Editor: Anh Anh
Bên chân Hạ Hầu Tuyên đúng lúc có một đống củi đã được bổ xong, nhìn thấy Kỷ Ngạn Bình giương cung lắp tên nhắm ngay Tề Tĩnh An, hắn theo bản năng nhấc chân đá một cái, một miếng gỗ to bằng cánh tay “Vèo” một phát bay lên, đập trúng sống lưng Kỷ Ngạn Bình, Kỷ Ngạn Bình “Á” một tiếng lập tức ngã xuống... Nhưng cùng lúc đó, mũi tên đã bắn ra khỏi tay hắn, bay về phía Tề Tĩnh An!
Trong khoảnh khắc chưa đầy một cái chớp mắt, trong lòng Hạ Hầu Tuyên chỉ còn lại nỗi lo lắng cho Tề Tĩnh An, căn bản không rảnh sinh ra chút cảm tưởng nào với hành động của Kỷ Ngạn Bình...
May là Hạ Hầu Tuyên “Ra chân” kịp thời, mũi tên này bởi vì Kỷ Ngạn Bình ngã ngựa mà lệch hướng, cho dù thật sự bắn vào người Tề Tĩnh An cũng không khiến hắn bị thương; hơn nữa giác quan của Tề Tĩnh An rất nhạy bén, phản ứng cũng nhanh, nghe được sau lưng xuất hiện hỗn loạn, còn kèm theo tiếng dây cung rung động, hắn không hề chậm trễ ôm đầu bổ nhào xuống mặt đất lăn một vòng, cuối cùng bình yên tránh thoát khỏi lần đánh lén này.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Hầu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nhất thời xuất hiện suy nghĩ “Kỷ Ngạn Bình quá phận quá đáng ghét tuyệt đối không thể nhẹ nhàng tha thứ”, nhưng bước chân của hắn lại không tự chủ mà đi về phía Tề Tĩnh An... Bước nhanh tới bên cạnh Tề Tĩnh An đang ngồi trên đất, Hạ Hầu Tuyên cúi người ân cần nói: “Tĩnh An, không bị thương chứ?” Hắn vừa nói vừa tự nhiên vươn tay ra, muốn kéo đối phương đứng lên.
Tề Tĩnh An liếc nhìn mũi tên cắm xiên xuống mặt đất ngay bên hông mình, trong lòng hiển nhiên tức giận. Nhưng đối với Hạ Hầu Tuyên, cho dù hắn có tức giận nhiều hơn nữa cũng không phát ra được, liền khẽ lắc đầu một cái, nắm lấy tay Hạ Hầu Tuyên, động tác lưu loát đứng lên.
“Hít!” Đúng lúc này, Kỷ Ngạn Bình ngã khỏi ngựa mặt xám mày tro, còn nhếch nhác hơn cả Tề Tĩnh An người đầy cỏ vụn hít vào một hơi, có lẽ bởi vì đau đớn, cũng có lẽ bởi vì bất mãn... Tay trong tay à tay trong tay!
Tề Tĩnh An nghe tiếng thì liếc nhìn về phía Kỷ Ngạn Bình, lúc này dáng vẻ hắn giống như lúc đối phương lên ngựa nghiêng đầu hất mũi lên trời, vừa ngạo nghễ lại hàm chứa ý khiêu khích. Đương nhiên hắn biết mình không nên đụng vào tay công chúa, nhưng vừa rồi nhìn thấy bàn tay trắng nõn xinh đẹp của người trong lòng ở ngay trước mặt, lòng hắn tùy ý rung động, liền dứt khoát “Làm càn” một phen, dù sao không phải hắn vừa chịu kinh hãi và oan ức à? Coi như là bồi thường, còn có thể nhân tiện chọc giận tên họ Kỷ khốn kiếp kia, cớ sao mà không làm chứ? Hơn nữa sờ lên mới biết, tay công chúa... Cảm giác thật là tốt, đúng là kiếm lại đủ vốn rồi.
Sau khi lén xoa xoa ăn chút đậu hũ, Tề Tĩnh An vẫn chưa thỏa mãn mà thu lại móng vuốt, không nói một lời, nhấc chân bước đi.
