Trời Sinh Một Đôi

Chương 161: Chương 161: Làm bằng hữu




Edit: Trần Phương

Beta: Sakura

Tưởng thị ở phòng bên mật đàm với Chân Diệu một hồi, liền quay về sảnh trước của Bảo Hoa lâu, sau đó chọn hai món trang sức rồi vội vã rời đi.

Thẳng đến khi tiến vào đại môn phủ Kiến An bá trong lòng vẫn tức giận, trực tiếp mời Thế tử Kiến An bá đến.

“Phu nhân, có việc gì vậy?” Thế tử Kiến An Bá Chân Kiến Văn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Tưởng thị trong tay cầm một tách trà bằng sứ họa tiết hoa điểu (tranh vẽ hoa và chim) màu đỏ, vì quá dùng sức mà trên mu bàn tay nổi rất nhiều gân xanh, chỉ biết nhất định đã có đại sự gì rồi.

Tưởng thị nặng nề đặt tách trà xuống, cười lạnh nói: “Thế tử, cô nương trong phủ chúng ta một so với một càng có lá gan lớn hơn!”

“Lời này là sao?”

“Hôm qua sơ tuyển, là Lục nha đầu thay Ngũ nha đầu đi!”

Chân Kiến Văn biến sắc: “Có thật không?”

Tưởng thị tức giận không chịu nổi: “Đúng vậy, hôm qua Tứ nha đầu tiến cung tạ ân đã nhìn thấy còn có thể giả bộ được sao!”

“Thực là hồ đồ!” Chân Kiến Văn vỗ mạnh xuống bàn một cái, tách trà mà Tưởng thị vừa buông xuống nảy lên rơi xuống đất vỡ tan.

Lúc này cũng chẳng thấy tiếc bộ tách trà cổ đã thiếu một cái, Chân Kiến Văn đứng lên đi tới đi lui.

Hồi lâu sau, đứng lại, nói: “Hôm qua nếu đã thông qua sơ tuyển, chờ phục tuyển lại cho Ngũ nha đầu đi là được.”

Tưởng thị kiên quyết phủ quyết: “Thế tử, vậy không được, Ngũ nha đầu và Lục nha đầu tuy là sinh đôi, tướng mạo giống nhau nhưng trên người Lục nha đầu lại có một vết bớt, hôm qua sơ tuyển đã nghiệm thân thể, nếu thay bằng Ngũ nha đầu khó đảm bảo sẽ không bị lộ.”

Chân Kiến Văn ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, chần chờ nói: “Không thì cứ đâm lao theo lao?”

Sắc mặt Tưởng thị đại biến: “Thế tử, đây chính là tội khi quân đó!”

“Vậy bà nói phải làm sao bây giờ? Tưởng thị, bà rốt cuộc quản gia thế naò mà lại xảy ra loại sai lầm này?”

Tưởng thị âm thầm hít vào một hơi, nhìn Chân Kiến Văn đang giận dữ, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán.

“Theo ta thấy đến lúc phục tuyển nghĩ biện pháp loại ra.”

Chân Băng xuất thân từ nhà huân quý, hôm nay phụ thân giữ chức vụ quan trọng, thông qua phục tuyển là chuyện đã định.

Chân Kiến Văn nghe xong phát bực, cả giận nói: “Tưởng thị, bà có biết lần này là đặc biệt chọn cho mấy vị hoàng tử chọn phi không.”

Tưởng thị hạ mắt, không nhanh không chậm nói: “Ta chỉ biết việc mạo danh thế thân một khi bị lộ ra Bá phủ chúng ta bị đan thư thiết khoán (viết tên vào danh sách những người bị phạt) còn nhẹ đấy. Lần này đi gặp Tứ nha đầu là có Thế tử Trấn Quốc công đi cùng đấy.”

“Ý bà là La thế tử……..”

Tưởng thị nhếch môi: “Không có, sao La thế tử lại nhúng tay vào việc trong phủ chúng ta chứ.”

