Vào cung lần này, đối với Chân Diệu không phải là lần đầu tiên, hình như mỗi lần cũng không quá vui sướng, cho nên trong lòng có một chút bóng
mờ nho nhỏ như vậy. Từ lúc cỗ kiệu hạ xuống ở cửa cung đến giờ thì đi
thẳng một mạch.
Chân Diệu là mệnh phụ bên ngoài, muốn đi về phía Thái hậu và Hoàng hậu tạ ơn, nàng và La Thiên Trình tại trong nội cung tách ra.
Nàng theo quy củ theo tiểu thái giám dẫn đường vào trong, gạch vàng bóng
loáng có thể phản chiếu bóng người rõ ràng, Chân Diệu lại không dám nhìn nhiều, chỉ sợ dưới chân quá trơn trượt mà ngã dập mông tại đây, nếu vậy thì nàng vang danh thiên hạ rồi.
Nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xột xoạt, nàng vẫn là không nhịn được mà nhẹ nhàng ngước mắt lên.
Chỉ thấy một vị công công dẫn một theo một đội thiếu nữ trẻ tuổi đi tới.
Chân Diệu mặc lễ phục phu nhân thế tử nhị phẩm, công công kia tới gần hành lễ với nàng.
Chân Diệu vội nói: “Công công quá khách khí rồi.”
” Phu nhân thế tử Trấn Quốc Công, chúng tiểu nhân còn phải dẫn người đi kiểm tra, xin đi trước một bước vậy.”
“Công công xin cứ tự nhiên.” Chân Diệu ra hiệu cho tiểu thái giám dẫn đường
tiếp tục đi, thuận tiện liếc mấy thiếu nữ kia một cái, bỗng nhiên ngây
người.
Vị thiếu nữ thứ bảy kia chẳng phải là Lục muội Chân Ngọc đó sao!
Chân Diệu tim thình thịch nhảy dựng lên, nhưng nhận thấy sự tình không thích hợp cho lắm, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nói: “Vị công công này, ta
thấy trong mấy vị tiểu nương tử kia có muội muội ta ở đó, không biết hôm nay là ngày mấy, sao lại có nhiều vị tiểu nương tử vào cung ah?
Bây giờ La Thiên Trình danh tiếng chính thịnh, ai cũng biết hắn là người
tâm phúc của Chiêu Phong đế, lại thêm địa vị vốn dĩ cao của phủ Trấn
Quốc Công, vị thái giám kia vội quay lại nói: “Phu nhân Thế tử, hôm nay là ngày sơ tuyển.”
Chân Diệu nghe xong bừng tỉnh.
Nàng nghĩ không phải lễ tiết, sao lại nhiều tiểu nương tử vào cung như vậy, hóa ra là việc chọn lựa.
Nghĩ tới đây trong đầu lộp bộp một tiếng, không đúng ah, hôm lại mặt mẫu
thân rõ ràng là nói trong phủ báo tên Ngũ muội Chân Băng, nhưng tại sao vào cung lại là Lục muội Chân Ngọc!
Chân Diệu cảm thấy sự việc phiền hà lớn rồi.
Hỏng rồi, nhất định là Lục muội Chân Ngọc đã giả mạo Ngũ muội Chân Băng vào cung, việc này rốt cục Bá phủ kia có biết hay không?
Nhưng bất luận biết hay không thì việc mạo danh thế thân, đây đều là đại tội khi quân ah!
Chân Diệu suy xét chuyện này mà mồ hôi lạnh đã toát ra rồi, thoáng cái đầu
óc quên mất việc lưu ý dưới chân. Lòng bàn chân vừa trợt xẹt thoáng một
phát thì đã làm nàng cách khá gần với vị tiểu thái giám kia rồi.
Tiểu thái giám kia không hiểu Chân Diệu vì nghĩ tới chuyện gì mà bước chân
chậm lại, trong đầu một mực đi về phía trước, nghe thấy tiếng động bất
thường liền quay đầu lại, thấy Chân Diệu cách hắn quá gần, vội nói: “Phu nhân thế tử coi chừng đường trơn trượt.”
Chân Diệu tỏ ra đoan trang nói: “Đa tạ công công đã nhắc nhở, đường không trơn lắm.”
