Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
“Tổ mẫu?” Chân Diệu thấy lão phu nhân khóc, trong khoảnh khắc giật mình.
Lão quốc công hiển nhiên cũng bị làm cho sợ không nhẹ, si ngốc nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân lấy khăn lau nước mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, lấy
khăn mềm, kéo tay lão quốc công qua lau sạch sẽ, ấm giọng nói “Gấp cái
gì, bị bỏng sao? Muốn ăn cái gì cũng được, nhưng phải đợi cho nguội”
Bà bưng một chén cháo sen khác, thổi thổi, đút từng miếng cho lão quốc công.
Lão quốc công ăn xong, mặt mày hớn hở, ầm ĩ đòi đi chơi, hai bà tử
hầu hạ thường ngày nhận được sự đồng ý của lão phu nhân, dẫn lão quốc
công ra ngoài.
“Vợ Đại lang, làm cháu sợ rồi?” Lão phu nhân lộ ra nụ cười khổ sở.
“Không có” Chân Diệu vội lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch, nói không ra tư vị gì, há miệng, cổ họng lại khô khốc không phát ra lời nào.
Lão phu nhân không muốn ăn đồ ăn Chân Diệu đã tỉ mỉ chuẩn bị, thở dài nói “Thuở nhỏ tính cách ta giống bé trai, cũng thật mạnh mẽ, lúc tuổi
còn trẻ lại theo tổ phụ con nam chinh bắc chiến, không biết nhận bao
nhiêu ánh mắt chê cười của người khác, cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng giờ già rồi, mới hiểu được, con người cả đời này cũng không rời bỏ được chữ khổ. Sinh, lão, bệnh, tử, có cầu xin cũng không thể thoát khỏi”
“Tổ mẫu …” trong lòng Chân Diệu có tâm sự, khoác cánh tay lão phu nhân.
“Năm đó, cha chồng cháu mất, đảo mắt mẹ chồng cháu cũng đi theo, vì
Đại lang ta cố gắng chống đỡ tới giờ. Sau tổ phụ cháu xảy ra chuyện trở
thành như vậy, khi đó ta nghĩ phòng giột lại gặp mưa rào, lời này cũng
thật không sai. Rồi Tứ thúc cháu lại mất tích, ta thống khổ không biết
tư vị gì, đến khi Tứ thẩm cháu bình an sinh con, ta thật cảm kích trời
cao không có đuổi tận giết tuyệt. Cuộc sống dần an ổn trôi qua, con cháu dần trưởng thành, ta còn nghĩ đã khổ tận cam lai. Nhưng làm sao cũng
không nghĩ tới, Nhị lang lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ta tình
nguyện …. Ta tình nguyện hắn giống như cha chồng cháu hay tứ thúc, cũng
tốt hơn hiện tại. Như vậy có thể nói thiên ý khó dò không, con người chỉ có thể chịu đựng, có thể đấu với ông trời sao? Nhưng Nhị lang như vậy,
tổ mẫu nghĩ không ra, cũng không chịu nổi chuyện này …”
Lão phu nhân ho khan mãnh liệt, nước mắt chảy ròng, Chân Diệu vội vỗ
phía sau lưng nàng, thanh âm không nhịn được nghẹn ngào “Tổ mẫu, đây âu
cũng là mệnh, người nghĩ xem, đồng dạng hoàn cảnh có người trở thành
người khiêm tốn hữu lễ, nhưng cũng có kẻ thành súc sinh choàng da người. Nghèo khó có cảnh khổ, Giàu có có cảnh phú quý khổ, nhà ai không có
chuyện buồn, tổ mẫu người nghĩ thoáng, buông lỏng tinh thần, sau này còn chúng con hiếu thuận với người mà”
Thế tử, Yên Nương có liên quan gì tới chàng không? Kết quả của Nhị
thúc và Nhị lang là tự làm tự chịu, cùng chàng không liên quan?
Nhưng chàng có từng nghĩ, tất cả những thương tổn đều là con dao hai
lưỡi, người nhuộm đen người khác, nhưng tay mình nào có thể sạch sẽ
không tỳ vết? Tổ mẫu đau lòng như vậy, chàng đành lòng sao?
Hay là nói, ta quá đa tâm, chàng và Yên Nương, không có dây dưa sâu
như vậy, chẳng qua là, … chẳng qua là tình yêu nam nữ tổn thương người?
Chân Diệu không nhịn được nở nụ cười khổ.
Lão phu nhân nói đúng, người ở giữa, nghiêng về phía nào đều rất đau khổ.
“Đứa bé ngoan” Lão phu nhân vỗ vỗ sau lưng Chân Diệu “Cháu về đi, Đại lang thương thế vẫn chưa tốt lên, không thể không có cháu, tổ mẫu cũng
mệt rồi, đi nghỉ một chút”
Chân Diệu đứng lên, ách một tiếng nói “Vậy tổ mẫu nghỉ ngơi, cháu về trước”
Nàng đi ra ngoài, lau khô nước mắt, bước nhanh về Thanh Phong đường.