Tuy nói vậy, Chân Kiến Văn cẩn thận suy nghĩ một chút, thở dài nói: “Mà thôi, lão nhị vốn cũng không muốn khuê nữ của đệ ấy được chọn, như vậy cũng tốt, tránh hiềm khích giữa huynh đệ.”

Tưởng thị hạ mí mắt, che đi sự giễu cợt trong ánh mắt: “Thế tử nói đúng.”

Chưa đến hai ngày sau quả nhiên Chân Diệu nghe nói Ngũ cô nương phủ Kiến An bá do trên mặt nổi mụn nên không được chọn.

Cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn định nói chuyện này cho La Thiên Trình nhưng La Thiên Trình gần đây dường như rất bận rộn.

Ngoại trừ thời gian ở nha môn, hồi phủ cũng vùi đầu vào thư phòng nghị sự với phụ tá, ít khi về hậu viện.

Chân Diệu còn phát hiện một chuyện rất thú vị

Vị La thế tử này ăn rất nhiều cơm, hơn nữa lại rất thích ăn thịt.

Gặp người có cùng sở thích ăn uống, Chân Diệu đột nhiên nhiệt huyết, không có việc là ở phòng bếp nhỏ trong Thanh Phong đường nấu ăn, sau đó để Thanh Cáp đưa đến thư phòng.

Thanh Cáp lần đầu đưa cơm còn nháo ra một hồi truyện cười.

Lúc đó La Thiên Trình đang nghị sự cùng với phụ tá, dặn dò người không nhiệm vụ không quấy rầy, tiểu tử Bán Hạ được phân phó ngồi xa xa trên bậc thang trông chừng.

Thấy một nha hoàn béo trong hậu viện xách theo một hộp đựng thức ăn bằng gỗ lớn đến, lập tức cản người lại.

“Ta được Đại nãi nãi phân phó, đưa cơm cho Thế tử.”

Bán Hạ nhìn Thanh Cáp từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: “Ngươi là nha hoàn bên người Đại nãi nãi?”

Không giống nha.

Hắn nghe nói các tỷ tỷ mà Đại nãi nãi mang tới đều là tiểu mĩ nhân trăm người có một.

Đã có không ít người cầu đến chỗ Thế tử gia rồi đấy .

“Ta là nha hoàn nhị đẳng bên người Đại nãi nãi, Thế tử gia có ở bên trong không?”

“A, có.” Theo bản năng Bán Hạ trả lời, tinh thần có chút hoảng hốt.

Ông trời ơi, nha hoàn bên cạnh Đại nãi nãi có vóc người này sao.

Nguy hiểm thật, may ta còn chưa báo cho Thế tử!

Thanh Cáp nghe xong thấy Bán Hạ còn đang ngẩn người, vòng qua hắn đi lên bậc thang.

Bán Hạ tỉnh táo lại, vội ngăn cản: “Ô này, Thanh Cáp tỷ tỷ, tỷ không thể vào.”

Thanh Cáp nghiêm túc suy nghĩ.

Nàng nhớ Tử Tô tỷ tỷ có nói giao thiệp với người đôi khi không thể chỉ cậy mạnh, nên mềm mại, yếu đuối, nên cho người ta chỗ tốt thì phải cho người ta chỗ tốt.

Người ta tốt tự nhiên không làm khó dễ ngươi.

Thấy trên người gã sai vặt không có hai lạng thịt ngăn trước mặt, Thanh Cáp sờ sờ, hà bao đựng bạc vụn đã quên mang theo.

Nhịn đau mở hộp đựng thức ăn, đưa ra một cái bánh bao múp múp.

“Cho ngươi.”

Bán Hạ căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn cái bánh bao lớn trong tay mà ngẩn người.

Thanh Cáp nhấc chân đi tiếp.

“Aizzz, Thanh Cáp tỷ tỷ, đã nói không thể vào mà!”

Thanh Cáp nhíu mi bất mãn nhìn Bán Hạ.