Vừa dứt lời chợt nghe một tiếng cười hì hì truyền đến, Chân Diệu quay đầu
lại chỉ thấy Lục hoàng tử đang đứng ở phía sau, cách đó không xa, một
đôi mắt phượng xếch lên, tràn đầy vẻ trêu trọc cười.
Chân Diệu thoáng cái đã đỏ mặt lên, sau đó cúi người vái chào: “Bái kiến Lục hoàng tử.”
Lục hoàng tử sờ lên cái cằm: ” Phu nhân thế tử đi bái kiến Hoàng hậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tạm biệt phu nhân thế tử, ách, chớ đi nhanh quá, coi chừng đường trơn trượt.” Lục hoàng tử nói xong, cười lớn rồi đi.
Chân Diệu tức giận đến mặt đỏ bừng, cũng không dám nghĩ lung tung nữa, đành
phải để việc tuyển chọn của Chân Ngọc ở trong lòng, đi tới Ninh Khôn
cung.
Nhìn sắc mặt của Triệu hoàng hậu xem ra tốt hơn nhiều so với lần gặp mặt trước, thái độ đối với Chân Diệu tốt hơn.
Khiến cho Chân Diệu cảm thấy không bình thường cho lắm.
Lúc rời đi Triệu hoàng hậu thậm chí còn nói: “Chân thị, cháu gái của ta từ
lúc chịu tang tới giờ chưa thấy vào cung, ta ở trong cung này thanh tịnh quá . Ngươi và Phi Thúy bằng tuổi nhau, thấy ngươi Bổn cung dường như
được trông thấy nó, nếu không bận gì, hãy thường xuyên vào cung đến đây
chơi nha.”
Chân Diệu nói thầm trong lòng, ai giống cháu gái của
người ah, đương nhiên trên mặt là không dám biểu lộ. Nhưng nàng đồng ý,
sau đó đi tới chỗ Thái hậu.
Thái hậu lãnh đạm với Chân Diệu, không mặn không nhạt nói vài câu, rồi sai bưng trà tới.
Lúc Chân Diệu cáo từ, Thái hậu lờ mờ nói một câu: “Thái phi kia, ngươi cũng nên đi xem sao.”
Chân Diệu cầu còn không được, vội nói đa tạ.
Hình như Thái phi đã sớm dự đoán Chân Diệu sẽ đi qua, đã lệnh cung nhân ở trước cửa đang chờ rồi.
Chân Diệu theo cung nhân đi vào, bất ngờ phát hiện Lục hoàng tử cũng ở đây.
Lục hoàng tử nheo mắt cười cười, sau đó đứng lên: “Thái phi, con phải về trước rồi, hôm khác lại đến thăm người.”
Lúc quay người đi ra, Lục hoàng tử liếc nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu chỉnh đốn trang phục hành lễ, tránh được ánh mắt của hắn.
Đợi Lục hoàng tử rời đi, Chân thái phi vẫy tay: “Tới đây ngồi.”
Chân Diệu vâng lời qua đó ngồi xuống.
Chân Thái phi tốt dò xét một lượt, mới nói: “Đúng là theo như đơn thuốc ta
dạy cho cháu dưỡng da thịt, hiệu quả cũng không tệ lắm. Cháu còn trẻ,
bây giờ không cảm thấy, qua mười năm nữa thì sẽ biết lợi ích của nó
thôi.”
“Đa tạ Thái phi …, sau mười năm dùng cái đó, Thái phi
người không biết là năm trước có thời gian trên trán con luôn mọc toàn
các nốt đỏ, từ lúc dùng đơn thuốc mà người cho, mới khá lên.” Chân Diệu
cười híp mắt nói.
Có lẽ là do lúc nàng dưỡng bệnh, Chân thái phi
luôn ở bên cạnh, đối với vị thái phi này thì trong lòng nàng luôn cảm
thấy thân thiết vô cùng, nói chuyện liền lộ ra vẻ đáng yêu của tiểu nữ
nhi.
Chân thái phi hiển nhiên rất hài lòng bộ dạng như vậy của Chân Diệu, đứa trẻ này vừa ngây thơ vừa cứng rắn như đá.
