Editor: Anh Anh
“Tất cả mọi người đừng loạn! Cấm vệ quân mau dẫn ngự y túc trực tới bên bệ hạ, những người khác đều đứng chờ tại chỗ, không được phép vọng động!”
Ngay tại lúc tất cả mọi người đều mất hết hồn vía, Tề Tĩnh An đột nhiên đứng dậy, cao giọng ra hiệu lệnh, mọi người dừng chân lại theo bản năng, cũng thoáng khôi phục thần trí, ví thế bọn họ rối rít nhường đường, để ngự y có thể nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hoàng đế kiểm tra tình hình, làm sơ cứu; Còn cấm vệ quân cũng nháy mắt vững vàng lại, quân dung chỉnh tề vây quanh đàn tế, ngăn cản những người không nhiệm vụ đến gần.
Từ thừa tướng chợt quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Tề Tĩnh An, đôi mắt già nua vốn đục ngầu đột nhiên lóe lên mũi nhọn, sắc bén như mũi dao: Hiển nhiên, Phò mã vừa giành mất công việc của ông ta, ai bảo ông ta lớn tuổi phản ứng chậm nửa nhịp chứ? Mà giờ khắc này, ông ta cũng không thể ầm ĩ cái “Vấn đề nhỏ” này với Tề Tĩnh An, “Vấn đề lớn” quan trọng nhất trước mắt, đương nhiên là Hoàng đế rồi...
Rốt cuộc tình trạng hoàng đế thế nào?
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ tới vấn đề này, nhưng không ai dám hỏi ra, chỉ có thể ngừng thở, chờ đợi kết luận của ngự y.
Sắc mặt mấy vị ngự y đi theo lễ tế trời tái nhợt hết lại, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh nhào tới bên cạnh Hoàng đế, dò hô hấp dò mạch tượng, chỗ này sờ chỗ kia bóp, còn lấy ra ngân châm ghim vào Hoàng đế mấy cái, châu đầu ghé tai vào nhau...
Sau một hồi khá lâu, dưới cái nhìn chằm chằm của mấy trăm người, người đứng đầu nhóm ngự y ở đây, Phó Viện Phán Thái Y Viện cuối cùng cũng đứng lên, giọng điệu vững vàng, lớn tiếng tuyên bố: “Bệ hạ ngài... Có lẽ trong lúc khai thông với thiên địa đã quá chuyên chú, hao phí rất nhiều tinh thần, vậy nên mới nhất thời hôn mê!”
“Phù...” Tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng thanh vang lên, sau đó mọi người mới kịp phản ứng, lại hai mắt nhìn nhau: Hoàng đế bệ hạ của bọn họ “Chỉ” ngất lịm đi, vấn đề hẳn... Không lớn lắm nhỉ?
Ha, có lẽ chỉ có một vài người cực kỳ ngây thơ, mới có thể thật sự cho rằng đây không phải vấn đề lớn... Vào lúc này, hầu hết mọi người đều đang thầm đánh bàn tính bùm bụp trong lòng, cũng lén lút nhìn trộm hai nhân vật quan trọng là Từ thừa tướng và Tề Tĩnh An.
Còn Từ thừa tướng thì sao, trên mặt ông ta không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ dùng giọng nói già nua phát lệnh: “Lập tức hộ tống bệ hạ hồi cung!”
Cứ như vậy, đội ngũ tế trời vội vã trở về Kinh Thành, vẻ mặt các đại thần đi theo đều rất nghiêm túc, về phần tâm trạng thật sự của bọn họ rốt cuộc là nặng nề, lo âu, quan tâm, hay là thứ gì khác... Thì ngoại trừ chính bọn họ ra không ai biết được.
Tề Tĩnh An chỉ biết, nhịp tim của mình rất nhanh, thình thịch thình thịch, giống như tiếng trống trận dồn dập. Nhưng suy nghĩ của hắn vẫn rõ ràng trước sau như một, thậm chí trong tích tắc Hoàng đế ngã xuống, hẵn đã tính ra trong đầu một hai ba bốn khả năng và năm sáu bảy tám cách thức ứng phó...
Mà tất cả mọi thứ, quan trọng đều nằm ở, rốt cuộc Hoàng đế thế nào?
