Trời Sinh Một Đôi

Chương 471: Chương 471: Ngày thứ hai




Edit: Little Squirrel Beta: Sakura

Chân Diệu tỉnh ngủ, mặc quần áo rửa mặt, nhìn vào gương trang điểm mà đồ đệ của Dạ Oanh là Lục Trúc mang đến để chải đầu vấn tóc.

“Đại nãi nãi, tóc ngài thật đẹp, vừa đen nhánh lại vừa dày, thật giống như lụa vậy.” So với Dạ Oanh trầm mặc ít nói thì Lục Trúc hoạt bát hơn nhiều, mười ngón tay trắng nõn linh hoạt bay múa, rất nhanh đã vấn thành đào tâm kế, dùng chiếc lược đồi mồi khảm san hô hình bán nguyệt chải một lớp sáp ong, lại lấy cây trâm hoa lựu bằng lụa từ trong hòm gài lên, lúc này mới thỏa mãn dừng tay.

Chân Diệu nhìn kỹ người trong gương.

Thu thủy vi thần ngọc vi cốt 1, Phù dung như diện liễu như mi 2, tuổi mới ngoài đôi mươi, dù hai ngày nay trong lòng không vui nhưng nhan sắc vẫn đẹp như cũ.

(1:Từ Khanh nhị tử ca – Đỗ Phủ; 2: Trường hận ca – Bạch Cư Dị)

Nàng giơ tay gỡ đóa hoa lựu lụa tôn lên nhan sắc bức người xuống, ném lại vào hộp, đứng dậy: “Thế tử gia lại đi tập võ rồi?”

Đang nói thì La Thiên Trình đã đi tới, mang hương vị sương sớm vào phòng.

Nha hoàn thức thời lui ra, hắn tiến tới trước mặt chân Diệu, ôm vai của nàng cười nói: “Kiểu Kiểu, ta đói bụng.”

Chân Diệu cau mày đẩy hắn ra: “Vết thương của chàng còn chưa khỏi hẳn, không nên sáng sớm đã tập võ.”

“Sớm đã khỏe hơn nhiều rồi.” La Thiên Trình lơ đễnh cười, đưa tay tới ôm Chân Diệu.

Chân Diệu hất tay hắn: “Ăn cơm, đợi lát nữa còn tới chỗ tổ mẫu. Mộc Chi, bày cơm.”

Mộc Chi đang đợi ở gian ngoài dẫn mấy tiểu nha đầu nối đuôi nhau mà vào, dọn xong thức ăn.

Ánh mắt La Thiên Trình sáng lên: “Hôm nay có gân bò kho ư, ngon quá!”

Chân Diệu yên lặng ngồi xuống, nghĩ thầm, làm sao hắn lại có thể vân đạm phong khinh ăn cơm như vậy đây? Chắc bây giờ có tin tức của Yên Nương chứ?

Hay nói, thật ra chỉ là mình đa tâm?

Đang suy nghĩ, Tước Nhi vội vã chạy tới, phúc thân: “Thế tử gia, Đại nãi nãi, vừa rồi lão phu nhân phái người tới truyền lời, muốn hai ngài nhanh chóng đi qua đó.”

Chân Diệu và La Thiên Trình liếc mắt nhìn nhau, mang tâm sự khác nhau, nhưng đồng thanh nói: “Được.”

Hai người cùng nhau chạy tới Di An đường, Chân Diệu chỉ cảm thấy bước chân nặng nề, thâm nhất cước thiển nhất cước (bước nặng bước nhẹ), không giống dẫm trên đá xanh lát đường mà giống như dẫm trên bông.

Tinh thần không tập trung, nàng không cẩn thận dẫm lên mép váy của mình, lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ, vội vàng bị La Thiên Trình kéo lại.

“Kiểu Kiểu, nàng làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì.”

“Ta cảm thấy hai ngày này tinh thần nàng không được tốt lắm, có phải do quá mệt mỏi không?”

Chân Diệu chăm chú nhìn đôi mắt đen bóng trong suốt kia, cười cười: “Hai ngày nay chuyện phát sinh trong phủ thật sự làm cho lòng người sợ hãi, sớm như vậy tổ mẫu đã phái người tới gọi, sợ rằng lại có chuyện.”

La Thiên Trình trầm mặc chốc lát, cười nói: “Sau này sẽ không.”

Một đường đến Di An đường, Dương ma ma đã đợi ở bên ngoài, dẫn hai người đi vào trong: “Lão phu nhân đang ở gian trong.”

Gương mặt Lão phu nhân trầm như nước, nhìn phu thê hai người đi tới, thần sắc lúc này mới bình thường trở lại, mở miệng nói: “Bà tử trông sân Yên di nương vừa mới báo lại, không thấy Yên di nương đâu.”

“Không thấy? Sao lại không thấy?” Chân Diệu không nhịn được hỏi, kinh ngạc nhìn La Thiên Trình một cái.

Không thấy rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ Thế tử cảm thấy giết người diệt khẩu còn chưa đủ, còn muốn hủy thi diệt tích sao?

Hiển nhiên Lão phu nhân càng thêm lo lắng: “Nhị Lang gây ra chuyện này, quá khó nhìn, bất kể Yên di nương cố ý cũng được, bị ép buộc cũng tốt, có Bát Lang ở đây, đã nhất quyết không thể để nàng ta sống sót. Đang yên đang lành một nữ tử yếu đuối như Yên di nương đột nhiên không thấy đâu, chẳng lẽ nàng còn có thể chắp cánh bay đi sao? Đại lang, chuyện này liền giao cho cháu đi làm thôi, tóm lại là sống phải thấy người chết phải thấy xác!”