Thầm nghĩ tiểu tử này thật tham lam, một cái bánh bao còn chê ít!

Tử Tô tỷ tỷ còn nói ở phủ Quốc Công còn chưa quen, tận lực không đắc tội người ta.

Thanh Cáp lần thứ hai mở hộp cơm sơn đen chọn một chiếc bánh bao nhỏ nhất đưa qua: “Cho ngươi.”

Đưa xong mang theo hộp đựng thức ăn đi lên, bị Bán Hạ cản lại.

Thanh Cáp nổi giận: “Tiểu ca này, sao ngươi lại tham vậy, đã nhận của ta hai cái bánh bao còn muốn ngăn ta, chẳng lẽ người muốn toàn bộ bánh bao đều đưa ngươi? Vậy Thế tử gia ăn gì?”

Thanh Cáp dáng người cường tráng, giọng nói trung khí mười phần, dọa Bán Hạ thiếu chút nữa giật mình quỳ xuống.

Cửa két một tiếng mở ra, La Thiên Trình đi ra.

“Sao vậy?” Ở bên trong lâu có chút buồn bực, La Thiên Trình đứng trên bậc thang xoa xoa thái dương sau đó ánh mắt ngẩn ra.

Đây không phải nha đầu béo bên Chân Tứ đây sao, cùng tiểu tử Bán Hạ lôi lôi kéo kéo làm gì?

La Thiên Trình vốn hỏi Bán Hạ, Thanh Cáp lại vọt tới ủy khuất cáo trạng: “Thế tử, Đại nãi nãi làm bánh bao nhân dưa chuột bảo nô tỳ mang đến cho ngài nếm thử, tiểu ca nổi lòng tham nhận của nô tỳ hai cái bánh bao còn không cho nô tỳ vào.”

Bán Hạ nhát thời nghĩ đến hai cái bánh bao trong tay mà muốn phát điên.

Ở đâu ra nha đầu ngốc này hả, hắn nói thế nào cũng kiên quyết nhét bánh bao vào tay hắn. Vội vàng hối lộ hắn!

Đây, đây cũng thật quá không coi hắn ra gì rồi, dù gì hắn cũng không bị thu mua bởi hai cái bánh bao a!

Nhìn hai người một ủy khuất, một bộ dáng muốn phát điên thì La Thiên Trình cười thành tiếng: “Bán Hạ, sau này người bên Đại nãi nãi có đến nữa thì phải vào thông báo với ta một tiếng.”

Lúc này quả thực thấy đói, Chân Tứ từ lúc nào lại hiểu tâm tư của hắn vậy.

Hương vị bánh bao truyền đến, ánh mắt La Thiên Trình rơi trên tay Bán Hạ, đột nhiên cảm thấy hai cái bánh bao quả là quá nhiều!

Bán Hạ thiếu chút thì bật khóc.

Cái gì gọi là tình ngay lý gian, hắn chính là!

Sau đó chỉ cần là tỷ tỷ bên người Đại nãi nãi, hắn sẽ không bao giờ quan tâm nữa!

“Đưa cho ta.” La Thiên Trình nhận hộp thức ăn trong tay Thanh Cáp. Xoay người vào phòng.

Trong phòng có hai người đàn ông trung niên mặc đồ văn sĩ, đứng dậy hành lễ: “Thế tử.”

“Hai vị ngồi, cùng ăn một chút rồi lại bàn.”

La Thiên Trình tự mình mở hộp đựng thức ăn, bên trong là hai đĩa bánh bao chỉnh tề, còn có một đĩa dưa muối.

Đều lấy ra để trên bàn. La Thiên Trình đưa tay làm một thế mời, sau đó lấy một chiếc khăn lau tay, cầm một chiếc bánh bao lên.

Vừa cho vào miệng liền thấy ngạc nhiên, lại là nhân dưa chuột và thịt, hắn sống đã hai kiếp cũng chưa từng ăn loại nhân này.