...Khoảng thời gian gần đây, tình trạng cơ thể của hoàng đế càng ngày càng kém, đối với điều này đám chúng thần đã sớm ngầm hiểu với nhau. Hơn nữa quan trọng hơn là, lời vừa rồi của Phó Viện Phán thật ra cực kỳ tế nhị, một “Có lẽ”, một “Nhất thời hôn mê” liền đẩy hết tất cả trách nhiệm đi sạch sẽ: Ông ta cũng không nói rõ rốt cuộc tình huống của Hoàng đế là “Chỉ một chút” hay là “Rất nghiêm trọng”, cũng không nói Hoàng đế có tỉnh lại nữa hay không...
Trên thực tế, chưa chắc Phó Viện Phán kia không đoán được tình hình thật sự của hoàng đế, nhưng hiển nhiên ông ta không thể nào nói ra trước mặt mọi người... Vậy thì, ai sẽ là người đầu tiên biết được tình huống của hoàng đế?
Tin tức trực tiếp quan trọng bao nhiêu, có ai lại không hiểu?
Theo tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc, xe ngựa chở Hoàng đế hôn mê bất tỉnh vào đến cửa cung.
Tề Tĩnh An không chút chậm trễ, trực tiếp đi theo ngự giá vào cung, thân là con rể của hoàng đế, vốn hắn cũng có tư cách này... Phò mã vội vã thể hiện lòng hiếu thuận, ai có thể cản hắn?
Còn Từ thừa tướng thân là “Nửa nhạc phụ” của hoàng đế và đứng đầu bách quan ngược lại phải ở bên ngoài cung trấn an lòng người, cho đến khi ngự y đưa ra kết luận chính xác với tình hình cơ thể của hoàng đế, chiếu cáo triều đình và dân chúng, ông ta mới có thể dùng phương pháp thích hợp với tình thế hiện tại. Cho nên lúc này, Từ thừa tướng chỉ có thể dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Tề Tĩnh An theo giá vào cung, âm thầm lo lắng chờ đợi tin tức từ Từ quý phi.
Nhưng Từ quý phi có thể nắm được tin tức sao?
Thực ra lúc đó, ngay khi Phó Viện Phán đứng lên, trong lòng Tề Tĩnh An thoáng yên lại: Bởi vì người đó là tâm phúc của Kỷ quý phi, thậm chí ngay cả thân phận bí mật của Hạ Hầu Tuyên cũng do ông giúp một tay che dấu... Vậy nên sau khi đoàn người Hoàng đế trở lại cung, ai nắm được tin tức trực tiếp, còn cần hỏi nữa sao?
...”Sư phụ bảo ta tới thông báo cho nương nương, bệ hạ bị trúng gió rồi! Xin nương nương nhanh chóng tính toán!”
Khi tất cả ngự y đều tập trung một chỗ, vẫn còn còn đang gấp gáp hội chẩn cho Hoàng đế, học đồ của Phó Viện Phán liền vội vã chạy tới Thụy Khánh cung báo tin.
Sau khi nghe tin, vẻ mặt Kỷ quý phi đại biến, trên trán nhất thời thấm ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, nhưng bà lập tức liền mạnh mẽ ổn định tâm trạng: Đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, sao bà có thể loạn được? Sao bà có thể hoảng hốt? Nhất định phải vững vàng!
“Bích La, ngươi đi gọi Tam điện hạ tới, nhanh!” Kỷ quý phi nói xong, lại không đợi thị nữ tâm phúc của mình xoay người rời đi đã lập tức sửa lời: “Không, không cần, không cần nói gì với Tam điện hạ, chỉ bảo Yến Du tới đây gặp ta là được.”
Kỷ quý phi trước sau đều không có thiện cảm gì với người con dâu Từ Yến Du này, nhưng với tình hình nguy cấp trước mắt, bà lại là người đầu tiên gọi Từ Yến Du đến mật đàm với mình, bởi vì sau mấy tháng thăng chức lên làm mẹ chồng, Kỷ quý phi đã chắc chắn lòng của Từ Yến Du hoàn toàn hướng về Hạ Hầu Trác, không liên quan đến tình tình ái ái, chỉ với dã tâm và kỳ vọng... Nói thật, đôi mẹ chồng nàng dâu này quả thật có chút tương tự, vậy nên tình hình trước mắt, tác dụng của Từ Yến Du thật sự không thể khinh thường.