Nhưng người lại lập tức nhíu lông mày, ánh mắt chằm chằm vào bộ vị nào đó của nàng.
Chân Diệu cúi thấp đầu nhìn theo ánh mắt kia, chợt nghe Chân thái phi nói:
“Diệu nha đầu, xem ra ta nên cho cháu thêm một đơn thuốc. Cháu yên tâm,
bảo đảm ngoại trừ ở chỗ này ra thì ở chỗ nào cũng không tăng thịt đâu.”
Chân Diệu trợn mắt há hốc mồm.
Nàng đã nhìn thấy gì, Thái phi người trực tiếp đập tay vào ngực của nàng!
“Thái phi, người, người sao lại làm thế với cháu…” Chân Diệu cố nén xúc động che ngực lại, xấu hổ mà nói.
Chân Thái phi quay người, nhìn nàng bằng nửa con mắt: “Diệu nha đầu, trước
và sau ngực của cháu sự khác nhau sao? Phải nói là ta chụp ngực của cháu mà thấy giống như sau lưng vậy.”
Chân Diệu như ngậm một búng máu, tới mức cảm tưởng như bị mưu sát.
Muốn chôn người quá đi!
“Sao, không muốn à?” Chân thái phi mặc đồ màu xanh da trời, tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, phát ra thanh âm dễ nghe.
Chân Diệu sắp khóc rồi.
Bởi vì cái bộ ngực nhỏ mà nàng hết lần này tới lần khác bị chê bai, nàng có thể không muốn sao!
Mặt mếu máo, nàng tiến đến ngồi sát bên cạnh Chân thái phi, gật đầu giống
như gà con mổ thóc: “Đơn thuốc của thái phi đã là bảo bối vô giá thì dĩ
nhiên cháu muốn ạ.”
Chân thái phi đứng dậy, đến chỗ bàn Thanh
Ngọc gần cửa sổ, đề bút viết ra đơn thuốc, sau đó đưa cho Chân Diệu:
“Nhớ kĩ rồi thì phải hủy ngay.”
Bà là người rất nhỏ mọn, trừ phi là chính bà muốn cho. Còn những người khác dù muốn cũng không có cửa đâu.
Thấy Chân Diệu chăm chú ghi nhớ, Chân thái phi ở trước mặt nàng cầm đơn
thuốc xé, ném vào chụp đèn ở bên trong. Đợi buổi tối đèn đốt sẽ hóa
thành tro bụi.
“Tứ nha đầu, cháu có phúc phận đấy, nhưng về sau, ít đến chỗ Thái phi này đi.” Chân thái phi bỗng nhiên nói.
“Thái phi?” Chân Diệu ngạc nhiên.
Chân thái phi khoát khoát tay: “Không cần hỏi nhiều, ta nói như vậy, cũng
không phải là ghét bỏ cháu, tự ta có lý của ta mà thôi. Bây giờ cũng
không còn sớm nữa, cháu quay về đi, ta cũng không giữ cháu ở lại dùng
cơm nữa.”
“Thái phi ——” Chân Diệu chẳng biết tại sao cảm thấy trong lòng khó chịu, xúc động khó tả.
“Đi thôi.” Chân thái phi thản nhiên nói.
Đợi Chân Diệu hành lễ xong, lui ra về sau, Chân thái phi lẳng lặng ngồi ở trên giường thật lâu không động đậy.
Trong phòng ánh sáng phảng phất đã tối dần, lộ ra cái kia bởi vì nữ tử xinh đẹp càng làm tăng thêm vẻ cô tịch.
Bà đã từng này tuổi rồi, đối với nam nhân tâm tư tự phụ như lòng bàn tay,
như thế nào mới phát giác. Đứa bé tiểu lục kia sinh ra tâm tư không nên
có như vậy.
Cũng đừng vì vậy mà tương lai liên lụy Diệu nha đầu mới tốt, cái kia chính là tội của bà.
Chân thái phi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Xa xa là tường thành màu xanh, phía trên là ánh chiều tà, phủ lên bầu trời một mảng lớn màu đỏ rất đẹp . Tựa như đường máu đang xối xả, những bức tường thành vô biên kết nối với nhau kia.
