Editor: Anh Anh
Chỉ là, Tề Tĩnh An vẫn hơi không hiểu, “Vì sao Kỷ gia lại muốn nhằm vào Điện hạ?” Đó không phải là nhà ngoại của công chúa điện hạ à.
Hạ Hầu Tuyên chớp mắt, cười như không cười nói: “Thay vì nói là nhằm vào, chẳng bằng nói là bức hôn. Lúc trước mẫu phi ta đã tỏ rõ muốn gả ta cho biểu ca Kỷ Ngạn Bình, lại bị ta thẳng thắn cự tuyệt, vậy nên bọn họ dứt khoát mặc cho Từ thừa tướng ra ám chiêu... Nếu đến cuối cùng, ầm ĩ đến mức ta chỉ có thể chọn quốc chủ Tây Man hoặc Kỷ Ngạn Bình, ngươi nói ta nên chọn thế nào?”
Trong đôi mắt Tề Tĩnh An lập tức lao ra hai ngọn lửa giận, vẻ mặt hắn hết sức kiên định nói: “Điện hạ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để gian kế của bọn họ được như ý!” Cái tên tình địch họ Kỷ kia quá hèn hạ rồi, quả nhiên là phân trâu!
Hạ Hầu Tuyên mỉm cười gật đầu nói: “Được, vậy ta chờ gả cho ngươi.“...Anh em làm rất tốt, tranh thủ sớm ngày thăng chức lên làm Phò Mã.
Tề Tĩnh An nghe vậy thì hai má nóng bừng, vội vàng chuyển đề tài, tiếp tục nói sang các loại kế hoạch và sắp xếp. Nhưng thời gian sau đó, nhịp tim của hắn vẫn không ngừng sai nhịp.
Chập choạng tối, Hạ Hầu Tuyên từ biệt Tề Tĩnh An hồi cung. Hắn vừa vào cửa cung, cũng đúng lúc nhìn thấy Từ Yến Du từ phía Thụy Khánh cung chậm rãi đi tới, nàng chuẩn bị xuất cung.
Lòng Hạ Hầu Tuyên khẽ động, bước nhanh nghênh đón, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi: “Từ tỷ tỷ!”
Từ Yến Du nghe vậy nghiêng đầu, lập tức bị dung mạo tuấn mỹ và nụ cười rạng rỡ của Hạ Hầu Tuyên làm cho hoa mắt, trên gương mặt không khỏi hiện lên hai vệt ửng hồng. Nàng chỉnh đốn trang phục làm lễ, dịu dàng lên tiếng: “Gặp qua trưởng công chúa điện hạ.”
“Từ tỷ tỷ không cần đa lễ,“ Hạ Hầu Tuyên đưa tay đỡ hờ, cười tủm tỉm nói: “Hiếm khi nhìn thấy ngươi trong cung, hôm nay sao lại vào cung thế?”
Từ Yến Du dịu dàng nói: “Hồi bẩm công chúa, mỗi khi tới mùa thu hoạch vụ thu, các tộc nhân ở cố hương tổ phụ ta đều đưa chút thổ sản tới kinh. Hôm nay Yến Du vào cung, là phụng mệnh tổ mẫu vội đưa chút thổ sản quê hương tới cho cô cô nếm thử.”
Hạ Hầu Tuyên gật đầu một cái, “Thì ra là vậy, có muốn đến chỗ ta ngồi một chút không?”
“Đa tạ ý tốt của công chúa, tiếc là thời gian đã không còn sớm, Yến Du đã vào cung gần nửa ngày, dù không muốn thế nào cũng nên rời đi.” Lời này của Từ Yến Du nghe như đang từ chối và cáo từ, nhưng nhìn vào phong thái và động tác của nàng, lại hình có còn có lời khác muốn nói, cũng không có ý vội vã muốn đi.
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, cười nhạt nói: “Ồ? Nói như vậy, Từ tỷ tỷ đã vào cung từ sớm... Bây giờ trời đã chạng vạng, xem ra tỷ tỷ và quý phi nương nương trò chuyện với nhau rất vui vẻ nha.”