Sau khi phái thị nữ tâm phúc đi gọi con dâu đến, lúc này Kỷ quý phi mới nhìn về phía học đồ Thái Y Viện đến báo tin: Đây là một tiểu tử rất trẻ tuổi, nhưng lúc này cũng không lộ ra cảm xúc căng thẳng hay sợ hãi, chỉ đứng chờ một bên, con ngươi xoay chuyển, cả người lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
“Chuyện bệ hạ trúng gió, còn nói cho ai nữa không? Phò Mã có biết không?” Kỷ quý phi cũng không khách sáo với cậu học đồ này, nếu sư phụ của hắn là tâm phúc của bà, thì chắc chắn tiểu đồ đệ này cũng là tâm phúc của sư phụ hắn.
Cậu học đồ này lắc đầu, mồm miệng rõ ràng nói: “Những ngự y khác đều sợ gánh trách nhiệm, không ai dám nhẹ nhàng đưa ra kết luận, ít nhất vẫn phải chẩn bệnh cả canh giờ nữa mới dám thông báo kết quả ra bên ngoài, vậy nên cái từ 'Trúng gió' này là từ miệng sư phụ, do ta truyền vào tai nương nương, hiện tại không có ai biết nữa. Quan trọng hơn là, cấm vệ quân đã phong tỏa tẩm cung của bệ hạ và vùng phụ cận, nếu không có Phò Mã giúp một tay, ta cũng không có cách nào vội tới báo tin cho nương nương. Tuy nhiên mặc dù Phò Mã giúp ta, nhưng cũng không hỏi cái gì, thế nên ta cũng không nói gì.”
Kỷ quý phi chợt hiểu: Thì ra là vậy, ở vào thời điểm này, lấy khả năng của Phó Viện Phán, nào có dễ dàng truyền ra một tin tức quan trọng như vậy cho bà được? Nếu được Tề Tĩnh An giúp một tay, vậy thì chẳng còn gì lạ nữa, năng lực của con rể bà bà biết rõ... Không, không đúng, trên thực tế, Tề Tĩnh An cũng là con dâu của bà.
Vừa nghĩ như thế, dù tình thế trước mặt rất khẩn cấp, Kỷ quý phi cũng không khỏi cong cong khóe miệng: Từ Yến Du là một người con dâu hữu dụng, Tề Tĩnh An lại càng hữu dụng hơn... Hơn nữa Tề Tĩnh An còn thông minh hơn Từ Yến Du gấp trăm lần, lấy chuyện báo tin này mà nói, tuy Tề Tĩnh An không nói một lời, nhưng đã dùng hành động thể hiện rõ thái độ của hắn, đó chính là để Kỷ quý phi đưa ra quyết định, hắn không có dị nghị!
Mà Kỷ quý phi sẽ làm ra quyết định gì, còn phải lo lắng sao?
... Hoàng đế trúng gió rồi, từ nay về sau đều nằm liệt trên giường không thể tự lo liệu, điều này nói rõ chuyện lập tân đế sẽ được kết luận chỉ trong hai ngày này, mà kết luận cũng chỉ có thể chọn một trong hai người Tam hoàng tử và Ngũ Hoàng Tử.
Nếu lúc này Hạ Hầu Tuyên còn ở Kinh Thành, chuyện Tề Tĩnh An có thể làm sẽ có rất nhiều rất nhiều, nhưng Hạ Hầu Tuyên lại không có ở đây, vậy thì với tình huống trước mắt, Tề Tĩnh An chỉ có thể ủng hộ Kỷ quý phi...
“Bây giờ ngươi trở về, nói rõ đầu đuôi tình huống của bệ hạ cho Phò Mã, để hắn chuẩn bị đầy đủ, thắng bại chỉ nhìn vào trận đánh ngày mai!” Thời khắc này, trong con ngươi Kỷ quý phi cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Ban đêm, trong cung truyền ra tin tức xác thực: Hoàng đế trúng gió, không có khả năng hồi phục như cũ!