Cách đó không xa, lều trại dành cho Tả Hữu Tướng quân và nhóm quan phụ thuộc nghỉ ngơi đã chuẩn bị xong, Tề Tĩnh An quyết định đi thẳng đến đó, chuyện còn lại giao cho công chúa xử lý là được...Kỷ Ngạn Bình thân là trưởng tôn của Kỷ gia, biểu ca của công chúa, tuyệt đối không thể chỉ vì một lần đánh lén không thành mà bị nghiêm nghị xử lý, vậy nên hắn cũng không tính bày ra vẻ mặt oán phụ nói lời oan ức... Làm như vậy vừa có vẻ không phóng khoáng, còn có thể làm công chúa cảm thấy khó xử, cần gì chứ? Vì sai lầm của tình địch mà đi làm khó người mình yêu, đó là chuyện kẻ ngu mới làm.
Hơn nữa, Tề Tĩnh An tin là trong lòng công chúa nhất định sẽ nghiêng về hắn, tuyệt đối không để hắn “Lăn một vòng trên đất” vô ích, sớm muộn cũng sẽ đòi lại cả tiền lời trên người Kỷ Ngạn Bình, hơn nữa lấy thủ đoạn của công chúa... Hắc, tóm lại ván này hắn đã thắng!
“Kỷ Ngạn Bình!” Hạ Hầu Tuyên thấy vẻ mặt không thay đổi của Tề Tĩnh An, ánh mắt trở nên sắc bén, sải bước đến trước mặt biểu ca của hắn, giọng nói lạnh buốt: “Còn chưa lên chiến trường đã động thủ với người của mình, ngươi thật là có năng lực, không hổ là đại công tử Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng!”
Kỷ Ngạn Bình nằm trên đất với một tư thế quái dị, sắc mặt hơi tái xanh. Thấy Hạ Hầu Tuyên hầm hầm giận dữ như vậy, môi hắn run lên, lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi ta chỉ thoáng kích động... Hơn nữa cũng là vì bị tên họ Tề kia chọc giận, hắn thật sự quá vô lễ...” Giọng hắn càng nói càng nhỏ, trên mặt lộ vẻ hối hận.
Kỷ Ngạn Bình cũng không phải một tên công tử quần là áo lụa ngu ngốc, Kỷ gia ôm kỳ vọng rất lớn đối với trưởng tôn là hắn, cũng nuôi dạy đến nơi đến chỗn, vậy nên trong lòng hắn biết rõ, cho dù Tề Tĩnh An nói lời châm chọc, hành động giành trước săn bắn cũng không có ý nghĩa gì, nhưng từ lúc hắn nóng đầu giương cung bắn người thì đã mắc phải lỗi lớn, khiến tất cả đạo lý đều chạy về phía đối phương.
Đến bây giờ, Kỷ Ngạn Bình thật sự hối hận, vốn hắn cũng không phải người dễ kích động, cùng lắm là có chút kiêu ngạo, cũng chưa từng làm ra chuyện ỷ thế hiếp người. Nhưng lúc này đây vì trong lòng hắn mến mộ công chúa biểu muội, cuối cùng một lần “Huyết khí phương cương“. May mà không tạo thành sai lầm gì lớn, còn để hắn hoàn toàn thấy rõ công chúa có tình ý với tên họ Tề kia... Aizzz, cái này làm hắn không từ bỏ ý định cũng không được, vẫn nên đối mặt với thực tế đi thôi.
Nheo mắt nhìn vẻ mặt ảm đạm của Kỷ Ngạn Bình, Hạ Hầu Tuyên lạnh lùng trách mắng: “Dù hắn có vô lễ thế nào thì cũng không so được sự to gan lớn mật của người, còn muốn bắn chết đồng liêu trên đường hành quân?!” Hắn nói mà vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cực kỳ mạnh mẽ: “Kỷ Ngạn Bình, ta cảnh cáo ngươi, Tề Tĩnh An là người ta xem trọng, nếu như về sau ngươi còn dám đối xửa bất lợi với hắn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Trong lòng Kỷ Ngạn Bình chua xót, miệng đắng chát, nhưng thấy ánh mắt như dao nhọn đục khoét của Hạ Hầu Tuyên, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ gật đầu. Lúc này, cỏ dại bám trên đầu theo động tác của hắn mà bay xuống đất, làm nổi bật lên Đại Thiếu Gia hắn tựa như chó nhà có tang.