Ánh mắt Từ Yến Du lóe lên, như có điều muốn nói: “Cô cô trông coi hậu cung, bận rộn mọi việc, không có ý giữ ta lại nói chuyện, đương nhiên Yến Du cũng không dám quấy rầy thêm, sau khi thỉnh an xong thì muốn xuất cung. Đúng lúc ấy, ta gặp được Thụy phi ở Ngự Hoa Viên, nương nương hiền hòa săn sóc, đặc biệt mời ta đến Thụy Khánh cung dùng cơm trưa... Trong bữa cơm chúng ta hàn huyên chút chuyện nhà, càng trò chuyện càng hợp ý, không để ý đã đến lúc này.”
“Phải nên như thế, nữ hài tử dịu dàng hiền thục giống như Từ tỷ tỷ, vốn là kiểu người mà mẫu phi ta thích nhất.” Hạ Hầu Tuyên cười nói: “Sau này tỷ tỷ vào cung với mẫu phi ta nhiều một chút, tránh để bà suốt ngày chê ta như tiểu tử giả, hận không thể vặn hai lỗ tai ta xuống.”
Từ Yến Du che miệng cười, lại khẽ thở dài nói: “Bất kể tính cách công chúa hoạt bát hay dịu dàng, Thụy phi nương nương vẫn thương công chúa nhất, hy sinh thỏa hiệp cũng là vì công chúa...”
“Hả? Hy sinh thỏa hiệp gì?” Hạ Hầu Tuyên theo lời của đối phương truy hỏi, thầm nói trọng điểm cuối cũng cũng đã tới.
Chỉ là Từ Yến Du người này không hề thẳng thắn chút nào, nói tới nói lui che che giấu giấu, khiến Hạ Hầu Tuyên mất không ít thời gian mới đào được chút tin tức quan trọng, sau đó hai người liền “Hữu nghị” từ biệt... Thực tế thì không hề hữu nghị một chút nào!
Hạ Hầu Tuyên coi như đã nhìn ra, mặc dù Từ Yến Du vẫn không tránh khỏi lộ vẻ háo sắc với hắn, nhưng nữ nhân này đã rất tự giác xác định vị trí của Hạ Hầu Tuyên là “Em chồng tương lai”: Đại đa số chị dâu em chồng đều giống như mẹ chồng nàng dâu, ở gần không bằng cách xa, một khi sống chung với nhau lâu thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Vậy nên lấy lập trường của Từ Yến Du mà nói, nàng rất hi vọng Hạ Hầu Tuyên gả xa ra ngoài, không bao giờ hồi kinh.
Chỉ là có một điều rất thú vị, Từ Yến Du lại dùng lợi thế “Tình mẹ con” để thuyết phục Hạ Hầu Tuyên: Nàng hàm hàm hồ hồ nói một vài lời, có ý khiến Hạ Hầu Tuyên hiểu rằng Thụy phi dự định “Hy sinh” rất lớn cho hắn, vậy nên hi vọng Hạ Hầu Tuyên cũng có thể “Hiểu chuyện” một chút, tự động tự giác san sẻ nỗi lo cho mẫu thân và huynh trưởng...
Sau khi chia tay với Từ Yến Du, Hạ Hầu Tuyên cố gắng nén một bụng cười trở lại Phượng Nghi cung, kìm nén đến mức nét mặt cũng hơi cứng ngắc... Chị dâu tương lai của hắn thật đúng là kiểu người tự cho mình thông minh điển hình, giữa hắn và Thụy phi thì có “Tình mẹ con” cái nỗi gì?! Nếu muốn dùng một câu nói đơn giản để giải thích mối quan hệ mẹ con giữa hai người bọn họ, chỉ cần thay đổi vài chữ trong câu nói trước đây của Hạ Hầu Tuyên là được: Thụy phi chê hắn không phải là một cô gái mềm mại thật sự, hàng ngày hận không thể vặn đầu hắn xuống!