Tin tức vừa truyền ra, Hứa Thắng ngay lập tức dẫn cấm vệ quân phòng thủ bên trong bên ngoài hoàng cung như thùng sắt, cũng bảo vệ Tam hoàng tử và Ngũ Hoàng Tử nghiêm ngặt.
Bởi vì hậu cung vô chủ, Phượng ấn do hai vị Kỷ Từ quý phi phân chia quản lý, mà hai vị hoàng tử có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế cũng do hai vị quý phi này sinh ra, thế nên hai người bọn họ liền liên danh ban ý chỉ xuống, đóng dấu chồng Phượng ấn, để bách quan trong kinh tụ hội lại Cần Chính Điện, thương nghị việc lập tân quân.
Còn Xu Mật Viện thì cả đêm điều các tướng sĩ ở đại doanh Kinh Giao vào kinh thành ổn định tình thế, để phòng có loạn.
Nói tóm lại, thời điểm cũ mới thay nhau đã đến, người có thể hành động thì hành động, người không thể làm gì thì cũng không yên tâm đi vào giấc ngủ, chỉ có thể mở to mắt chờ trời sáng, chờ đợi...
...
Hơn nửa đêm, trong phủ Thừa tướng, đèn thư phòng vẫn sáng.
Mười mấy ông bạn già và môn sinh tâm phúc vừa cùng ông thương nghị vấn đề lập tân quân xong, Từ thừa tướng ngồi xụi lơ trên ghế lớn sau bàn sách, mệt mỏi xoa hai huyệt thái dương trên trán.
“Người đâu, bưng canh sâm lên.” Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Từ thừa tướng mới khàn khàn giọng phân phó người hầu tâm phúc đứng chờ ngoài cửa, đồng thời không khỏi thầm cười khổ: Già rồi, mình thật sự già rồi, nhớ năm đó, đường huynh của Đương Kim Thánh Thượng đột nhiên băng hà, sau lưng không lưu lại nửa mống nhi tử nhi nữ, lúc đó ông tài giỏi cỡ nào, lật tay làm mây úp tay làm mưa, nâng đứa con của một quận vương vô năng lên làm hoàng đế, chẳng những ổn định chức vị thừa tướng của mình, còn giúp nữ nhi làm tới quý phi...
Còn lần này thì sao, Hoàng đế ngã xuống, chỉ sót lại hai hoàng tử, một trong số đó là ngoại tôn của ông, tình thế không biết tốt hơn lần đó biết bao nhiêu lần, không phải ư?
Từ thừa tướng bưng bát canh sâm người hầu đưa đến lên uống một ngụm lớn, thấm thấm cổ họng, làm ấm cơ thể, lại giúp trái tim của ông ta ổn định lại, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười: Không có gì phải lo lắng cả, trên triều hội ngày mai, chỉ cần quăng toàn bộ lợi thế trên tay ra, người của Kỷ gia có thể làm gì được ông? Chỗ dựa lớn nhất của phe Tam hoàng tử cũng chỉ là một tiểu thiếu nữ được xưng là “Chiêu thánh thứ hai”, ý trời sắp xếp nàng đúng lúc không có ở trong kinh, phe Tam hoàng tử còn có thể đấu với ông thế nào được nữa? Về phần cái vị Phò mã có chút khôn vặt kia, ông ta cũng có cách kiềm chế hắn, nói cho cùng, gừng càng già càng cay...
Đúng lúc này, vẻ mặt Từ thừa tướng đột nhiên cứng lại, bởi vì chợt có một cơn đau kim châm muối xát xâm nhập vào ngục phủ ngã tạng của ông ta!
“Người, người đâu... Độc, có người hạ độc!”
Tay áo quét qua, chiếc bát con bên cạnh “Choang” một cái rơi vỡ nát, canh sâm còn sót lại trong bát rải đầy đất, soi chiếu dáng vẻ kinh hoàng đau đớn lại không dám tin của Từ thừa tướng.
“Đừng kêu, cha, tiếng động bên thư phòng này không truyền tới hậu viện được đâu, đây không phải cho chính ngài yêu cầu à?”
