Trộm Long Tráo Phượng

Chương 76: Chương 76: Bầu trời thay đổi




Editor: Anh Anh

Đại Ngụy, mùa thu năm thừa bình thứ hai mươi ba, triều đình Đại Ngụy mềm yếu gần trăm năm đồng thời dụng binh với hai nước láng giềng lớn là Bắc Yến và Tây Man, điều này thật sự không tầm thường.

Thời điểm Hạ Hầu Tuyên và Trần Trường Thanh dẫn quân rời kinh rất gấp gáp, khiến nhiều người không kịp phản ứng, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng nóng đầu đưa ra quyết định, cho đến khi chiến báo phía tây và phía bắc liên tục luân phiên truyền vào kinh, bọn họ mới bỗng nhiên hồi phục tinh thần, lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh...

Đồng thời dụng binh với hai nước, nghe khí phách, làm sảng khoái, nhưng một khi một bên xảy ra sơ suất, vậy thì không phải chuyện đùa nữa rồi!

Vậy nên sau đó Hoàng Đế mới cảm thấy rối rắm, lo lắng bất an, vì thế đầu tiên ông lôi đám quan viên trong Xu Mật Viện đến mắng cho máu chó đầy đầu để làm dịu đi tâm trạng khẩn trương, sau đó lại truyền con rể tốt của mình vào cung...

“Tĩnh An đâu, đến đây, ngươi mau tới xem chiến báo mới nhất, phía tây và phía bắc đều chiến đấu rất kịch liệt, ngươi nói chúng ta nên làm gì cho bọn họ đây?”

Trong ngự thư phòng, Hoàng đế liên tục ngoắc tay gọi con rể đến bên cạnh, sau đó đưa hai bức chiến báo cho hắn xem.

Tề Tĩnh An cung kính mà trầm ổn nhận lấy chiến báo, đầu tiên là mở bức phía tây trước, đọc thoáng qua nhanh như gió, xác định được người yêu bình an vô sự, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới xem chiến báo phía bắc: Trấn Bắc hầu và mấy người biểu ca cũng không có việc gì, Tề Tĩnh An hoàn toàn yên tâm. Rồi sau đó, hắn lại tỉ mỉ đọc lại chiến báo liên quan đến người yêu mình, không để sót một chi tiết nào, cho đến khi hoàng đế không khỏi muốn thúc giục hắn, Tề Tĩnh An mới không nhanh không chậm mở miệng, nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, dưới sự che chở của long khí và phúc khí của ngài, tình hình chiến đấu của hai bên đều là phe ta chiếm ưu thế, hơn nữa ưu thế vẫn còn đang không ngừng mở rộng, vậy nên trước mắt chuyện chúng ta cần làm nhất là kiên định ủng hộ bọn họ tiếp tục làm theo chiến lược, hung hăng đánh, đánh tới khi Yến tặc và Man nhân đều khó có thể trở mình nữa mới thôi!”

“Tốt!” Hoàng đế vỗ đùi, ánh mắt sáng ngời, giống như nhìn thấy tương lai đẹp đẽ Bắc Yến và Tây Man song song diệt quốc, còn ông trở thành minh quân thiên cổ lưu danh sử sách.

Dưới sự kích động, Hoàng đế chợt đứng dậy, thong thả bước tới bước lui trước bàn sách, tiếp tục hân hoan nói: “Nghe ngươi nói như thế thì trẫm yên tâm rồi. Ngẫm nghĩ kỹ cũng phải, Trần soái càng già càng dẻo dai, con ta Hậu Sinh Khả Úy, đều là lương tướng hiếm có, mà bọn họ có thể cùng tụ ở bổn triều, hiển nhiên là trời giúp Đại Ngụy ta!”