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Tuyên âm thầm mỉm cười lắc đầu, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh hờ hững, đi thẳng tới thư phòng bắt đầu trải giấy mài mực. Hắn muốn viết ra từng tin tức lấy được trước mắt xuống, để tiện tỉ mỉ sắp xếp lại manh mối: Từ Yến Du tự cho là thông minh không chỉ bại lộ tâm tư không đứng đắn của chính nàng, nhân tiện tiết lộ tính toán nhỏ của Thụy phi, còn tiết lộ những tranh chấp bất hòa trong nội bộ Từ gia, khiến Hạ Hầu Tuyên càng hiểu rõ hơn về chân tướng sự kiện hòa thân...
Kẻ chủ mưu trong sự kiện hòa thân đúng là Từ thừa tướng, sở dĩ ông ta phải sắp xếp nhân thủ cướp sửa quốc thư Tây Man trên đường cấp báo về kinh thành, có lẽ tám phần là để xúc tiến một cuộc chiến tranh: Chỉ cần khiến Hoàng đế bị người Tây Man “Ngạo mạn” chọc giận, rồi xúi giục lũ triều thần quạt gió thổi lửa một phen, thì không sợ trận này không đánh nổi!
Về phần Từ thừa tướng luôn “Bảo thủ thận trọng” sao đột nhiên lại muốn đánh giặc, căn cứ vào ám chỉ của Từ Yến Du, hình như con trai của nhị thúc nàng có ý định đầu quân, mà bản thân nhị thúc nàng chính là Ti Nông tự khanh, chuyên quản quân nhu lương thảo... Như vậy có thể thấy được, một khi đánh trận, Từ gia còn sợ không chiếm được chỗ tốt sao?
Nói tóm lại, Từ thừa tướng mất công sức phen này, có lẽ là để nhúng tay vào quân sự chính trị, vớt quyền mò tiền, có lẽ là để dời lực chú ý của hoàng đế, tìm cơ hội đối phó thái tử, có lẽ là để hãm hại một người cản trở là hắn, mượn cơ hội chèn ép đối thủ, có lẽ còn có âm mưu quỷ kế sâu hơn... Tạm thời mà nói, ngoại trừ bản thân ông ta ra, không ai có thể hoàn toàn biết rõ ông ta nghĩ như thế nào.
Điều duy nhất Hạ Hầu Tuyên có thể khẳng định là, lão già họ Từ này chắc chắn không có tâm tư mở rộng đất đai, Tinh Trung Báo Quốc, thúc đẩy chiến tranh hoàn toàn là vì kiếm chỗ tốt cho đám nhân mã phe ông ta mà thôi.
Hơn nữa trong quá trình kiếm lợi, còn có thể nhân tiện hãm hại Kỷ gia đang rục rịch ngóc đầu dậy một cái, giảm thiểu khả năng Tam hoàng tử đoạt vị xuống mức thấp nhất, cớ sao mà Từ thừa tướng không làm chứ? Có lẽ dưới cái nhìn của lão già này, Hạ Hầu Tuyên thân là trưởng công chúa điện hạ “Long Phượng Trình Tường”, có thể ra vào Ngự Thư Phòng, tiếng nói có trọng lượng trước mặt hoàng đế, nhất định là phụ tá đắc lực mà Thụy phi vô cùng tin yêu nhỉ? Vậy ông ta cứ giơ một dao vào cánh tay này, cho dù chém không đứt, cũng phải chém cho nửa tàn phế!
... Chém nửa tàn phế thế nào đây?
Hạ Hầu Tuyên suy nghĩ, chắc chắn Từ thừa tướng còn rõ ràng hơn hắn, trưởng công chúa Đại Ngụy căn bản không thể gả cho quốc chủ Tây Man. Nhưng chỉ cần cuối cùng hai nước khai chiến, ông ta có thể nhanh chóng đội cái mũ “Hồng nhan họa thủy” xui xẻo các loại lên đầu Hạ Hầu Tuyên.
Như vậy, Hoàng đế cân nhắc đến thể diện, càng vì tinh thần của quân sĩ biên quan, rất có thể sẽ gả Hạ Hầu Tuyên ra xa kinh thành để giảm ảnh hưởng xấu, như vậy Thụy phi cũng đừng nghĩ đến việc mượn hôn sự của nữ nhi để kết liên minh với một thế gia huân quý nữa. Thậm chí, chỉ cần Từ thừa tướng tác động thêm một phen, ngay cả danh tiếng của Tam hoàng tử cũng phải chịu ảnh hưởng lớn... Muội muội sinh đôi của hắn là một họa thủy, vậy thì hắn lại là mặt hàng gì đây? Đôi huynh muội bọn họ, cũng rất có thể từ “Long Phượng Trình Tường” biến thành “Long phượng trình hung”!
