thái tôn chứ?”

Thái Tử Phi nhìn Thái tôn thì tiếng khóc nhỏ hơn, nhìn xem Chân Diệu ngồi ở bên trong đám phu nhân, nhắm hờ mắt để che khuất hận ý.

Nàng nghĩ tới ngày đó trong lúc vô tình nghe được…, Thái Tử và phụ thân mưu đồ bí mật bức vua thoái vị!

Nàng biết rõ, phụ thân bọn họ muốn gạt nàng đấy, cho nên tuy nhiên kinh hãi nhưng cũng giả bộ như không biết.

Thế nhưng mà, trận ám sát bên ngoài thành kia do phụ thân an bài nhân thủ, tại sao phụ thân lại bị chết?

Còn có Thái Tử, từ lúc ngày ấy về sau, nàng chưa từng gặp hắn!

Không cần hỏi nhiều, nhất định bức vua thoái vị đã thất bại.

Ngày ấy nàng luôn luôn bất an, phái tâm phúc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa cung, về sau nhìn thấy đỉnh đầu nhuyễn kiệu lặng lẽ theo trong nội cung đi ra, một đường đi tới phủ Quốc Công, người trong kiệu lại là La Thế tử bị Hoàng Thượng bế môn tự kiểm!

Đến lúc này, nàng còn có cái gì không rõ đấy, nhất định hắn khiến Thái Tử sắp thành lại bại!

Thái Tử Phi không nghĩ ra, Thái Tử bức vua thoái vị thất bại, vì sao đến bây giờ Hoàng Thượng còn chưa ra ý chỉ xử trí nàng. Thậm chí cho phép nàng đến phúng viếng phụ thân.

Đến phủ Thị Lang, nhớ lại phụ thân nói với nàng một số việc…, men theo manh mối đã tìm được trong mật tín ở trong phòng tối, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Phụ thân nói, chỉ có bức vua thoái vị thất bại thì nàng mới có cơ hội đọc phong thư này.

Hoàng Thượng không muốn khởi chiến loạn, muốn giữ gìn ổn định nên chuyện Thái Tử bức vua thoái vị sẽ áp xuống tới. Nàng và Thái tôn trong thời gian ngắn hạn sẽ không phải lo lắng tính mạng, nhưng lần phúng viếng này chính là cơ hội duy nhất nàng được xuất cung. Đợi đến khi hồi cung về sẽ bị giam lỏng.

Về phần Thái tôn ——

Nghĩ tới đây, Thái Tử Phi run rẩy, có một phụ thân mưu nghịch. Sao Hoàng Thượng tương lai sẽ tha cho hắn!

Thụy ca nhi của nàng!

Hai mắt Thái Tử Phi đẫm lệ mông lung, nàng nhớ tới phụ thân thì chợt cảm thấy đau thấu tim.

Trên đời này, chỉ có phụ thân một lòng che chở nàng thôi, đã sớm tìm thế thân Thụy ca nhi dưỡng trong phủ, nói cho nàng biết một khi bọn hắn thất bại thì thừa cơ hội lần này trao đổi hài tử.

Thái Tử Phi liếc nhìn thần sắc đờ đẫn của đứa bé kia.

Thật khó cho phụ thân làm sao tìm được đến đấy, lại gần giống Thụy ca nhi, chỉ cần mặc trang phục của Hoàng Thái tôn vào thì với một đứa bé nếu không có người nhìn kỹ, đúng là không thể phân biệt được.

Phụ thân dặn đi dặn lại, đứa nhỏ này quyết không thể còn sống hồi cung với nàng.

Chỉ có Thái tôn ngoài ý muốn bỏ mình thì mới không phát hiện được trộm long tráo phụng, nàng một con gái yếu ớt không chồng không con mới có thể sống sót.

Làm thế nào khiến đứa nhỏ này ngoài ý muốn bỏ mình thì nàng sớm có chủ ý, thế nhưng mà La Thế tử phá tan mộng đẹp làm hoàng hậu của nàng thì cũng thôi đi, lại khiến nàng chia cách với con ruột từ nay về sau, kiếp này sợ khó tương kiến, hận ý ngập trời này lại thì không có cách nào trừ khử đấy.

Đều nói Thế tử Trấn Quốc Công rất yêu thương phu nhân, Thế tử phu nhân Chân thị gả đi đã hơn một năm, bụng luôn luôn không có có tin tức, chẳng những không trách cứ mà còn vì nàng giải tán thông phòng.

Nghe nói có một thông phòng tình thâm ý trọng vớiThế tử, không chịu xứng người nên Thế tử cho nàng kia làm ni cô.

Tuy nói các nàng cùng là chính thất, đúng là có mối thù chung với tiểu thiếp thông phòng, nhưng nghĩ đến một người nam nhân có thể vì thê tử làm được đến mức này thì vẫn khó tránh khỏi bị ghen ghét.