“Hơn nữa chuyện lần này cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy,“ Đối với Kỷ Ngạn Bình, Hạ Hầu Tuyên không có chút đồng cảm nào, hắn âm u nheo mắt lại, nói: “Lần này coi như ngươi nợ Tĩnh An hơn nửa cái mạng, phải tìm cách bồi thường lại... Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng một lần nữa, biểu ca.” Nếu Kỷ Ngạn Bình không tự động tự giác mà nghĩ biện pháp “Trả nợ”, Hạ Hầu Tuyên nhất định sẽ vui lòng ra tay... Tới lúc đó, cho dù vị biểu ca này của hắn “Sơ ý một chút” mà da ngựa bọc thây, thì cũng không oán được hắn.
“Ta...ta biết,“ Kỷ Ngạn Bình vốn dĩ khá tuấn tú, nhưng bây giờ cả khuôn mặt hắn nhăn lại không thể nhìn nổi, vẻ mặt còn đắng hơn cả mướp đắng, sao hắn lại nợ Tề Tĩnh An hơn nửa cái mạng rồi, cùng lắm cũng chỉ gần nửa cái... “Biểu muội, ta...ta...”
“Không quy củ thì sao thành vuông tròn, về sau ngươi cũng đừng gọi ta là biểu muội nữa, nên gọi ta là Tướng quân!” Hạ Hầu Tuyên hừ một tiếng, bỏ lại những lời này rồi rời đi không thèm quay đầu lại, nhìn hướng thì là đi tìm Tề Tĩnh An.
Hai mắt Kỷ Ngạn Bình nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Hầu Tuyên đi xa, ê chề thảm hại lẩm bẩm: “Ta... Cánh tay của ta bị trật khớp...” Vốn hắn còn muốn xin biểu muội tới dìu mình, tốt xấu gì cũng giúp hắn không khó chịu như vậy, hoặc là bàn bạc giá cả, giảm bớt món nợ “Hơn nửa cái mạng” xuống. Kết quả người ta còn chẳng thèm nghe hắn nói, thật là nhẫn tâm.
“Hì hì!” Trần Thục Dao vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, chắp tay sau lưng đi về phía trước mấy bước, cực kỳ không hiền hậu rắc muối lên vết thương của Kỷ Ngạn Bình: “Mau dậy đi, ta cũng thấy xấu hổ thay ngươi, một đại nam nhân mà lại giả bộ đáng thương đòi đồng cảm, cái kiểu gì vậy? Ngược lại, Tề Tĩnh An còn xứng với công chúa hơn ngươi!”
Mặc dù Kỷ Ngạn Bình đã thầm thừa nhận trong lòng rồi, nhưng bị một nữ hài tử xem thường ngay trước mặt, trên miệng hắn vẫn không phục lắm: “Tề Tĩnh An chỉ là một nhà nho nghèo, nếu ngươi thật sự xem công chúa là bạn bè, thì nên khuyên nàng dụi sạch mắt mới đúng!”
“Chậc,“ Trần Thục Dao miệng nhếch miệng cười nhạo: “Ngươi vẫn nên lau mắt của mình trước đi. Lúc nãy ngươi vừa giương cũng lắp tên thì sắc mặt công chúa đã lập tức tái xanh, mãi đến khi Tề Tĩnh An lăn một vòng bình yên vô sự, ánh mắt của nàng mới dịu đi một chút... Rõ ràng hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau, ngươi cần gì phải làm tiểu nhân vô ích?” Nói xong nàng lại chậc chậc hai tiếng, “May mà Tề Tĩnh An tránh được mũi tên bắn lén của ngươi, nếu hắn thật sự bị thương thậm chí là chết, công chúa nhất định sẽ lấy mạng của ngươi!”
Mặt Kỷ Ngạn Bình đen lại, nhếch nhác bò dậy, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, tay trái ôm khuỷu tay phải, đau đến mức không ngừng “Hít hít hít” suýt xoa, rồi trợn trắng mắt với Trần Thục Dao.
Trần Thục Dao thấy vậy thì cười hì hì không ngừng, nói tiếp: “Đừng nghĩ là ta đang dọa ngươi, nói thật, lúc ngươi vừa ngã khỏi ngựa, ta thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của công chúa, suýt nữa thì bật thốt lên hai câu hát...” Nói tới đây, nàng thật sự hát lên, quanh co uyển chuyển, ê ê a a hát: “Nheo mắt nhìn tên tặc í a ngã khỏi ngựa, trở tay một đao í a chém đứt đầu hắn, chém đứt đầu hắn í a sẽ không nhớ được chuyện trước đây, rồi sau đó chỉ một lòng bảo vệ tổ quốc...”
