Chân Diệu ngồi dậy, ôm đầu gối đợi một lát, xuống giường đi tới bên
cửa sổ, đem cửa sổ La Thiên Trình đã cẩn thẩn khép lại lúc rời đi mở ra, thò đầu ra bên ngoài dò xét.
Bầu trời đêm cao xa, sao đầy trời, gió mang hơi lạnh thổi tới, thổi trên xiêm y đơn bạc trên người nàng.
Nàng có dự cảm, La Thiên Trình đi tìm Yên Nương.
Chẳng lẽ hắn muốn đem Yên Nương diệt khẩu? Ý nghĩ vừa thoáng qua lại bị cố gắng đè nén xuống.
Nàng vẫn biết, La Thiên Trình không phải người tâm từ thủ nhuyễn, hắn hàm hồ nhắc tới chuyện kiếp trước, mặc dù không nói tỉ mỉ người một nhà Nhị thúc đã làm gì với hắn, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đúng là không chịu nổi, nàng cũng không phản đối lấy oán báo oán, nhưng cuối cùng vẫn nên
có điểm mấu chốt, lướt qua điểm mấu chốt này, chỉ sợ dù là người trong
lòng nàng, và nàng cũng là người trong lòng hắn nhưng nàng vẫn không rét mà run.
Có lúc, bởi vì yêu một người, sẽ phá lệ dễ dàng tha thứ, cảm thấy dù
hắn nhe nanh ra vẫn thấy khả ái, hắn nổi giận so với người khác vẫn đẹp, thậm chí dù hắn keo kiệt cũng cho rằng đó là thẳng thắn. Đồng dạng, ở
phương diện khác, sẽ trở nên bắt bẻ hơn, ví dụ như phẩm hạnh, lòng trung thành.
Chân Diệu phiền não nghĩ, nếu không phải đã trao tấm lòng đi thì quản khỉ gió hắn làm xằng bậy chuyện gì, họa thủy ngập trời, nàng chỉ cần an phân thủ thường, coi phu quân như cấp trên hoặc đối tác, nhắm một mắt
mở một mắt sống qua ngày.
Nhưng là ——
Chân Diệu nâng má, than nhẹ một tiếng.
Đã hưởng thụ qua tư vị lưỡng tình tương duyệt, người nào lại muốn tương kính như tân?
Chân Diệu tương đối phiền não, rất phiền não.
Nàng biết thế tử nhà nàng xấu tính, thật không nghĩ hắn hư hỏng như
vậy. Tìm mỹ nhân tới sắc dụ phụ tử ba người, chuyện xong rồi lại còn
giết người diệt khẩu.
Chân Diệu ngồi bên cửa sổ gió thổi lạnh, tâm tình còn không tốt, bụng liền kêu lên.
Nàng có một nguyên tắc, tuyệt không đem sai lầm của người khác trừng
phạt bản thân mình. Cho nên đóng cửa sổ lại, lau mặt, đi phòng bếp nhỏ.
Đi vào, ngửi một cỗ mùi thơm, nhìn quanh, nguyên lai là một nồi gân
bò trên bếp, nha hoàn đang canh lửa, đầu gật từng hồi ngáp ngủ.
Hầm gân bò tương đối tốn thời gian, khó trách phải canh xuốt đêm để trời vừa sáng dọn lên.
“Đại nãi nãi!” tiểu nha hoàn nghe được động tĩnh đột nhiên cả kinh, đứng lê.
Chân Diệu khoát tay “Nhỏ giọng một chút, ta đói bụng, qua đây nhìn một chút, nồi gân bò này sao rồi”
“Thanh Cáp tỷ tỷ nói, cần hầm thêm nửa canh giờ nữa”
“Ta nếm thử” Chân Diệu ăn vài miếng, quả nhiên vẫn cứng một chút,
liền hạ đũa, tìm một miếng điểm tâm, dặn dò tiểu nha hoàn “Đừng ngủ gật
nữa, coi chừng cháy”
Tiểu nha hoàn thưa dạ, Chân Diệu trở về phòng, xoa miệng, một lần nữa nằm xuống.
Đã ăn chút điểm tân no bụng, nằm một chút liền buồn ngủ, không đợi La Thiên Trình trở về liền ngủ thiếp đi.
Lúc này La Thiên Trình đang ở một góc phía tây phủ Quốc Công, thủ vệ
đi theo đã rời đi, lặng yên không tiếng động ẩn vào trong bóng tối.
Lá bài tẩy Yên Nương này, hắn không muốn lộ ra với bất kỳ ai, cho dù
là tâm phúc cũng không muốn họ biết được, cho nên nếu việc đã xong, hắn
cũng nên xuất thủ, thu thập tàn cuộc.
“Thế tử?’ Yên Nương không chút buồn ngủ đột nhiên phát hiện bòng
người đứng trong bóng tối, nhận ra La Thiên Trình, ngoài ý muốn vui
mừng, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
La Thiên Trình từ trong bóng tối bước ra, đi tới hơn một trượng, ánh
sáng trong mắt Yên Nương dần thu liễm, khóe miệng khẽ nâng lên, mỉm cười hỏi “Thế tử, sao người tới đây?”