Lão già họ Từ này thật sự không hổ là Thừa Tướng tam triều, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là mưa to gió lớn!
Điều đáng tiếc duy nhất là, nội bộ Từ gia cũng không phải bền chắc như thép. Bởi vì cái gọi là cây chết thối gốc trước, con cháu không hòa thuận cuối cùng sẽ lụi bại... Trên giấy viết xuống ba chữ “Từ Yến Du”, Hạ Hầu Tuyên cười vui vẻ.
Từ xưa tới nay, tranh chấp trong các cao môn đại hộ là thứ làm người ta phiền nhiễu nhất. Từ Yến Du là trưởng tôn nữ của Từ thừa tướng, nhưng phụ thân của nàng - Từ Dịch lại là thử trưởng tử của Từ thừa tướng, mà nhị thúc và quý phi cô cô nàng đều là con vợ cả, như vậy có thể suy ra, địa vị của hai cha con bọn họ ở trong gia tộc lúng túng cỡ nào.
Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn có thể hiểu tại sao Từ Yến Du lại cố chấp với danh tiếng “Hoàng tử phi” đến thế, đơn giản xuất phát từ việc không cam lòng và theo đuổi quyền thế. Nhưng hắn cũng có thể hiểu suy nghĩ của Từ quý phi... Tứ hoàng tử phi cần gì họ Từ, đó không phải là lãng phí tài nguyên à? Hơn nữa Từ Yến Du còn là nữ nhi của thứ trưởng huynh bà ta, cùng lắm cũng chỉ có thể cho nàng làm thiếp, tương lai thăng lên làm phi tử hoàng đế, vậy cũng đã coi là ưu ái rồi!
Nhưng hiển nhiên Từ Yến Du là một nữ nhân rất cao ngạo, không thể làm hoàng hậu cũng muốn làm vương phi, còn lâu mới làm thiếp! Chắc chắn nàng đã chán ghét hai chữ “Con thứ” đến tận xương, sao chịu để cho nhi tử tương lai của nàng cũng phải đội cái mũ danh tiếng ti tiện này?
Vì vậy Từ Yến Du chuyển mục tiêu sang Tam hoàng tử, hơn nữa sau khi thấy Hạ Hầu Tuyên, nàng liền hoàn toàn giữ vững niềm tin... Muội muội mặc nam trang vào đã tuấn mỹ nghịch thiên, ca ca sẽ tuấn tú cỡ nào? Chỉ bằng gương mặt này, nàng gả cho Tam hoàng tử cũng tuyệt đối không thua thiệt! Lại nói tương lai, ít nhất Hạ Hầu Trác cũng là Vương gia, Từ Yến Du sao có thể không hài lòng với hôn sự này?
Mà đối với mối hôn sự này, chắc chắn Từ thừa tướng và Từ quý phi cũng vui vẻ khi việc thành: Trước tiên làm hỏng hôn sự của nữ nhi Thụy phi, nếu để nhi tử của bà cưới cô nương nhà bọn họ, để xem phe phái Tam hoàng tử sau này còn nhảy lên thế nào được nữa? Chỉ có thể cúi đầu xưng thần với bọn họ!
Cứ như vậy, Từ gia đã đạt tới “Chung một chiến tuyến“... Nhưng lão cáo già Từ thừa tướng cuối cùng vẫn phạm phải sai lầm mà ông ta không bao giờ ngờ tới: Trưởng tôn nữ của ông ta ấy à, còn chưa xuất giá đâu, mà cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi!
Lần này Từ Yến Du vào cung, nhất định là đã nói hết kế hoạch Từ thừa tướng định làm hỏng danh tiếng của Hạ Hầu Tuyên, từ đó tiêu diệt phe phái của Tam hoàng tử cho Thụy phi rồi. Theo ý nàng, chỉ cần mẹ chồng tương lai và phu quân tương lai chuẩn bị sẵn sàng, trước khi chiến tranh xảy ra gả em chồng ra khỏi kinh thành, vậy thì có thể giảm ảnh hưởng của tiếng xấu đối với bọn họ tới mức thấp nhất.