Khóe miệng Kỷ Ngạn Bình giật giật, xoay người khập khiễng rời đi, xem ra mắt cá chân của hắn cũng bị trẹo, nhưng hắn vẫn cắn răng tăng tốc bỏ đi, bởi vì hắn thật sự không muốn nghe Trần Thục Dao tiếp tục ca vở kịch chiêu thánh trưởng công chúa giết chồng kinh điển, vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm quân y để trị liệu cho thể xác và tinh thần bị thương của hắn thì hơn. Chỉ là, “Quấy nhiễu” của Trần Thục Dao đường như cũng có ích, Kỷ Ngạn Bình lờ mờ cảm thấy trái tim dễ chịu hơn một chút, vùng trời đầy khói mù trong đầu tản đi không ít, chuyện giữa công chúa và Tề Tĩnh An hình như cũng đã nghĩ thoáng ra được mấy phần.
“Aizzz, lòng quân không đồng thì làm sao khắc địch, tình cảm đúng là không phải thứ gì tốt.” Mắt thấy đám người “Khốn khổ vì tình” liên tục rời đi, chỉ còn sót lại Trần Thục Dao và mấy con ngựa vô tội, nàng ra vẻ từng trải mà lắc đầu cảm khái một câu... À đúng rồi, ở đây còn dư lại một con thỏ mập cực kỳ vô tội!
“Thỏ ơi thỏ à, màn kịch này bắt đầu từ ngươi đấy.” Trần Thục Dao hình như đã quên toàn bộ chuyện này đều là do nàng khởi đầu, nàng đi tới nhặt con thỏ mập lên, quyết định nướng “Thủ phạm” lên ăn.
“Hả?” Lúc xách theo con thỏ trở về, Trần Thục Dao tinh mắt nhìn thấy một tượng gỗ nhỏ nằm trong bụi cỏ, nàng khom lưng nhặt lên xem một lượt, không khỏi bật cười: “Ai da, xem ra là ta sáng mắt nhất rồi, công chúa rất quan tâm Tề Tĩnh An, Tề Tĩnh An cũng yêu công chúa không kém, thật là tốt thật là hay...” Nàng ngâm nga lời hát, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Ban đêm, nhóm thân binh thúc ngựa vây thành một vòng lớn, bảo vệ xe ngựa chứa lương và lều của Tướng quân, quan phụ thuộc ở giữa. Bởi vì chỉ tạm nghỉ một đêm, vậy nên cũng không dựng nhiều lều, hầu hết thân binh đều nằm thẳng ra mặt đất ngoài trời để nghỉ ngơi, ngủ bên cạnh ngựa của bọn họ. Cũng may khí hậu đầu thu xem như thích hợp đóng quân dã ngoại, không đến nỗi khiến binh sĩ quá cực khổ.
Sau khi ăn xong, mọi người đi nghỉ.
Trần Thục Dao ăn đủ thỏ nướng rồi kéo tay Hạ Hầu Tuyên trở lại lều của hắn, bảo là muốn ngủ cùng giường với “Khuê mật tốt”, nói chuyện riêng.
Trong lều, Nhược Nghiên ném ánh mắt bất mãn về phía Trần Thục Dao, nhưng lại không tiện trực tiếp lên tiếng đuổi người, chỉ có thể bực bội đứng bên cạnh.
“Muốn nói gì thì nói đi, nói xong thì trở lại lều của ngươi mà ngủ.” Đương nhiên Hạ Hầu Tuyên không thể cùng giường chung gối với một nữ hài tử, hắn trực tiếp biểu đạt ý của mình, “Giường đệm tạm thời này vốn nhỏ, một mình ta ngủ cũng thấy chật. Nếu thêm ngươi vào nữa, chen qua chen lại, ta còn ngủ được sao?”
Trần Thục Dao lẩm bẩm “Yếu ớt” một tiếng, nhưng cũng không khăng khăng nữa, ngồi xuống mép giường với Hạ Hầu Tuyên, nói: “Hôm nay chọc cho hai hán tử kia ầm ỹ cả lên, là ta lo chuyện không chu đáo, hơi lỗ mãng một chút. Nhưng thật đúng là ngăn chặn không bằng khai thông nha, ta thấy tên biểu ca kia của ngươi cũng đã nghĩ thoáng ra một chút rồi... Vậy nên có thể coi như ưu điểm khuyết điểm của ta ngang nhau nhỉ?”