Hoàng cung này xưa nay là dơ bẩn nhất!
Chân thái phi ngồi ở trên giường gấm, nhắm mắt lại thở dài.
Chân Diệu được tiểu thái giám lĩnh chỉ dẫn đi ra, La Thiên Trình đã ở bên ngoài đợi nàng.
“Sao giờ nàng mới đi ra?”
“Bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, còn có Thái phi.” Chân Diệu mệt mỏi.
Nàng luôn cảm thấy việc làm của Chân Ngọc hôm nay là không đúng. Ở chỗ Thái phi hình như cũng có chút không ổn.
“Về trước rồi hãy nói.” La Thiên Trình cho rằng Chân Diệu vì tiến cung mà trong lòng áp lực quá lớn, quá mệt mỏi.
Đợi lên xe ngựa, Chân Diệu nghĩ ngợi hồi lâu, mới hạ quyết tâm nhìn về phía La Thiên Trình nói: “Thế tử, có chuyện chỉ sợ ta phải cùng với chàng
thương lượng một chút.”
“Chuyện gì?” Rất ít khi thấy Chân Diệu trịnh trọng như vậy, La Thiên Trình bắt đầu chăm chú nhìn nàng.
Chân Diệu vuốt vuốt lông mày: “Hôm nay trùng hợp ta gặp đám tiểu nương tử
vào cung sơ tuyển, sau đó phát hiện vốn dĩ người bị ghi danh là Ngũ muội nhưng không có tới, người đến chính là Lục muội của ta.”
La Thiên Trình nghe xong, sắc mặt liền thay đổi: “Nàng không có nhận lầm?”
Chân Diệu lắc đầu: “Tuy là Ngũ muội và Lục muội là chị em song sinh, nhưng
ta lại không biết phân biệt sao. Bây giờ, điều ta muốn biết chính là
việc này rốt cuộc là ý kiến trong nhà, hay là Ngũ muội Lục muội không
hiểu chuyện, lén lút thay đổi thân phận.”
“Việc này không thể nào là ý kiến của Bá phủ.” La Thiên Trình quả quyết phủ nhận.
Trước kia phủ Kiến An Bá đích xác là có một vị cô nương tham gia tuyển chọn,
sau đó được chỉ định cho Tam hoàng tử, làm Trắc Phi.
Thái tử bị phế truất, Tam hoàng tử là tiếng nói cao nhất, đương nhiên phủ Kiến An bá đứng ở cùng phe với Tam hoàng tử.
Đương nhiên, rốt cuộc là Ngũ cô nương hay Lục cô nương làm Trắc phi thì hắn lại không rõ lắm.
Khi đó hắn làm sao để ý những chuyện này.
Dù sao hắn cũng biết, Bá phủ không thể nào liều lĩnh, mạo hiểm như vậy, nếu như bị điều tra ra, đây chính là tội khi quân!
“Chân Tứ, nàng lặng lẽ đưa tin hẹn phu nhân thế tử của phủ Kiến An Bá gặp mặt ở Bảo Hoa lâu.” La Thiên Trình nhìn thấy thần sắc mệt mỏi Chân Diệu,
trong lòng nhiều thêm vài phần tình cảm ấm áp.
Vô luận ra sao thì nàng biết rõ nói chuyện này trước với hắn, hình như loại cảm giác được tín nhiệm không tệ chút nào.
“Được.” Chân Diệu gật đầu đồng ý.
Ngày thứ hai đúng ngày mộc hưu (ngày được nghỉ tắm rửa của quan lại) La
Thiên Trình, hắn nói với Lão phu nhân là mình đưa Chân Diệu ra ngoài đi
dạo, sau đó đưa nàng đến thẳng Bảo Hoa lâu.
Chân Diệu không ngờ
Bảo Hoa lâu còn có nơi thanh tịnh như vậy, nhìn về phía La Thiên Trình,
La Thiên Trình cười lại không nói gì.
Không bao lâu sau, phu nhân thế tử Kiến An bá Tưởng thị được đưa đến.
La Thiên Trình hành lễ, nhìn Chân Diệu gật gật đầu rồi liền đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Chân Diệu và Tưởng thị.