Bàn tính này, đánh đúng là vang đùng đùng.
Chỉ là Thụy phi nghĩ như thế nào? Hạ Hầu Tuyên viến xuống giấy ba chữ “Kỷ Ngạn Bình“... Theo quen điểm của Thụy phi, thay vì gả nàng “Mang chứng cứ phạm tội khi quân” ra xa kinh thành, để lại một hậu họa lớn, còn không bằng nhân cơ hội này bức bách Hạ Hầu Tuyên gả cho Kỷ Ngạn Bình! Về phần vấn đề danh tiếng, Từ thừa tướng tạo dư luận, chẳng lẽ Kỷ gia thì không? Đến lúc đó chờ xem thôi!
Dĩ nhiên Thụy phi tuyệt đối không có khả năng nói nội tình này cho Từ Yến Du, vậy nên bà liền tìm cớ “Mẹ con tình thâm”: Thà khiến Kỷ gia lưng đeo tiếng xấu, cũng muốn nửa đời sau của nữ nhi bảo bối trải qua trong hạnh phúc mỹ mãn... Hạ Hầu Tuyên tưởng tượng ra cảnh lúc Thụy phi nói lời này thì “Hốc mắt đỏ bừng lại cố ra vẻ kiên cường”, mà nổi cả da gà.
Nhưng Từ Yến Du đã hoàn toàn hiểu lầm... Nàng ta gấp quá, sao nàng có thể không vội được đây? Kể từ khi quyết định gả cho Tam hoàng tử, nàng đã âm thầm sinh ra một tham vọng, tương lai cần phải dốc sức giúp đỡ trượng phu của mình đoạt được ngôi vị hoàng đế, đợi nàng trở thành hoàng hậu, thì hung hăng giẫm nát mặt của cô cô!
Mặc dù Hạ Hầu Tuyên không biết Từ Yến Du lại có tham vọng lớn như vậy, nhưng hắn rất rõ, chắc chắn Từ Yến Du không muốn để cho trượng phu tương lai của nàng bị liên lụy bởi muội muội. Hơn nữa, nếu Hạ Hầu Tuyên gả cho Kỷ Ngạn Bình, vậy hắn sẽ là cháu dâu trưởng của Kỷ gia, theo lẽ thường, nhất định Thụy phi sẽ yêu hắn thương hắn hơn cả con dâu, có thứ gì tốt cũng nghĩ cho hắn trước...Từ Yến Du sao có thể vui vẻ cho được?
Vậy nên ở trước cửa cung, Từ Yến Du liền chăm chú chơi một màn “Trạch đấu” với Hạ Hầu Tuyên.
Từ Yến Du sao mà nghĩ được, chỉ bằng mấy câu mơ hồ không rõ ý của nàng ta mà một người nhạy bén khác thường như Hạ Hầu Tuyên có thể suy đoán ra đủ loại tính toán của Thụy phi và Từ gia... Đối với Từ gia mà nói, Từ Yến Du tuyệt đối là một họa thủy; mà đối với Thụy phi mà nói, Từ Yến Du cũng là một đồng đội heo!
Cũng như Từ thừa tướng không ngờ tôn nữ của mình sẽ chạy đến báo tin cho đối thủ, Thụy phi cũng không nghĩ tới Từ Yến Du lại chơi trò trạch đấu với Hạ Hầu Tuyên vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ... Đây không phải là hãm hại nhau à?!
Đương nhiên Hạ Hầu Tuyên chắc chắn sẽ không “Bán” Từ Yến Du cho Từ thừa tướng hay Thụy phi, hắn đối với người chị dâu tương lai này... Ừm, rất hài lòng.