Ngươi hủy của ta hết thảy, ta đây sẽ phá hủy bảo bối trong lòng của ngươi!

Ánh mắt Thái Tử Phi nhìn tới khuôn mặt Chân Diệu thì hiện lên tia vui vẻ lạnh như băng.

Nàng cầm khăn lau mắt, dừng tiếng khóc lại, phân phó thị nữ: “Nhanh đổi trà nóng cho các phu nhân.”

Sau đó dịu dàng nhìn qua Thái tôn: “Chắc con khát rồi nhỉ, uống nước hạnh đào nhé?”

Thái tôn không có lên tiếng, nhẹ gật đầu.

Mấy phu nhân kia nhìn thấy thì âm thầm thở dài.

Đều nói Thiên gia thân tình mỏng, chỉ sợ Thái tôn mới có tình cảm với ông ngoại nhất, cũng khó trách còn nhỏ tuổi mà đau lòng đến mức nói không ra lời.

Mấy thị nữ đã đổi xong trà, lại bưng tới cho Thái tôn một ly nước hạnh đào màu cam.

Mấy phu nhân này phúng viếng xong thì bị dẫn tới phòng khách riêng, tụ tập nhiều người như thế khó tránh khỏi oi bức, lại nói chuyện cùng với Thái Tử Phi nên sớm đã khát khô cổ họng rồi, thấy bưng trà mới tới thì đều nhấp mấy ngụm.

Chân Diệu nghĩ đến La Thiên Trình dặn dò nên không có uống.

Thái Tử Phi lặng lẽ nhìn chén trà nhỏ bị Chân Diệu tiện tay đặt ở kỷ trà, âm thầm cong khóe miệng.

Đây cũng thông minh quá sẽ bị thông minh hại a, ở bên trong phòng khách riêng này nàng đốt một mùi hương, mùi thơm cực thanh nhã tựa như hương hoa, ở trong sảnh lâu sẽ bị đau bụng, nhưng uống trà nóng mới bưng tới thì sẽ giải dược tính kia, hết lần này tới lần khác nàng không uống, cái kia chính là tự tìm đường chết rồi.

“Thái tôn cũng mệt mỏi rồi, trong sảnh oi bức mang Thái tôn đi trong vườn hít thở không khí.”

Một đám cung nga ma ma mang theo Thái tôn đi xuống.

Lại sau một lúc lâu, Chân Diệu cảm thấy bụng không thoải mái, vốn định nhẫn nại một hai, hết lần này tới lần khác người có ba gấp nên không nhịn được, đành phải đứng lên, nói: “Thái Tử Phi, ta muốn đi đổi kiện xiêm y.”

Cái gọi thay y phục thường là cách nói uyển chuyển đi Tịnh phòng, mọi người lòng dạ biết rõ.

Thái Tử Phi nhanh chóng nhẹ gật đầu, phân phó thị nữ đứng hầu: “Mang Huyện chủ đi.”

Lại có một người đứng lên: “Ta cũng đi đổi kiện xiêm y.”

Chân Diệu xem xét, là cháu gái Lại bộ tả thị lang Trương Triêu Hoa.

Nàng là người hay nói, nói khó nghe chút ít là hơi lắm mồm, đương nhiên không phải quá phận, còn ưa thích nói giỡn, coi như là không ảnh hưởng toàn cục. Năm trước đến Vĩnh Gia Hầu phủ, cùng nàng khuê trung mật hữu Dương Thanh thành cô tẩu.

Dương Liên là muội tử Dương Thanh, là thư đồng của công chúa Phương Nhu, nên cũng không thích Chân Diệu, đương nhiên Chân Diệu cũng không có ấn tượng tốt gì với Dương Thanh cùng với Trương Triêu Hoa.

Nhưng chuyện đi nhà nhỏ, lại không cần tay nắm làm bạn, nhưng cũng phải cùng đường nên nàng cũng không ngại.

Hai người mang theo nha hoàn của mình, do nha hoàn phủ Thị Lang dẫn một trước một sau đi ra ngoài.

Linh đường bố trí ở phía trước, chúng phụ nhân tạm thời nghỉ chân ở phòng khách riêng cũng ở phía trước đấy nên Tịnh phòng chuyên môn cung cấp phu nhân sử dụng cách khá xa.

“Huyện chủ, đã qua cầu là đến.”

Chân Diệu đau bụng nên chẳng muốn trả lời, bước chân nhanh hơn.

Trương Triêu Hoa đi chậm rãi, kéo ra một chút khoảng cách.

Còn chưa đi đến nửa cầu thì thấy trong tay Thái tôn cầm lấy một đám Diên Vĩ đang chạy tới, đằng sau một đám hạ nhân đang đuổi sát lấy. Kinh sợ hô: “Thái tôn, ngài chậm một chút.”