Tề Tĩnh An mỉm cười gật đầu, dáng vẻ rất tán thành với Hoàng đế, cũng mừng cho đối phương, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn lại nghĩ: Nhìn tình hình phía tây quả thật không có vấn đề gì, chỉ cần triều đình và Xu Mật Viện không làm việc thừa thãi, lấy bản lĩnh của người yêu hắn, bắt lấy Tây Man là chuyện đã nắm chắc; còn bên Trấn Bắc hầu... Quả thật có chút vấn đề.

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Tề Tĩnh An mở miệng nói ra một đống lời Cát Tường, làm Hoàng đế càng vui vẻ hơn, sau đó lời nói của hắn liền chuyển hướng: “Tuy nhiên, dù sao đám người Trần Hầu Gia cũng đã thâm nhập vào Yên cảnh, nếu tiếp tục lấy lửa nhỏ hầm cách thủy, chỉ sợ Yến tặc sẽ chó cùng dứt dậu, hậu quả khó lường... Theo thiển kiến của con rể, sao phụ hoàng không để các tướng sĩ ở đại doanh Kinh Giao lên phía Bắc gia nhập đại quân của Trần Hầu gia, hung ác thêm một thanh lửa mạnh, lao thẳng tới Vương Đình Yến tặc? Chỉ cần có thể nắm được Vương Đình của bọn họ, vận mệnh của Bắc Yến sẽ đi tới hồi kết, mà thời điểm Đại Ngụy ta hoàn toàn khôi phục Bắc Cương cũng nằm trong tầm tay!”

“Cái này...”

Hoàng đế dừng lại một chút, chân mày hơi nhíu, đương nhiên ông ta biết tại sao Xu Mật Viện lại không muốn giao quyền nắm giữ mấy vạn đại quân trong đại doanh Kinh Giao ra, bởi vì trên thực tế, Xu Mật Viện và Hoàng đế đứng cùng một lập trường, theo suy nghĩ của bọn họ, các tướng sĩ trong đại doanh Kinh Giao tương đương với “Hộ viện bên ngoài” của hoàng cung và triều đình, chức trách quan trọng nhất của bọn họ là bảo vệ Hoàng Đô, phòng ngừa bất trắc, vậy nên đối với đề nghị của Tề Tĩnh An, trong lòng Hoàng đế cũng không tán thành.

Nhưng với người con rể chính trực Tề Tĩnh An này, Hoàng đế vẫn rất tin tưởng, cũng không muốn “Đả kích” đối phương quá mức, vậy nên cười cười nói: “Tĩnh An à, ngươi nói rất có lý, thế này đi, để trẫm suy nghĩ một chút, cũng triệu đám bảo thủ trong Xu Mật Viện vào thảo luận, sau đó sẽ đưa ra quyết định.”

Nghe Hoàng đế nói qua loa như vậy, Tề Tĩnh An biết đại doanh Kinh Giao vẫn không thể nhúc nhích, âm thầm thở dài, hắn cũng không nói gì thêm nữa, dáng vẻ tự nhiên chắp tay cáo lui, sau đó rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Bất kể thế nào, Tề Tĩnh An xem như đã cố gắng hết sức, về phần cuối cùng bên Trấn Bắc hầu sẽ ra sao? Theo khả năng quan sát của Tề Tĩnh An, trừ khi xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn cực kỳ lớn, nếu không cùng lắm cũng chỉ mất chút cơ hội tốt, thật sự không đến mức hao binh tổn tướng... Cái này đối với Hoàng đế mà nói cũng không phải hậu quả quá nghiêm trọng, chỉ có hơi đáng tiếc, vậy nên vừa rồi Tề Tĩnh An cố ý nói hàm hàm hồ hồ là để dọa dẫm, kích động Hoàng đế một lần, nhưng vẫn chưa thành công, dù sao Hoàng đế không thể cái gì cũng nghe hắn... Nhưng trơ mắt nhìn một cơ hội chiến đấu cực tốt chạy mất ngay trước mắt, kết quả như thế, bất kể Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên, hay Trấn Bắc hầu nắm rõ chiến lược quân sự mà nói đều thấy rất đáng tiếc, cũng rất nghiêm trọng, bởi vì bọn họ đều hiểu rất rõ, cơ hội tốt là vô giá, mất đi một lần rất có thể sẽ không có lần thứ hai.