Thấy La Thiên Trình chưa về, trong lòng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, cũng không rửa mặt, cứ như vậy nhà lên giường ôm gối ngủ thiếp đi.
Khi La Thiên Trình trở về, thấy Chân Diệu ngủ, ngăn Mộc Chi đang muốn gọi nàng lại “Đêm qua Đại nãi nãi ngủ không ngon, để nàng ngủ đi, chuẩn bị đồ ăn trước lúc nào nàng tỉnh muốn ăn gì thì ăn”
Chân Diệu ngủ một giấc tới tận lúc trăng lên cao.
“Kiểu Kiểu, nàng tỉnh rồi?” La Thiên Trình cười nói.
Chân Diệu ngồi dậy, mấp máy môi không lên tiếng.
La Thiên Trình hồn nhiên không phát giác, duỗi tay, sủng nịch chà mũi nàng “Ngủ đủ rồi”
Chân Diệu theo bản năng muốn trốn, giọng nói có chút ấm ách “Giờ nào rồi?”
“Đã qua giờ cơm tối”
“Lâu như vậy? Ta đi xem tổ mẫu một chút, ban ngày cảm thấy tổ mẫu không ổn lắm” Chân Diệu cúi người xuống giường mang giày.
La Thiên Trình ngăn nàng lại “Tổ mẫu truyền lời, nói người muốn nghỉ ngơi, lại nói trễ thế này, nàng còn qua đó làm gì?”
Chân Diệu rốt cuộc ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn La Thiên Trình “Ta lo lắng tổ mẫu”
La Thiên Trình mỉm cười nói “Yên tâm, xế chiều ta có phụng bồi tổ mẫu, tinh thần lão nhân gia người không tệ lắm”
“À” Chân Diệu không nói
Nàng không biết làm thế nào mở miệng nhắc tới Yên Nương, nhưng là
không đề cập ới thì đây là một khúc mắc, trong lòng nàng sẽ không yên.
Thôi để lúc thích hợp, hỏi xem sao.
“Ăn cơm thôi”
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người ngồi đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn lặng yên không tiếng động.
Mặc dù quy củ ăn không nói, nhưng thường ngày vợ chồng nhỏ cũng không theo quy củ này, La Thiên Trình thấy kỳ quái hỏi “Kiểu Kiểu, sao thế,
có phải có việc gì không?”
Chân Diệu nắm chiếc đũa trong tay, căng thẳng cắn môi nói “Không có … Chính là … Cẩn Minh, chàng nói Yên Nương, sao nàng ấy lại làm như vậy?”
La Thiên Trình gắp một miếng, thản nhiên nói “Có lẽ là bất đắc dĩ, nàng ta cũng không thể phản kháng”
“Nhưng là …” Chân Diệu giương mắt nhìn hắn một cái “Dù thế nào, cũng
không nên cùng lúc có quan hệ với cả hai cha con. Yên di nương ban đầu
dù chỉ là một thông phòng, nhưng nha hoàn bà tử hầu hạ không thiếu, nếu
kiên quyết một chút, làm sao Nhị lang có thể làm gì? Không nói cái khác, chỉ cần nàng ta lên tiếng, Nhị lang làm sao dám làm tới, chẳng lẽ không sợ điều gì? Huống hồ cuối cùng còn sinh con ra, hiện tại người lớn đều
có kết cục rồi, Bát lang làm sao đây?”
Thấy La Thiên Trình không nói, khóe miệng Chân Diệu lộ ra nụ cười giễu cợt “Mà lại còn có Tam lang đây”
Không phải là nàng có yêu cầu hà khắc gì với cô gái như Yên Nương,
chỉ là một cô gái cùng lúc hấp dẫn ba phụ tử, thật sự không sinh ra
thiện cảm được.
Chân Diệu lấy hết dũng khí hỏi “Cẩn Minh, chàng có cảm thấy, Yên Nương thật sự rất hấp dẫn không?”
Nàng nghĩ, nếu lúc này La Thiên Trình thẳng thắn đối với nàng, vô
luận trước đó có phát sinh tâm tư gì với Yên Nương thì nàng có thể hiểu
và bỏ qua.
Dù sao, hai người rất không dễ dàng để đi tới ngày hôm nay.
Nhưng Chân Diệu thất vọng rồi, La Thiên Trình hơi ngẩn ra, sau đó vân đạm khinh phong nói “ Chớ nói linh tinh, ăn cơm thôi”
Chân Diệu cúi thấp đầu, kéo kéo khóe miệng “Được, ăn cơm”
Đến đêm, La Thiên Trình lặng lẽ đứng dậy, từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, mà người hắn cho là đã ngủ say lại lẳng lặng mở mắt.