Nghe tiếng ngẩng đầu lên, đôi mắt Từ thừa tướng lập tức lồi ra bên ngoài, tức giận trợn trừng mắt nhìn đứa con trai lớn nhất của mình đang khoan thai thong thả ôm hai tay đứng dựa vào cửa, cùng với tên người hầu buông thõng tay đứng sau nhi tử... Đó vốn chính là người hầu tâm phúc của ông, ai ngờ lại đi giúp đại nhi tử của ông ta tới hạ độc mình!
“Ngươi... Đám chúng ngươi... Đồ khốn kiếp, nghịch tử!”
Nghìn tính vạn tính, đáng tiếc không tính đến đại nhi tử xưa nay luôn khúm núm cung kính với mình lại có can đảm giết cha, giờ phút này, trong lòng Từ thừa tướng đều vang lên từng tiếng hối hận: Ông sớm nên có phòng bị, ngay từ lúc đại nhi tử nói muốn gả con gái cho Tam hoàng tử, giúp chất nhi làm suy yếu trợ lực của đối thủ thì ông nên nghĩ tới rồi, rõ là... Già rồi...
“Aizz, Tam điện hạ thượng vị, ta chính là quốc trượng rồi! Ngũ điện hạ thượng vị thì ta là cái gì đây? Đại ca thứ xuất của thái hậu?” Đại nhi tử của Từ thừa tướng, phụ thân của Từ Yến Du - Từ Dịch cười “Xùy” một tiếng, lắc đầu thở dài nói: “Cha à, mong ngài hiểu cho, nhi tử ta kìm nén nhiều năm như vậy, không phấn đấu một lần, chẳng lẽ muốn tiếp tục nghẹn hết nửa còn lại à?”
Từ thừa tướng há miệng, cuối cùng cũng không phản bác được, chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy người phụ thân oai phong trên triều đình của mình cứ thế biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo, vẻ mặt Từ Dịch phức tạp, như vui như buồn, có oán hận cũng có thở dài: Ông cụ đi, tương lai của mình... Ít nhất thì cũng tốt hơn hiện tại đúng không?
Hôm sau, mặt trời đỏ vừa lên, bách quan vào triều.
Nhóm nội thị đã kéo một màn che trong Cần Chính Điện ngay trong đêm, lúc này, Từ quý phi và Kỷ quý phi một trái một phải ngồi sau màn che, khoảng cách hai bên rất gần, nhưng một ánh mắt hai bà cũng không cho đối phương, mà đồng thời nhìn chằm chằm vào đằng trước tấm màn che... Long ỷ!
Rồi sau đó mới lướt nhanh xuống đám chúng thần văn võ chia làm hai nhóm chạy chầm chậm vào điện...
“Thừa Tướng đâu?!”
Khi thấy vị quan văn đứng ở vị trí đầu tiên lại là Tề Tĩnh An, Từ quý phi đột nhiên đứng dậy, vừa giận lại vừa sợ, sau khi hét lớn, toàn thân bà run rẩy không dừng được.
Từ Dịch đứng ở giữa đội ngũ quan văn đột nhiên bước ra khỏi hàng, nức nở nói: “Đêm qua bất ngờ nghe được tin bệ hạ bệnh nặng, niềm thương nhớ của cha thần quá nặng, đến nỗi đau lòng suy sụp, hiện đã... Cưỡi hạc về tây thiên rồi!”
“...!”
Nghe thấy lời ấy, cả triều đều kinh hãi, người kinh hãi nhất đương nhiên là Từ quý phi... Bà ngây người trong chốc lát, chợt thét lên một tiếng chói tai, hai mắt trợn trắng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Còn đôi mắt phượng của Kỷ quý phi lại lập tức sáng chói như sao, ánh sáo lấp lánh này thậm chí còn xuyên qua màn che, chiếu thẳng xuống người Tề Tĩnh An.
“Thánh thượng mang bệnh, đã làm nhật nguyệt Đại Ngụy ta ảm đạm, mà lúc này lão Thừa Tướng lại buông tay khỏi nhân gian, càng là một tin dữ khổng lồ như tuyết lở núi sụp!” Dưới mấy trăm ánh nhìn phức tạp soi mói, Tề Tĩnh An lo việc nghĩa không thể chểnh mảng đứng dậy, nói năng khí phách: “Vậy nhưng, cho dù Nhật Nguyệt ảm đạm, tuyết lở núi sụp, đại sự triều đình tuyệt đối không thể sao nhãng, chư vị đồng liêu, vì suy nghĩ cho quốc vận của Đại Ngụy, vì suy nghĩ cho thiên hạ dân chúng, các ngươi nói, phải làm thế nào?”