La Thiên Trình nhìn Yên Nương cười đến phong hoa tuyệt đại, nhẹ nhàng khiêu mi, thở dài nói “Yên Nương, ta biết ngươi rất tốt, nhưng không
nghĩ tới ngươi làm tốt như vậy”
Điền thị bệnh chết, Nhị thúc vô tri sống qua ngày, La Nhị lang quan
trường vô vọng, đây đã là cục diện hắn mong muốn, hoặc là nói, khi hắn
đứng ở vị trí cao như hôm nay, có thể dễ dàng giết chết những người
thương tổn hắn ở kiếp trước, hắn khinh thường ý nghĩ như vậy.
Đã từng là con kiến, muốn cùng …. Những người khi dễ hắn nhỏ bé, chờ
khi hắn trở thành mãnh hổ, chẳng lẽ còn so đo với con kiến hay sao?
Nhiều lắm chỉ cảm thấy chướng mắt, thuận tay vỗ một cái, nếu không
phải nhảy qua nhảy lại trước mặt hắn, hắn nơi nào cố ý xem xét, hắn cũng không rảnh rỗi như vậy.
“Thế tử khen ngợi” Yên Nương ngưng mắt nhìn La Thiên Trình, trong
lòng ghi nhớ từng tấc khuôn mặt tuấn lãng của hắn, lại nổi lên một cỗ bi thương khó giải thích.
Hắn định giết nàng diệt khẩu? Cũng đúng, đối với Thế tử mà nói, bọn
họ vẫn luôn là một giao dịch công bằng mà thôi, hắn đã cứu nàng, thay
nàng báo huyết hải thâm thù, nếu không phải La Nhị lang nổi điên khuấy
động sự việc, nàng cũng chỉ cầu bình an, tuổi già cô đơn trong tiểu viện này thôi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tình huống của Bát lang, đã coi như một kết cục viên mãn.
Ai có thể nghĩ La nhị lang lại làm ra hành vi man rợ như vậy, nàng
cuối cùng cũng là biết quá nhiều, thế tử sao có thể yên tâm để nàng
sống.
Hối hận sao?
Yên Nương để tay lên ngực tự hỏi, lắc đầu.
Nàng đương nhiên không có nửa điểm hối hận, không có Thế tử, cái mệnh này của nàng đã sớm cùng cả nhà mười mấy miệng ăn chết rồi, làm sao có
thể sống tới bây giờ, thù nhà đã báo, thậm chí … thậm chí còn có một hài tử huyết mạch tương liên với nàng trên đời này, nhà bọn họ, cũng coi
như có huyết mạch truyền lại.
La Thiên Trình nhíu mày.
Nữ nhân này thật kỳ quái, một lát mỉm cười, một lát lại lắc đầu, nàng đang nghĩ gì?
Hắn quyết định nói ngắn gọn “Ta tới đưa ngươi đi”
“Ta biết Thế tử sẽ đến, cuối cùng có thể thấy mặt Thế tử một lần, ta rất vui. Chẳng qua là, ta có một thỉnh cầu”
Lông mày La Thiên Trình nhíu chặt, thầm nghĩ, hắn biết đây là chuyện
phiền toái, hắn có thể để cho nàng ra đi, lại còn cầu xin? Hắn tại sao
không thể ác tâm hơn một chút, dứt khoát giết người giệt khẩu?
Nhưng là ——
Kiểu Kiểu nhất định sẽ không nguyện ý hắn trở thành người như vậy
“Nói” La Thiên Trình không kiên nhẫn nói.
Vành mắt Yên Nương đỏ lên, bỗng nhiên quỳ xuống “Xin Thế tử chiết cố
Bát lang. Yên Nương kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp người”
La Thiên Trình nhìn nàng một cái, thản nhiên nói “Cái này ngươi yên
tâm, Bát lang là huyết mạch phủ Quốc Công, ai cũng mong đợi hắn tốt. Về
phần làm trâu làm ngựa …”
Hắn cười cười “Thế thì không cần, chúng ta là giao dịch, đã thanh toán xong”
Thân thể Yên Nương chấn động, trong lòng chua xót.
Mặc dù vẫn biết là giao dịch, nhưng trong quá trình giao dịch nàng đã đánh mất tâm mình, cái này lên làm sao đây?
Nếu có kiếp sau, nàng không làm trâu làm ngựa, nàng nguyện trong thời điểm tốt đẹp nhất gặp được hắn.
Yên Nương đứng lên, nhắm mắt “Thế tử, động thủ đi”
La Thiên Trình gật đầu.
Nữ nhân này mặc dù nhiều yêu cầu, lại được cái thức thời.
Hắn lấy một con dao, đem Yên Nương đánh ngất, theo lộ tuyến cũ rời
đi, leo lên tường viện, vứt Yên Nương chỗ nhà dân, lại để lại một ít bạc vụn và một thanh chủy thủ, lúc này mới vội vã chạy về phủ Quốc Công.
Rón rén vào phòng, thấy Chân Diệu đang ngủ, La Thiên Trình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút buồn bực.
Ngoài miệng Kiểu Kiểu bóng loáng, là chuyện gì đây.