Trộm Long Tráo Phượng

Chương 17: Chương 17: Trần tình




Editor: Anh Anh

“Lão hồ ly Từ Phụng kia, văn không thể cai trị thiên hạ, võ không thể mở rộng đất đai, lại có thể ngồi yên trên vị trí thừa tướng mấy chục năm, chính là dựa vào cái bụng đầy nước đen chín cong mười tám quẹo này của ông ta!” Chính điện Thụy Khánh cung, Thụy phi ngồi trên vị trí chủ vị, mắt phượng móc nghiêng, vẻ mặt vừa như châm chọc, vừa như có nhiều cảm khái. Nghe giọng điệu của bà, tuy phần lớn là hạ thấp Từ thừa tướng, nhưng cũng không thiếu sự kiêng kỵ ẩn chứa trong đó.

Cầm chén trà lên nhấp một ngụm, giọng Thụy phi đột nhiên trở nên lạnh lùng, còn nói: “Lúc Từ Phụng bắt đầu chơi thủ đoạn, ngay cả mẹ ngươi là ta còn chưa ra đời! Nhãi con ngươi còn đòi đấu với ông ta, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!”

Nói tới đây, Thụy phi đặt mạnh chén trà xuống, phát ra một tiếng bộp, tiếp đó mỉm cười nói: “Giờ thì hay rồi, đầu tiên là Tây Man sau đó là Bắc Yến, một bên muốn cướp ngươi làm quốc chủ phu nhân, một bên muốn lấy ngươi làm tiểu vương phi... Nói ngươi không phải hồng nhan họa thủy, ngay cả ta cũng không tin nổi!”

Hạ Hầu Tuyên bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Thụy phi, hờ hững nói: “Con thỏ điên lên cũng có thể cắn đứt đuôi cọp nữa là trâu nghé? Nếu ta là hồng nhan họa thủy, Từ Phụng chính là gian tướng loạn quốc, tóm lại ta thật sự không sợ ông ta, mẫu phi không cần phải lo lắng cho ta.”

Thụy phi “Ha” một tiếng, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào, nói: “Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, tâm khí cũng cao hơn trời, đương nhiên không cần ta phải lo lắng, chỉ sợ đến cuồi cùng ngươi không thu được trận, lại phải dựa vào ta tới ôm lấy giúp ngươi...” Nói tới đầy thì bà dừng lại một chút, vẻ mặt chuyển từ châm chọc sang xót thương, chỉ nghe bà khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “ 'Tuyên Nhi', ngươi cần gì phải bướng bỉnh như vậy? Nếu thật sự đi quá xa, thì cũng không có chỗ nào tốt cho ngươi cả. Bây giờ chỉ cần ngươi đi khóc lóc cầu xin bệ hạ gả ngươi cho Ngạn Bình, ta lại giúp ngươi vo tròn, chuyện này còn có khả năng cứu vãn. Nếu kéo dài thêm nữa, sự việc sẽ càng ngày càng nghiêm trong, e rằng tới lúc đó, cho dù bệ hạ có thương ngươi thế nào đi nữa, cũng không thể lay chuyển được lòng quân dân ý!”

“Ta thà làm công chúa hòa thân, cũng không muốn gả cho biểu ca!” Hạ Hầu Tuyên lắc đầu, vẻ mặt vô cùng kiên định, lờ mờ lộ ra khí thế nghiêm nghị, khiến đáy lòng Thụy phi phải run lên, lập tức giận dữ...

“Công chúa hòa thân? Ngươi muốn làm cũng không thể, đừng quên ngươi... Bệnh của ngươi!” Nhiều năm qua, Thụy phi chưa bao giờ thẳng thừng nói với Hạ Hầu Tuyên rằng “Ngươi là nam hài tử”, cho dù Thụy Khánh cung được bà chỉnh đốn chặt chẽ kín đáo như một khối sắt, cho dù cuộc đối thoại của hai mẹ cọn họ tuyệt đối không để người ngoài nghe được, Thụy phi cũng không không muốn nói ra chân tướng từ miệng của mình: Có lẽ bà kháng cự lại điều này từ tận đáy lòng, không rõ là do chột dạ hay do căm ghét.