Phải làm thế nào? Điều này còn cần phải hỏi à?
Đám chúng thần thầm oán: Chuyện đã đến nước này, Tam hoàng tử lên ngôi đã là việc không thể trì hoãn, Phò mã ngươi không thể trực tiếp nói ra cái câu quan trọng nhất kia à? Còn chờ cái gì vậy?
Tất cả mọi người nín thở, trong đó người cấp bách nhất là Kỷ quý phi, thậm chí đã xoắn vạt áo của mình thành bánh quai chèo... Nhưng hết lần này đến lần khác Tề Tĩnh An lại không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt tỏ rõ quét nhìn quần thần, cũng lấy khí thế mạnh mẽ áp bách mọi người: Sao, muốn ra đứng ra làm chim đầu đàn? Không có cửa đâu!
Hoàng đế còn chưa chết, muốn đề nghị đổi lập tân quân, cái này cũng không phải việc gì tốt.
Tuy nói việc đã đến nước này, dù sao cũng phải có người làm chim đầu đàn, nhưng Tề Tĩnh An cũng không cần thiết phải thò đầu ra, thứ nhất Hoàng đế có ân trọng như núi với người con rể này, nếu hắn thật sự ra mặt, vậy chẳng phải là vong ân phụ nghĩa à? Thứ hai, người hắn thật sự muốn liều mạng hỗ trợ căn bản không phải Tam hoàng tử, mà là người yêu đang chính chiến ngoài sa mạc kia kìa, vậy nên việc gì hắn phải tốn sức cho cái này?!
Vẻ mặt Tề Tĩnh An ổn định vững vàng, giữ cảm xúc bản thân một giọt nước cũng không lọt, cực kỳ bình thản. Nhưng những người khác đã dần dần không chịu đựng nổi, thời gian trôi qua, bầu không khí bên trong Cần Chính Điện càng ngày càng ngột ngạt, cảm giác này, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cổ mọi người.
“Theo thiển kiến của thần, phải lập tân quân khác, dẹp an lòng vua và dân!“... Cuối cùng chim đầu đàn cũng vỗ cánh bay ra ngoài, chính là Từ Dịch. Nghĩ thôi cũng đúng, hắn vì để làm quốc trượng mà ngay cả cha cũng giết rồi, vào thời điểm này sao có thể nén nổi?
Mà bốn chữ “Lập tân quân khác” này một khi vang lên trong Cần Chính Điện, chuyện tiếp theo, cũng thuận nước đẩy thuyền thôi.
Lũ triều thần làm bộ “Nhiệt liệt thảo luận” xem tân quân nên do ai làm, cũng bẻ ngón tay đếm ra mười tám lý do “Rất hợp lý”, sau đó mọi người mồm miệng nhất trí tỏ vẻ: Đương nhiên là Tam điện hạ rồi!
Kỷ quý phi gần như sắp bị cảm giác hạnh phúc khổng lồ đánh ngất, nhưng nhìn dáng vẻ ngã xuống đất hôn mê chật vật không chịu nổi của Từ quý phi, cuối cùng bà cũng không ngất, mà ngồi ngay ngắn sau màn che, rất có phong phạm chuẩn Thái hậu nói một lời cảm ơn và ủng hộ đám triều thần “Công chính”, cũng xin mọi người tiếp tục tận hiến vì nước, tận tâm tận lực phụ tá tân quân... Chúng thần tất nhiên đồng thanh hô ứng.
Cứ như vậy, thời điểm người không thạo tin nhất là Hạ Hầu Trác cuối cùng biết được rốt cuộc hai ngày nay đã xảy ra những chuyện lớn gì, thì hắn đã sắp trở thành Hoàng đế tân nhiệm của Đại Ngụy.
Tác giả có lời muốn nói: Lên đi Tam ca ~ Tiến công! ~