Trộm Long Tráo Phượng

Chương 23: Chương 23: Tâm niệm




Editor: Anh Anh

Khi cái người dính đầy máu này được đám thân binh khiêng ra vẫn còn mở to mắt. Dưới ánh đuốc màu vàng mờ ảo, ánh mắt hắn vẫn chưa hoàn toàn ảm đạm mất hồn, ngược lại hiện lên thần thái cương nghị. Hắn thẳng tắp nhìn sang, mở miệng nói mấy tiếng “Hô hô” với Tề Tĩnh An, lại cứng cổ kiên trì chốc lát, cuối cùng mới hoàn toàn ngất đi.

Tề Tĩnh An đã dạo bên ngoài mấy năm, tất nhiên cũng có hiểu biết nhất định với vết thương bên ngoài. Hắn bước lên kiểm tra một phen, phát hiện người này trúng hơn mười đao, trong đó có hai ba vết sâu đến tận xương, nhưng căn bản đều tránh được chỗ hiểm, đủ thấy người này có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuyệt đối không phải bình dân bách tính thông thường. Nhưng cho dù là thế, người này cũng mất máu quá nhiều, tính mạng đã nghìn cân treo sợi tóc.

“Đưa hắn đến chỗ quân y, cố gắng cứu chữa, tình hình cụ thể ta sẽ đi giải thích với các tướng quân.” Tề Tĩnh An trực tiếp ra lệnh, giọng điệu bình tĩnh vững vàng, vẻ mặt kiên định, cũng không để người khác có cơ hội đưa ra ý kiến hay phản bác... Thân binh ở đây phần lớn đều là người của Trần Trường Thanh, phần nhỏ là cấm vệ quân, nếu Tề Tĩnh An hơi lộ vẻ do dự, những binh lính từng trải này mang tâm lý không muốn gánh trách nhiệm, chỉ sợ sẽ không nghe theo hắn. Mà kéo dài thêm một lát nữa, tính mạng của người này sẽ thật sự kết thúc.

May là Tề Tĩnh An có kinh nghiệm phong phú, không hề do dự đưa ra sắp xếp, đám thân binh thấy hắn chắc chắn như vậy, liền rối rít làm theo.

Tề Tĩnh An đưa mắt nhìn người bị thương được khiêng đi, ngẫm nghĩ một lát, vẫn đi theo. Hắn tất nhiên có chút tò mò về lai lịch và kinh nghiệm của người này, nhưng thứ thật sự để hắn nhìn trúng, là ý chí mạnh mẽ của đối phương: Hẳn là người này đi tới gần đội xe ngựa thì gục ở bụi cây, bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh... Hầu hết những người ở trong tình huống như thế, cho dù có người bên cạnh chăm sóc, nếu không có y sĩ hết lòng chữa trị, cũng khó mà tỉnh lại được. Nhưng người này lại gắng gượng tỉnh lại, còn cố gắng phát ra tiếng cầu cứu, hán tử như vậy, có thể giúp được thì vẫn nên giúp một tay.

Không thể không nói, có thể gặp được Tề Tĩnh An, vận may của người này không tồi.

Có tổng cộng bảy tám quân y đi theo, lều trại của bọn họ đều tập trung tại một nơi. Sau khi nhìn thấy người bị thương không rõ nguyên nhân được đưa về, bọn họ đùn đẩy nhau một phen, cuối cùng vẫn phải nhờ Tề Tĩnh An khăng khăng kiên trì thì mới đẩy một học đồ tư lịch cạn nhất ra bôi thuốc băng bó cho người bị thương, ngay cả thuốc và băng cũng không muốn cho nhiều... Tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, Tề Tĩnh An đã từng chứng kiến không ít những tình huống tương tự, cũng có thể hiểu tâm lý “Không cầu công lao, chỉ cầu không sơ suất” của đám quân y, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút bực mình, nên đứng túc trực bên giường bệnh giám sát tên học đồ kia cứu người, tránh để người bị thương này vì qua quít và chậm trễ mà mất mạng oan uổng.

Cũng may hán tử kia đủ cứng, từ đầu đến cuối đều treo ngược một hơi, giữ được sức sống bất diệt, giãy giụa từ điện Diêm La đi ngược trở lại. Khi vết thương bên ngoài gần được xử lý xong, hắn hơi tỉnh lại, nửa mở mắt uống vài ngụm thuốc, còn cúi đầu nói một tiếng cảm ơn với Tề Tĩnh An, rồi sau đó mới mê man chìm vào giấc ngủ.

Tề Tĩnh An lại phí rất nhiều công sức, cuối cùng thuyết được học đồ quân y này để người bị thương ngủ lại lều của hắn một đêm, cứu người cứu cho chót. Sau gần ba canh giờ, rốt cuộc hắn cũng đi ra khỏi cái lều lẫn lộn mùi thuốc và máu tươi, hít vào thở ra một hơi thật sâu.