Yên di nương đã chết cũng được, nếu là lén trốn đi ra ngoài, vạn nhất tiết lộ câu chuyện, danh tiếng phủ Trấn Quốc Công có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

“Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi chắc chắn đem chuyện này làm thỏa đáng.”

Thấy sắc mặt lão phu nhân vẫn thế, La Thiên Trình tới gần, nửa quỳ, lắc lắc cánh tay lão phu nhân như trẻ con, “Tổ mẫu, cười một cái trẻ lại mười tuổi, ngài thả lỏng tinh thần đi, tôn nhi làm việc, đã bao giờ có sơ suất gì chưa?”

Lão phu nhân mới hơi thoải mái tí.

Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Tổ mẫu, Lục Quyên đâu rồi, chẳng lẽ cũng mất tích cùng Yên di nương?”

“Này thật không có, Yên di nương mất tích, vẫn do Lục Quyên phát hiện đầu tiên.” Lão phu nhân thuận miệng nhắc tới, suy nghĩ một chút, dặn dò, “Nhị thúc và Nhị Lang gây ra chuyện này, đừng để Nhị thẩm cháu biết. Là phủ Quốc Công chúng ta thật có lỗi với nàng, nàng còn trẻ tuổi thế mà Nhị thúc các cháu lại thành cái dạng kia......”

“Tổ mẫu yên tâm, chúng cháu hiểu.”

“Tổ mẫu, vậy tôn nhi đi làm việc trước.”

La Thiên Trình đứng dậy đi ra ngoài, Chân Diệu lưu lại.

Lại một lát sau, lục tục có người tới thỉnh an.

Thái thị đi vào, Chân Diệu không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.

Khách quan mà nói, với tuổi của La Nhị lão gia, Thái thị còn rất trẻ tuổi, chỉ lớn hơn Chân Diệu vài tuổi, bởi vì nhà mẹ đẻ suy bại, thân là trưởng nữ chống đỡ môn hộ, cứ thế phí hoài tuổi thanh xuân.

Lão phu nhân vô cùng thích vị kế thẩm này.

Chân Diệu nhìn thấy, cũng không nhịn được muốn khen một tiếng tốt.

La Nhị lão gia trúng gió nằm trên giường, từ đó thành phế nhân miệng không thể nói, mặc dù mặt mũi nàng ấy tiều tụy nhưng chỉnh trang gọn gàng sạch sẽ như cũ, có những người dù gió hay mưa, cũng vĩnh viễn không đánh vỡ được tinh thần bất khuất ở bên trong.

Lão phu nhân nở nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay nói: “Thái thị, tới đây, ta có mấy lời muốn nói với con.”

“Lão phu nhân, ngài cứ nói.” Thái thị vừa mở miệng, giọng khàn khàn.

Nàng không có tình cảm gì với phu quân lớn hơn nàng hơn hai mươi tuổi, nhưng khi người này ngã xuống thì giống như một cây đại thụ nặng nề đè trên người nàng.

Tam nương lập tức sắp tới cập kê rồi, còn có Ngũ lang, vốn là bởi vì là một cậu ấm, đi ngoại viện đi học, nàng làm mẹ kế vì tránh nghi ngờ, cũng có suy tính nhẹ nhàng, nhưng sau này lại không có khả năng nữa rồi. Mà nàng, sau khi La Nhị lão gia thành bộ dáng kia, không bao giờ có thể có con của mình nữa.

Nàng khi còn bé từng được phê mệnh, là mệnh cách lao tâm lao luy (lo nghĩ cực khổ), chỉ nói đến tuổi già có hưởng phúc của con cái, khổ tẫn cam lai.

Bây giờ nhìn lại, ngay cả hi vọng như vậy, cũng đã thành hy vọng xa vời.

Lão phu nhân nhìn Thái thị, thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: “Thái thị, lão Nhị đột nhiên thành bộ dáng này, sau này phải ủy khuất con rồi.”

Thái thị thật nhanh cúi đầu, dù mạnh mẽ hơn nữa thì vành mắt cũng có chút hồng: “Con dâu không ủy khuất, đây chính là Mệnh. Con dâu chỉ mong lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, chính là phúc khí của con dâu cùng bọn nhỏ.”

“Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Cái thế đạo này, nữ nhân mệnh khổ, không thông suốt, sẽ chỉ làm tim của mình càng khổ.

“Điền thị qua đời hai năm trước, chi thứ hai nội viện không ai có thể làm chủ, Bát lang vẫn đặt ở chỗ ta nuôi, nay tinh lực ta không bằng ngày trước, vừa rồi lại nhận được tin tức, mẹ đẻ hắn nhiễm bệnh đã mất, ta xem xét sau này sẽ cho bát lang trở về với con đi. Con là mẹ cả đường đường chính chính của bé, cẩn thận nuôi dạy, tương lai chắc chắn không thể kém hơn người khác.”

Trong lòng Thái thị vừa động.

Năm nay Bát lang mới năm sáu tuổi, vẫn đang tuổi có thể nuôi thành thân quen, không chừng sau này mình sẽ phải trông cậy vào bé.

Thái thị vội vàng đồng ý, người tới thỉnh an lần lượt giải tán, Chân Diệu như có điều suy nghĩ trở về Thanh Phong đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.