Aizz, việc đã đến nước này thì cũng không làm gì được nữa, chỉ có thể trách ông trời quá thích đùa giỡn? Lại khiến cơ hội quân Đại Ngụy đội kích phá Tây Man và Bắc Yến đến cùng một lúc, không bên nào chờ đợi được, cố tình Hoàng đế đương triều Đại Ngụy lại không phải một quân chủ quá quyết đoán, vì vậy hai cơ hội thật tốt đột ngột bị chỉnh lại thành một cái rưỡi...

Không biết chiến dịch hai bên đánh tới cuối cùng, rốt cuộc sẽ có kết cục gì?

Cứ như vậy, dưới sự lo âu của đám người Tề Tĩnh An và Trần Thục Dao, cuộc sống ngày ngày trôi nhanh về phía trước, chiến báo phía tây và phía bắc liên tục truyền về kinh thành...

Thần kỳ là, có lẽ ông trời thật sự đang che chở Đại Ngụy, thế nên không hề có một tin tức xấu nào, tin tức tốt thay phiên truyền tới: Trong chiến sự mùa thu kịch liệt, không chỉ bên phía Hạ Hầu Tuyên liên tiếp báo tin thắng trận, mỗi một trận chiến đều đánh cực kỳ xinh đẹp, ngay cả bên Trấn Bắc hầu dưới tình huống không có viện quân cũng càng đánh càng hăng, như thể được thần trợ!

Xem ra ông cụ Trấn Bắc hầu thật sự bạo phát, kế sách tuyệt diệu, chiến thuật kỳ dị, cộng với phương pháp dụng binh không thể tưởng tượng nổi, ông đều hạ bút thành văn, thoải mái tự do, dám giữ được thời cơ chiến đấu suýt chút nữa thì bỏ lỡ, hung hăng dẫm nát ý đồ trở mình của người Bắc Yến!

Càng khéo hơn là, cũng trong mùa thu này, nhiều vùng trong cảnh nội Đại Ngụy cũng nghênh đón một mùa thu hoạch lớn, điều này đối với bách tính mà nói thì càng làm họ vui mừng phấn khởi hơn tin báo thắng trận ở biên cảnh xa xôi nhiều, vậy nên Hoàng đế cũng cực kỳ vui vẻ, hăng hái bừng bừng gõ phách xuống đưa ra một quyết định... “Trẫm muốn đi tế trời!”

Tế trời? Đám bách quan hai mắt nhìn nhau: Hiếm có, thế mà bệ hạ lại đích thân nói muốn đi thế thiên cơ...

Nói đến việc tế bái thiên địa, trao đổi với trời xanh và cầu xin ban phúc, vốn chính là một trong những trách nhiệm quan trọng của người được xưng là “Thiên tử” (Con trời), theo tập tục từ xưa tới nay, ngày đông chí chính là thời điểm cử hành lễ tế trời, cứ ba năm một lần, lễ tế phải do Hoàng đế chủ trì; về phần ngày đông chí hai năm ở giữa, Hoàng đế có thể đích thân tế trời, cũng có thể không, chỉ cần cắt cử từ quan* đúng giờ dâng lễ thờ cúng lên hoàng thiên hậu thổ là được.