Hạ Hầu Tuyên hừ một tiếng, trên mặt không hề có ý cười, “Cái gì mà ngăn chặn không bằng khai thông, rõ ràng là ngươi nghịch ngợm muốn xem kịch... Suýt nữa làm Tĩnh An bị thương, ngươi cũng nợ hắn một lần, phải trả!”
“Cái gì vậy..., ngươi trọng sắc khinh bạn!” Trần Thục Dao kháng nghị, con ngươi nàng đảo vòng, còn nói: “Thế này đi, ta cho ngươi một món quà, xem như là nhận lỗi.”
“Ngươi nợ Tĩnh An, tặng quà ta để...” Câu “Dùng làm gì” còn chưa nói ra khỏi miệng, Hạ Hầu Tuyên đã giật mình, hắn nhìn bức tượng gỗ trong tay Trần Thục Dao, một lúc lâu sau mới chớp chớp mắt, khó hiểu nói: “Đây không phải là đồ của ngươi chứ, sao lại đưa ta làm quà?” Chợt nghĩ đến tài điêu khắc gỗ của Tề Tĩnh An, tim hắn không khỏi lỡ nhịp.
“Hà, ta đưa cái này cho ngươi, để ngươi biết được tình cảm sâu nặng của hắn, xem như không nợ hắn nữa rồi chứ?” Trần Thục Dao cũng chớp mắt, nhét tượng người gỗ vào tay Hạ Hầu Tuyên, sau đó cực kỳ tự giác rời khỏi lều.
Tượng người gỗ này được khắc rất sống động, ngay cả nếp nhăn khi cười nơi khóe miệng trông cũng rất sống động, vừa nhìn đã biết người khắc đã trút rất nhiều tình cảm vào trong đó. Hạ Hầu Tuyên nâng niu nó trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác bỏng tay... Chuyện tới bây giờ, sao hắn có thể không hiểu được tâm tư của Tề Tĩnh An? Khó trách, rõ ràng tính cách của Tề Tĩnh An rất rộng rãi, cho dù ấn tượng ban đầu với Kỷ Ngạn Bình không tốt, cũng không đến nỗi chủ động bới móc, khiến đối phương khó chịu, nhưng hắn lại cố tình làm như vậy, thì ra là vì coi đối phương là tình địch.
Nhất thời, nét mặt của Hạ Hầu Tuyên vô cùng phức tạp.
Mà phía bên kia, Tề Tĩnh An đang chuẩn bị ngủ kinh ngạc phát hiện tượng gỗ ban ngày hắn quen mang theo bên mình, buổi tối thì đặt cạnh gối đầu không thấy đâu nữa! Vì vậy hắn vội vàng ra khỏi lều, mượn cây đuốc của thân binh gác đêm, xuyên qua vòng ngựa, đi tới rừng cây bên cạnh mà lúc trước hắn lăn đất một vòng.
Kết quả đương nhiên là không tìm thấy, trong lòng Tề Tĩnh An chán nản thất vọng, tượng gỗ của hắn không thấy đâu, sờ tới sờ lui liền sờ tới một miếng gỗ, là thứ trước đó Hạ Hầu Tuyên đá vào lưng Kỷ Ngạn Bình khiến hắn ngã ngựa.
Những bó củi khác đều đã bị lửa binh đốt trụi, chỉ còn miếng gỗ rơi vào bụi cỏ này là may mắn sống sót, Tề Tĩnh An ngẫm lại cũng thấy rất có ý nghĩa kỷ niệm, dù sao cũng không thấy tượng gỗ của hắn đâu nữa, thì dứt khoát cầm miếng gỗ này về làm thêm một cái.
Hơi tiếc nuối đứng thẳng người lên, Tề Tĩnh An đang chuẩn bị cầm miếng gỗ này về lều thì trong bụi cây cách hắn không xa chợt phát ra tiếng động. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, yên lặng tập trung lắng nghe, nghe được ở bụi cây bên kia vang lên những tiếng thở hổn hển không rõ ràng làm Tề Tĩnh An nhướng mày, chiếu cây đuốc về phía bụi cây, cũng không mạo hiểm đi thăm dò, mà cao giọng gọi thân binh gác đêm cách đó không xa, “Mấy người tới đây, chỗ này có gì đó!” Thân binh đã được huấn luyện vội vàng chạy đến, tìm kiếm bên phía bụi cây Tề Tĩnh An chỉ, bất ngờ mang ra một người dính đầy máu!