Sau khi làm rõ bối cảnh của toàn bộ sự việc thông qua một cuộc “Đối thoại vui vẻ giữa chị dâu em chồng”, trong mấy ngày kế tiếp, Hạ Hầu Tuyên ngày ngày xuất cung đi tìm Tề Tĩnh An, liên tục điều chỉnh kế hoạch của bọn họ, từng bước dẫn dắt dư luận kinh thành đi về một hướng có lợi nhất cho bọn họ... Nếu Đại Ngụy khai chiến với người Tây Man, cũng không phải bởi vì vấn đề công chúa hay từ chối trao chút tiền chút lương... Mà là bởi vì người Tây Man càng ngày càng tham lam, hung ác, Đại Ngụy không thể xem bọn họ như căn bệnh ghẻ lở hắc lào không quan trọng nữa, nhất định phải kiên quyết dùng thuốc áp chế triệt để, mới có thể bảo vệ được biên cảnh vỗ về dân chúng!
Kết quả là, trong mấy ngày này, các trọng thần trên triều đình vẫn đang mỗi người phát biểu một ý kiến về quốc thư của Tây Man, khắp nơi trong kinh thành đều đã có tiếng xin đánh rồi.
Chẳng bao lâu, sau khi hoàng đế bệ hạ biết được tinh thần dân chúng cuồn cuộn, lòng dân có thể dùng, thì quyết định muốn khai chiến; mà Từ thừa tướng thì sao, bởi vì kém một nước cờ, bây giờ còn muốn nói trưởng công chúa là hồng nhan họa thủy đã không thích hợp... Các bách tính dưới dự dẫn dắt dư luận của công chúa đều liên tưởng đến hài tử nhà mình, nói tóm lại đều là lỗi của bọn cường đạo Tây Man, bọn cường đạo muốn tới cướp bóc, thì có quan hệ gì đến dung mạo xinh đẹp của công chúa à?!
“Ngày mai ngươi đi đánh trống Đăng Văn để gặp vua, đổi lại chức vụ thiên tử xá nhân cũng không thành vấn đề.” Hạ Hầu Tuyên đặt một quân cờ xuống bàn cờ, thở dài vui vẻ nói: “Tĩnh An, cuối cùng cũng giữ được ngươi ở lại rồi.”
Thiên tử xá nhân là một chức vụ rất đặc biệt, không có cấp bậc, bình thường đều do hàn lâm học sĩ hoặc các bộ Thị Lang kiêm nhiệm, tương đương với “Cố vấn” của hoàng đế. Nhưng trong lịch sử Đại Ngụy, cũng từng có ẩn sĩ giàu tài năng lấy bạch thân đảm nhiệm chức vụ thiên tử xá nhân đặc biệt. Vì vậy, Hạ Hầu Tuyên nhắm vị trí này cho Tề Tĩnh An, phải nhân cơ hội này nắm lấy nó bằng mọi giá.
Nhìn chằm chằm vào những ngón tay xinh đẹp cầm cờ của Hạ Hầu Tuyên mà ngây ngẩn một hồi, Tề Tĩnh An “Khụ” nhẹ một tiếng, nói: “Lão hồ ly Từ Phụng kia, thật sự không có chiêu sau à?” Vốn hắn chỉ muốn chuyển chủ đề, để xua tan nỗi suy tư mập mờ đột nhiên dâng lên trong lòng, ai ngờ đâu một lời thành sấm!
Ngay khi Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An chuẩn bị thu lưới vớt cá, Hoàng đế và các đại thần đang tranh cãi về việc phái ai đi biên quan giám sát chiến trận, trù tính lương thảo, lập ra quân lược, vận chuyển vũ khí..., thì lại một bức khoái mã cấp tấu khác được đưa tới Kinh Thành...
Quốc chủ của Yến quốc phương Bắc nghe tin người Tây Man đang gây rối ở biên quan Đại Ngụy, cảm thấy rằng biên cảnh của Yến quốc cũng thường xuyên bị tặc quấy nhiễu, vì vậy sẵn sàng chung binh với Đại Ngụy giáp công Tây Man, hoàn toàn diệt trừ đám xâm phạm biên giới. Để tỏ thành ý, quốc chủ Yến quốc đặc biệt xin kết thông gia, để trưởng công chúa Đại Ngụy làm phi tử cho con trai thứ của mình, củng cổ quan hệ hai bên, trận chiến này lại có thêm điềm tốt.
“Không hổ là lão hồ ly, thì ra còn giữ chiêu này...”