“Ơ, đây không phải là Tề đại tú tài à, sao thế, cũng chỉ lăn trên cỏ một vòng, mà cũng muốn đến tìm quân y chữa trị à? Thật đúng là quý giá mà.” Đúng lúc này, một người từ lều quân y sát vách đi ra, không phải ai khác mà là Kỷ Ngạn Bình với cánh tay treo ngược.

Cùi chỏ của Kỷ Ngạn Bình vì ngã ngựa mà bị trật khớp, hiển nhiên là tới tìm quân y trị thương, lại thêm hôm nay đi đường quá mệt mỏi, nên trước đó đã ở lại lều quân y nghỉ ngơi một lát, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Lúc này vừa khôi phục chút tinh thần, mới đi ra khỏi lều, lại đụng phải Tề Tĩnh An đối đầu với mình, hắn tức khắc tức giận không có chỗ phát tiết, thậm chí mặt dày học theo phụ nhân chanh chua mà bình thường hắn khinh bỉ nhất mở miệng châm chọc... Thật ra lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy không thỏa đáng rồi, nghĩ tới việc Tề Tĩnh An nhất định sẽ không chút lưu tình châm biếm ngược lại một trận, hắn lờ mờ cảm thấy hơi nhức đầu: Thật ra cãi nhau rất tổn hại tinh thần, hơn nữa hắn thân là công tử thế gia, cũng không giỏi cãi vã với người khác.

Cũng may là chuyện lại rẽ sang ngang, Tề Tĩnh An bị người này gợi lên chút ký ức không tốt đẹp, lại nhân tiện ngẫm nghĩ một vấn đề tương đối sâu sắc, lúc này đã hoàn toàn không còn tâm tư tranh cãi với Kỷ Ngạn Bình nữa, chỉ hờ hững nói: “Kỷ huynh, ta và ngươi vốn cùng trên một cái thuyền, cho dù bởi vì chuyện nhi nữ tình trường mà hơi có hiềm khích, cũng không nên tốn công móc máy nhau. Lần này theo quân xuất chinh, chúng ta có thể anh dũng giành lên trước, so đấu quân công, chứ không nên bắn lén nhau. Nếu không sẽ chỉ làm công chúa phiền lòng, thậm chí còn gây trở ngại cho nàng, tội gì chứ? Hại người hại mình.”

Kỷ Ngạn Bình nghe vậy thì hơi chậm lại, khí thế lập tức sụt giảm, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Vậy nên hắn cũng không khiêu khích nữa, mà nghiêm mặt ậm ừ nói: “Được! Kỷ Ngạn Bình ta văn từ đại nho, võ từ danh sư, chẳng lẽ còn sợ ngươi à? Đường đường chính chính so đấu một trận với ngươi, lấy công trạng bình Man để bàn cao thấp, ta không thả tên bắn lén ngươi, ngươi cũng không sử dụng ám chiêu!”

Tề Tĩnh An nhướng mày gật đầu, sau đó rất tự nhiên đưa tay ra... Kỷ Ngạn Bình hơi ngẩn ra, một lúc lâu mới phản ứng được, động tác cứng đờ “Vỗ tay ăn thề” với tình địch của hắn...

Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Kỷ Ngạn Bình, Tề Tĩnh An không khỏi cười thầm, đột nhiên cảm thấy Đại Thiếu Gia này không còn đáng ghét như vậy nữa. Lại nói hôm nay, đầu tiên là hắn sờ soạng tay người trong lòng, bây giờ lại vỗ tay với tình đình, nghĩ kỹ thì thấy thật thú vị.

Cứ như vậy, hai nam nhân đều muốn trở thành phò mã định ra “Ước hẹn quan tử”, sau đó bình thản chia ra, trở về lều trại của mình, đánh một giấc ngon lành.

Mà phía bên kia, Hạ Hầu Tuyên vì chuyện phò mã, mà thật sự ngủ không ngon giấc.

Hắn không thể ngờ được, Tề Tĩnh An thế mà lại thích hắn... Rõ ràng từ trước tới nay hắn đều thể hiện khí phách hào phóng trước mặt anh em tốt, rất có khí phách nam tử, không hề có chút tiềm chất hiền thê lương mẫu nào, sao lại có thể khiến người anh em kia nảy mầm xuân vậy?

Hạ Hầu Tuyên cũng không vì tượng người gỗ là nam trang mà nghi ngờ tính hướng của Tề Tĩnh An, có lẽ, trước mặt đối phương hắn đều mặc nam trang, nên đây là dáng vẻ mà Tề Tĩnh An quen thuộc nhất, lúc điêu khắc cũng tự nhiên dùng nó làm khuôn mẫu, đây không phải chuyện rất bình thường à?