*Quan viên phụ trách trông coi từ đường, cúng tế

Mà nhìn vào tần số tế trời, là cách trực tiếp nhất và đơn giản nhất để phán đoán một Hoàng đế có thành kính với trời xanh hay không, Hoàng đế thành kính thì đông chí hàng năm đều đích thân chủ trì tế trời, thậm chí ở những thời điểm khác cũng sẽ lạy mấy lạy; về phần Hoàng đế không thành kính lắm ấy mà, cha Hạ Hầu Tuyên chính là một ví dụ điển hình, có lẽ bởi vì ông là một Hoàng đế “Thay đổi giữa chừng”, bản thân luôn có cảm giác chột dạ “Không phải chính thống”, vậy nên ông cũng không thích “Giao lưu với trời xanh”, có lẽ trong tiềm thức cũng không cho rằng trời xanh sẽ chúc phúc mình, thế nên hoàng đế bệ hạ thà đi trông mong một đám đạo sĩ giả có thể luyện ra đan dược kéo dài tuổi thọ cho mình còn hơn...

Nhớ lại trước đây, ngay cả lễ tế trời ba năm một lần hoàng đế bệ hạ cũng đều bất đắc dĩ mới đi chủ trì, phải để các đại thần liên tục đốc đúc thỉnh cầu mới được. Còn lần này, mùa thu năm nay, mọi chuyện của Đại Ngụy thật sự đều thuận, vậy nên Hoàng đế đột nhiên nổi hứng, quyết định phải đi nói tiếng cảm tạ ông trời... Nếu Hoàng đế đã có “Nhã hứng” này, đương nhiên sẽ không có ai phản đối, đám chúng thần và các ti đều đi chuẩn bị.

Thời gian tiếp tục chạy về phía trước, chớp mắt một cái đã đến đông chí. Sáng tinh mơ, Hoàng đế dẫn bách quan ra khỏi thành từ sớm, tất cả mọi người đều để bụng đói, đi tới gò đất tế đàn ngoài ngoại ô bắt đầu tế bái thiên địa: Nghi thức dâng rượu cúng tế vô cùng phức tạp, tiến hành liên tục đến tận giữa trưa, Hoàng đế còn phải đích thân nhảy mấy điệu múa tế bái... Giày vò như vậy, ngay cả thanh niên thân thể cường tráng như Tề Tĩnh An cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nữa là lão Hoàng đế?

Huơ tay múa chân nhảy mấy cái, Hoàng đế thở hồng hộc dừng lại, trong bụng thầm cảm thấy mình thật sự không nên nhất thời hứng khởi mà...

Hơn nữa lễ tế trời tới đây vẫn chưa xong đâu, sau khi hoàng đế dừng lại, nhóm từ quan lại dâng rượu lễ và thịt gia súc dùng để tế bái tới trước mặt ông, sau đó, Hoàng đế chủ trì tế trời phải đích thân rót rượu cắt thịt, chia đồ tế cho các thần tử tôn thất đi cùng, rồi sau đó mọi người cùng uống một chén, tức “Ẩm phước“... Cho đến khi tất cả mọi người đều “Uống” phúc khí xuống, thì lễ tế trời lần này mới xem như đã xong xuôi, mọi người có thể đi về.

Vậy nhưng, ngay tại lúc chúng thần uống một hơi cạn sạch hết rượu trong chén, rối rít dừng ánh mắt lên người hoàng đế, chờ ông tuyên bố lễ tế trời kết thúc, thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

“Bệ, bệ hạ!”

Dưới mấy trăm ánh mắt hoảng sợ, Hoàng đế vừa uống ly rượu xuống bụng xong thì đột nhiên cứng đờ, cả người ngã thẳng tắp xuống đất!

Trong sân nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh như ở đó không có một ai còn sống.

Một khắc sau, bên dưới tế đàn như nổ “Đùng” một cái, chúng thần rối rít chen về phía trước, đều muốn xem rốt cuộc Hoàng đế thế nào; đám cấm vệ quân vốn thủ vệ bốn phía cũng xúm lại, nhưng trong lòng mọi người đều có chút mờ mịt ngỡ ngàng, không biết nên làm gì mới phải...

Tác giả có lời muốn nói: Đi tế trời nên trở trời....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.