Chân Diệu thấy thế, nhanh chóng né tránh nhưng cũng không biết sao Thái tôn đến gần chỗ nàng thì ngã xuống.

Nàng vô ý thức vươn tay ra bắt, thì lại bị vồ ếch chụp hụt. Thái tôn đã bịch một tiếng lao xuống sông.

“Không tốt rồi, Thái tôn bị huyện chủ Giai Minh đẩy vào trong sông rồi!”

Sau lưng bọn hạ nhân đuổi theo bị hù dọa kêu to lên.

Lần biến cố này, ngược lại khiến Chân Diệu nín nhịn lại, nàng thu tay rồi phân phó Tước Nhi sau lưng: “Mau cứu Thái tôn lên.”

Tước Nhi bơi rất giỏi, lập tức lên tiếng rồi nhảy xuống, như đầu cá con linh hoạt du động. Không bao lâu kéo Thái tôn lên bờ.

Nhưng thật không ngờ Thái tôn đã không còn thở rồi!

Khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.

Nơi này cách phòng khách riêng không xa, những người kia kêu to đã sớm truyền ra ngoài, khi Thái Tử Phi mang theo một đám phu nhân vội vàng chạy đến, nhìn Thái tôn nằm trên mặt đất, cả người ngất ngư đổ nhào về phía Chân Diệu.

Một ma ma quỳ trên mặt đất vẫn còn khóc lóc kể lể: “Thái tôn hái Diên Vĩ, nói muốn tặng cho Thái Tử Phi ngài khiến ngài vui vẻ, lúc này mới vội vã chạy về, ai ngờ huyện chủ Giai Minh đi tới, đi cũng nhanh nên đụng phải gấ Thái tôn nên Thái tôn bị té xuống sông.”

Bà ta nói xong còn tát mình: “Đều tại nô tài không trông kỹ Thái tôn, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”

Cái tát vang dội như là đánh vào trong lòng mỗi người, những phu nhân kia nhìn về phía Chân Diệu.

Coi như là vô tình va chạm, nhưng nếu Thái tôn mất mạng thì coi như là huyện chủ thì như thế nào, đồng dạng không chịu nổi, phủ Trấn Quốc Công cũng không có khả năng bảo vệ nàng!

Thái Tử Phi bổ nhào vào Thái tôn, thấy bé nhắm nghiền hai mắt, đã không còn hơi thở thì bí mật nhẹ nhàng thở ra.

Nàng thật không nghĩ tới, vậy mà đứa nhỏ này được cứu nhanh thế.

Đáng hận nha hoàn huyện chủ Giai Minh biết bơi, bằng không thì một trong những người chiếu khán Thái tôn nhảy xuống, hơi kéo dài trong chốc lát, vậy thì sẽ chết hẳn rồi.

May mà nàng cho thuốc kích thích mạch máu vào trong nước hạnh đào, một khi kinh hãi quá độ hoặc là bị nóng hoặc lạnh vô cùng thì trái tim đột nhiên ngừng mà vong.

” Huyện chủ Giai Minh, các nàng nói đúng?” Thái Tử Phi oán độc nhìn về phía Chân Diệu.

Nàng oán độc không phải ngụy trang, rơi vào trong mắt mọi người thì lại cảm thấy theo lý thường, mặc kệ ai hại chết con mình, bất kể nàng hữu ý vô ý, làm mẹ cũng hận không thể ăn sống người này.

Chân Diệu đã hơi hiểu rõ mình rơi vào bẫy rồi.

Lời khai của những hạ nhân kia không nói đến rồi, nếu là bẫy thì sẽ theo chủ tử phân phó mà nói, đi tại đằng sau nàng chính là Trương Triêu Hoa, bởi vì cách một khoảng, nàng lại chặn Thái tôn chạy tới, Thái tôn té ngã rơi xuống nước xảy ra ngay sau đó, rơi vào trong mắt Trương Triêu Hoa thì vốn là việc không thể nói rõ.

Cộng thêm từ trước tới nay Trương Triêu Hoa không hề có thiện cảm với nàng, trong tiềm thức người ta sẽ nói ra lí do thoái thác có lợi chính mình, hơn nữa bọn hạ nhân đều nói như vậy, Trương Triêu Hoa bị vật che chắn ánh mắt, chỉ nhìn thấy ở bề ngoài, lúc này thì ánh mắt có thể lừa người đấy.

Chân Diệu cũng không tin trong thời gian ngắn ngủn mà Thái tôn đã chết rồi, chỉ sợ là trái tim đột nhiên ngừng tạo thành giả chết, vô luận vì mình hay vì đứa trẻ đáng thương thì nàng đều muốn hết sức thi cứu, nhanh chóng lôi Thái Tử Phi ra rồi làm hô hấp nhân tạo cho Thái tôn.

“Người tới, huyện chủ Giai Minh điên rồi, nhanh lên kéo nàng ra!” Thái Tử Phi nghiêm nghị quát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.