Hạ Hầu Tuyên đã phát hiện ra chi tiết này từ sớm, hắn đại khái hiểu, Thụy phi có chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng với hắn. Vậy nên hắn có thể hiểu tại sao thái độ của Thụy phi đối với hắn lại bết bát như thế, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ...

“Ta không có bệnh, “ Hạ Hầu Tuyên mất đi mấy phần cứng rắn, giọng nói khôi phục lại vẻ bình thản, nhưng ánh mắt hắn lại đột nhiên sắc bén như dao nhọn, dường như có thể xuyên qua cơ thể Thụy phi, cắm vào lục phủ ngũ tạng của bà... “Mẫu phi, người biết rõ, ta không có bệnh gì cả... Ta chỉ không nhận thua, cũng không muốn chấp nhận mà thôi, người cần gì phải ép ta cúi đầu?!”

Bị ánh mắt Hạ Hầu Tuyên đâm vào, Thụy phi chợt cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng, nhưng đồng thời, cũng có một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến bà thầm giật thót mình. Ngay sau đó lông mày bà dựng lên, mắt phượng trừng lớn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi có thể không nhận thua, ta cũng không cần ngươi nhận thua với ta, nhưng nhất định ngươi phải chấp nhận số phận! Số phận là do ông trời quyết định, ngươi và ta đều phải chấp nhận!”

Nói tới đây, Thụy phi vừa tức giận, lại kích động, hai mắt cũng đỏ sẫm, vỗ bàn quát: “Nhãi con nhà ngươi, có biết từ khi sinh ra đã gây biết bao phiền phức cho ta không hả? Đúng là kiếp trước ta nợ ngươi! Vậy thôi, chuyện cũ trước kia nói nhiều vô ích, ta đều nhận, nhận hết... Nhưng ngươi thì sao? Rõ ràng ta đã sắp xếp tất cả cho ngươi xong xuôi, đường cũng đã trải đến tận dưới chân ngươi, ngươi lại cứ phải đi lệch với ta, không nghe lời ta, cón muốn mò mẫm lung tung, đi loạn lung tung, thật đúng là không biết tốt xấu!”

... Tùng!

Thụy phi ra sức trút giận một trận, gần như chỉ thẳng vào mũi Hạ Hầu Tuyên mà mắng. Tuy nhiên đúng lúc này, một tiếng trống nặng như sấm rền bỗng dưng vang lên, rồi sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba... Tùng! Tùng!

Trong lòng giật mình, Thụy phi đột nhiên đứng lên, vô thức tiến lên vài bước, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa điện, nhìn về hướng tiếng trống truyền tới... Nhưng vườn ngự uyển trùng trùng điệp điệp, đương nhiên bà không thể nhìn thấy gì, chỉ là sắc mặt bà đã trắng bệch, giọng nói cũng trở nên mệt mỏi, hỏi: “Là ai đánh trống Đăng Văn, ngươi sắp xếp?”

“Chính là vị tú tài nghèo tới từ Lũng Tây, hắn tên là Tề Tĩnh An.” Vào lúc này, không khí trong chính điện Thụy Khánh cung rất nặng nề, tiếng trống nặng nề từng tiếng từng tiếng truyền tới, giống như đập vào tim mỗi người. Nhưng khi mở miệng nói ra tên người đánh trống đó, Hạ Hầu Tuyên bất giác nở nụ cười... Gương mặt hắn hơi dịu lại, giọng điệu hòa hoãn: “Đó là người mà nhi thần quyết định phải gả, xin mẫu phi nhớ tên của hắn.”

Giống như đã hẹn trước, Hạ Hầu Tuyên vừa dứt lời, tiếng trống cũng dừng lại. Điều này chứng tỏ Tề Tĩnh An đã được thái giám đưa vào cung, không lâu nữa sẽ dược diện kiến Hoàng đế.