Nói tóm lại, Hạ Hầu Tuyên theo bản năng cho rằng sau khi hắn tiết lộ thân phận thì Tề Tĩnh An mới yêu hắn, yêu cô công chúa “Phóng khoáng lớn mật, trực tiếp cầu hôn“... Đây vốn là tình huống hợp lý nhất.

Chính vì suy đoán này, mà Hạ Hầu Tuyên mất ngủ.

Đêm khuya vắng người, Hạ Hầu Tuyên nhắm mắt nằm trên giường gỗ cứng ngắc, nắm tượng người gỗ trong tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt được điêu khắc cực kỳ tinh tế, cảm xúc bắt đầu tuôn trào, suy nghĩ bay loạn... Có phải Tề Tĩnh An giống như Kỷ Ngạn Bình, đều nhìn trúng vẻ bề ngoài này của hắn?

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Hạ Hầu Tuyên có chút phiền não: Chuyện này không dễ xử lý rồi.

Lấy lý trí của Hạ Hầu Tuyên, đương nhiên hắn sẽ không có suy nghĩ kiểu cách như “Ngươi là người nông cạn chỉ thích mỹ mạo của ta, nếu ta mà không có gương mặt này thì có phải ngươi không còn yêu ta nữa không “... Ngoại hình của một người và hình ảnh tổng thể vốn không thể tách rời, nào có nhiều nếu như hay không vậy? Từ xưa đến nay hắn vẫn luôn cho rằng sinh ra đẹp vẫn tốt hơn nhiều là sinh ra xấu, đây là một ưu thế không thể nghi ngờ. Hơn nữa nếu hắn lớn lên với dáng vẻ cao lớn thô kệch, chỉ sợ đã bị một ly rượu độc ban cho cái chết từ mấy năm trước rồi, sao có thể trở thành một cô công chúa được sủng ái, còn lấy được cơ hội mang binh xuất chinh? Vậy nên hắn cũng không ngại Tề Tĩnh An coi trọng gương mặt của hắn, lòng thích cái đẹp mọi người đều có mà.

Điều thật sự khiến Hạ Hầu Tuyên cảm thấy khó giải quyết, là một khi bắt đầu nảy sinh tình cảm, giữa hắn và Tề Tĩnh An sẽ tồn tại vấn đề tương tự như hắn và Kỷ Ngạn Bình: Kỷ Ngạn Bình không thể chấp nhận “Biểu muội biến thành biểu đệ”, chẳng lẽ Tề Tĩnh An là có thể rộng rãi chấp nhận người yêu thay đổi giới tình à?!

Quả thật cân nhắc từ nhân tố nhân phẩm, tính cách, tài năng, và không có dính dáng đến Thụy phi, Tề Tĩnh An vẫn là ứng cử viên phò mã tốt nhất trong lòng Hạ Hầu Tuyên, vị trí vững chắc, không thể thay thế. Nhưng tình cảm vượt quá tình hữu nghị thì thật sự phiền phức...

Vốn dĩ, kế hoạch của Hạ Hầu Tuyên là để Tề Tĩnh An dần dần phát hiện ra sơ hở của hắn trong chiến dịch Bình Man, âm thầm chuyển bị tâm lý, chờ sau khi khải hoàn hồi kinh, hắn sẽ hoàn toàn thẳng thắn với đối phương, sau khi thẳng thắn thì bọn họ sẽ thành thân... Lấy sự hiểu biết của Hạ Hầu Tuyên với Tề Tĩnh An, sau khi người anh em tốt có lý tưởng có đạo đức này biết bí mật của hắn, 99% sẽ không bỏ rơi hắn, hôn sự của bọn họ hay là “Nghi thức ký kết hiệp ước hợp tác” hẳn sẽ thỏa đáng.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, anh em tốt đã coi trọng hắn rồi! Cứ như vậy, sau khi Hạ Hầu Tuyên thẳng thắn, rốt cuộc Tề Tĩnh An sẽ có phản ứng như thế nào, thì thật sự hoàn toàn không có cách nào đoán trước được... Tình cảm của con người là phức tạp nhất, mà lấy sự bình tĩnh của Hạ Hầu Tuyên, lúc này cũng cảm thấy trong đầu là một mớ bòng bong, bỏ không xong, để ý còn loạn.

Hơn nữa càng khiến Hạ Hầu Tuyên rối rắm là, vào giờ phút này, trong lòng hắn lại lờ mờ sinh ra suy nghĩ xấu xa muốn lừa gạt Tề Tĩnh An: Việc đã đến nước này, không bằng giấu đến cuối cùng, thành thân trước, nấu gạo sống thành cơm chín, chờ đến đêm tân hôn thì mới thẳng thắn về vấn đề giới tính?