Khoan hãy nói những ngày nóng nực này ăn chay không có khí lực, ăn mặn lại quá dầu mỡ, hương dưa chuột thơm mát trộn cùng với thịt, hương vị vừa đủ thật khiến người ta muốn ăn thêm.

Hai văn sĩ trung niên cũng đã đói bụng, nhưng bánh bao lại không phải đồ ăn tinh tế gì, vốn cũng không coi ra gì nhưng ăn một miếng hai mắt liền tỏa sáng.

Giữ vững quy củ ăn không nói tốc độ ăn cực nhanh, ăn xong mỗi người lại duỗi tay cầm một cái.

La Thiên Trình nhìn mà đau lòng.

Bánh bao này hắn có thể ăn hết.

Sớm biết vậy tựa như mọi hôm tùy tiện đưa trà bánh cho họn họ ăn là tốt rồi.

Hai văn sĩ ăn hai cái bánh bao lớn, ợ một cái nói: “Thế tử, không ngờ trong phủ còn có đầu bếp tay nghề cao siêu như vậy.”

Hai văn sĩ này là sau khi La Thiên Trình làm chỉ huy liền chiêu lãm (mời chào), thường ngày cũng không ở trong phủ.

Hai người này đừng nhìn hiện tại nghèo túng tầm thường, kiếp trước, mấy năm sau một thành phụ tá của Lệ vương, một là người đắc lực của Lục hoàng tử, đều là nhân vật không thể coi thường.

La Thiên Trình sớm âm thầm lưu ý động tĩnh của hai người, sau khi thăng làm chỉ huy liền chiêu lãm, chính là thời cơ tốt nhất.

“Là nội tử tự mình xuống bếp.”

Hai văn sĩ đều là nhân vật tâm tư trong sáng, nghe vậy đều âm thầm giật giật khóe miệng.

Thế tử, ngài không che giấu biểu tình đắc ý là có chuyện gì?

Ba người ăn bánh bao và dưa góp xong lại bắt đầu bàn chuyện, tận đến giờ thân mới giải tán.

La Thiên Trình cưỡi ngựa đến quán cơm Trương thị mua một gói cổ vịt về.

Bánh bao đổi lấy cổ vịt Chân Diệu nhanh chóng quyết định sau này phải làm bằng hữu với La Thiên Trình.

Vì vậy mỗi trưa đều phái Thanh Cáp đưa thức ăn qua, không đến nửa tháng, La Thiên Trình còn chưa thấy gì, hai văn sĩ đã mập thêm một vòng.

Bên kia Điền thị đối chiếu sổ sách tháng này, cố ý nhìn bên Thanh Phong đường, sau đó nở nụ cười.

Chân thị này hoàn toàn là một kẻ ăn hàng, cứ vậy mà muốn quản gia?

Trong lòng có vài phần khinh thị, hôm sau liền đề xuất với lão phu nhân, muốn giao một phần việc cho Chân Diệu quản.

“Vợ đại lang, Nhị thẩm cháu nói cũng có đạo lý, trong phủ sớm muộn cũng giao cho cháu quản.”

Chân Diệu đùn đẩy, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tổ mẫu, cháu dâu ngu dốt, hiện tại sao có thể quản gia. Bà xem hay là như vậy, sau này lúc Nhị thẩm xử lý công việc, cháu dâu sẽ ở một bên học hỏi, học một năm, nửa năm rồi lại nói, bà thấy được không?”

Điền thị không ngờ đối phương vậy mà lại không mắc câu, nghĩ lại, xem ra là một kẻ không ôm chí lớn, ngược lại lại là chuyện tốt.

Lão phu nhân nghĩ đề nghị của Chân Diệu không sai liền đồng ý.

Từ nay về sau mỗi sáng Chân Diệu đều tốn một canh giờ theo bên người Điền thị, thản nhiên ăn vặt, uống trà nhìn bà ta xử lý công việc, khiến Điền thị buồn bực không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.