...Điều này không đúng, điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách ngay thẳng chính trực của Hạ Hầu Tuyên! Sao hắn lại có suy nghĩ như vậy? Ngay cả ranh giới cuối cùng cũng dao động!

Hạ Hầu Tuyên đột nhiên mở mắt ra, mượn ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua kẽ hở chiếu vào trong lều trại quan sát tượng gỗ trong tay, càng nhìn thì càng sinh lòng xúc động: Xem ra hắn phải đối mặt với thực tế, hắn cũng rất có thiện cảm với Tề Tĩnh An, mặc dù phần thiện cảm này vẫn thuộc phạm vi tình hữu nghị trong sáng, nhưng rõ ràng hắn đã sinh ra suy nghĩ “Không muốn buông tay” với Tề Tĩnh An, ngay cả ranh giới cuối cùng cũng sắp không giữ được. Nếu như thế, nếu như giữa bọn họ phát triển một tầng tình cảm sâu hơn...

Đợi chút, chẳng lẽ thật sự phải đi trên con đường làm gay à? Hạ Hầu Tuyên ngạc nhiên ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng giật giật, ném tượng gỗ lên gối đầu, tiện thể giơ tay lên che mắt: Cho dù hắn bằng lòng, thì chắc gì Tề Tĩnh An cũng bằng lòng chứ?

Suy nghĩ của Hạ Hầu Tuyên rất tiến bộ, hắn cảm thấy yêu đương với nam hay nữ đều không có vấn đề gì, chỉ cần mình thích là được. Nhưng Tề Tĩnh An có thể tiến bộ như vậy không? Thời đại này cũng không bao dung như vậy, danh tiếng sủng thần cũng không dễ nghe... Đợi đợi đợi đợi, không phải là hắn nghĩ quá xa rồi chứ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào!

Thôi thôi, suy nghĩ nhiều nữa cũng vô ích, vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi. Ông trời vẫn thích đùa giỡn hắn, kế hoạch có tốt hơn nữa thì cũng biến hóa khó lường... Hạ Hầu Tuyên trằn trọc hồi lâu, cuối cùng mỉm cười bất lực, cố gắng thả lỏng, không suy nghĩ gì cả, thôi thúc mình tiến vào giấc ngủ.

Chỉ là miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ hiển nhiên hiệu quả không tốt chút nào, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.

Xử lý bản thân xong, đi ra khỏi lều, bầu không khí yên tĩnh và gió lạnh đầu thu làm tinh thần Hạ Hầu Tuyên ổn định lại, giúp hắn khôi phục lại tâm thái trầm ổn tự tin một lần nữa: Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, nếu như tình yêu tới thật... Tới thì đã tới rồi, đáng sợ lắm sao? Rõ ràng hẳn phải là rất ngọt ngào mới đúng.

Trong gió đêm trước bình minh, Hạ Hầu Tuyên bình tĩnh đứng chờ một ngày mới bắt đầu. Ánh mắt hắn vẫn kiên định trước sau như một, tâm trạng cũng lạc quan như ngày nào, cả người tràn đầy sức sống.

Dường như đã qua rất lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt, trời đã sáng. Nhóm thân binh bắt đầu bận rộn, làm bữa sáng, cho ngựa ăn, chuẩn bị nước và lương khô...

Lúc này, một quân y chạy chậm về phía Hạ Hầu Tuyên, cấm vệ quân ngăn hắn lại hỏi vài câu, sau đó tới bẩm báo: “Điện hạ, quân y báo lại, người Tề tiên sinh cứu đêm qua đã tỉnh, nói là có tình hình quân sự quan trọng liên quan đến người Tây Man, muốn nói chuyện trực tiếp với Điện hạ.”

Ánh mắt Hạ Hầu Tuyên ngưng trọng, đăm chiêu nói: “Dẫn ta đi xem một chút.”

Tác giả có lời muốn nói: Công chúa không biết thật ra Tề Tiểu An đã trải qua mùi vị người yêu thay đổi giới tính một lần rồi... Thế nên... Hắn nghĩ sai rồi ╮╭

Công chúa sờ cằm trầm tư: Nếu Chúc Anh Đài biến thành đàn ông, Lương Sơn Bá có thể chấp nhận được không? Hơn nữa hắn còn phải bị Chúc Anh Đài đẩy ngã...

Lương Sơn Bá yên lặng vào lung tung: Tại sao ta lại nằm nằm nằm với khẩu súng đó __

Nhắc đến nhân vật mới ra sân, là tình địch sao? Hay là tình địch đây? Lại là tình địch hả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.