“Tề Tĩnh An...” Thụy phi gằn từng chữ, cũng không biết do trước đó bà đồn sức mắng to chưa lấy lại sức, hay là vì tiếng trống tới quá đột ngột, khiến bà hoảng sợ, đến nỗi lúc này cả người bà không còn chút sức lực nào, còn hơi ù tai, tiếng vo ve xen lẫn tiếng tim đập thình thịch khiến lòng bà bực bội... Đáng tiếc bà đã hoàn toàn không còn sức để tiếp tục nổi giận, chỉ đành phải khàn giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Hạ Hầu Tuyên bưng ly tràn trên bàn con lên, cung kính đưa cho Thụy phi, hòa nhã nói: “Xin mẫu phi bớt giận, nhi thần cũng không có lòng ngỗ nghịch, chỉ muốn cầu một tương lai thoải mái tự tại mà thôi.” Chỉ cần Thụy phi ít gây ngột ngạt cho hắn, “Chỉ số thoải mái” của hắn lập tức có thể liên tục tăng lên.

Thụy phi im lặng hồi lâu, nhận lấy ly trà làm ấm cổ họng, thấp giọng thở dài: “Thân phận của ngươi, nhất định cả đời này khó có thể tự tại, đây là số mệnh... Có phải ngươi hận ta không?” Ánh mắt bà tập trung trên mặt Hạ Hầu Tuyên, như muốn thông qua những biến hóa nhỏ để nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Hạ Hầu Tuyên cũng nhìn thẳng vào Thụy phi, thản nhiên cười nói: “Mẫu phi, từ khi bản thân bắt đầu hiểu rõ thế tình, thì tinh tường biết được tình cảnh của mình gian nan và nguy hiểm cỡ nào, đồng thời cũng hiểu được vì để giữ bí mật cho ta mà mẫu phi đã mất bao nhiêu công sức... Ta sao có thể hận người? Bất kể thế nào, người vẫn luôn là mẹ ruột sinh ra ta, từ đầu đến cuối ta đều biết ơn người.”

Lời này của hắn, mặc dù có ý muốn đả động Thụy phi, hòa hoãn mâu thuẫn với đối phương, nhưng cũng không phải hoàn toàn là nói dối, tình cảm của Hạ Hầu Tuyên đối với Thụy phi cực kỳ phức tạp: Thù hận giữa bọn họ quả thật không nhỏ, những năm qua,Thụy phi nhiều lần cố gắng giết chết Hạ Hầu Tuyên, mặc dù đều để hắn tránh thoát, nhưng vẫn chịu không ít thiệt thòi; nhưng biết ơn cũng có, cho dù Thụy phi nỗ lực tổ chức thế lực trong cung, cố gắng giúp hắn che giấu bí mật, nói tóm lại vẫn chỉ vì bản thân bà, nhưng dù sao Hạ Hầu Tuyên đã được hưởng lợi trong đó không ít, hắn không phải người chẳng phân biệt được ân oán; hơn nữa Hạ Hầu Tuyên còn học được rất nhiều thủ đoạn “Công lược hậu cung” từ trên người Thụy phi, hắn coi bà là đối thủ đồng thời cũng kính bà là vi sư...

Vậy nên so với việc hoàn toàn vạch mặt ầm ĩ không chết không thôi với Thụy phi, Hạ Hầu Tuyên càng hy vọng có thể thông qua mưu kế khiến cho nữ nhân tâm tính ngoan độc, thủ đoạn đủ cay này hoàn toàn từ bỏ ý định giết hắn, sau đó bọn họ có thể thực hiện một số hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Thụy phi nghe Hạ Hầu Tuyên nói, trái tim khẽ run lên, giương mắt tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của đối phương, nhưng không tìm ra chút kẽ hở nào... Một lát sau, nét mặt và giọng nói của bà trở nên cực kỳ nhu hòa: “ 'Tuyên Nhi', ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta, thật sự làm ta cực kỳ vui mừng. Ngươi đã nhất quyết không muốn gả cho Ngạn Bình, vậy ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa... Đứa bé ngoan, nói cho ta biết về Tề Tĩnh An đi, rốt cuộc hắn là người thế nào, mà có thể khiến ngươi yêu thích như vậy? Còn chuyện trước mắt nữa, ngươi có tính toán gì, sắp xếp kế hoạch thế nào rồi, không ngại trao đổi với mẫu phi một chút, tránh cho ta vẫn lo lắng không thôi, ngược lại làm sai nhiều, thêm phiền cho ngươi.”

Hạ Hầu Tuyên cười thầm, sau hơn nửa năm cố gắng, cuối cùng cũng khiến Thụy phi quen cường thế nói ra cái từ “Trao đổi” này, thật sự không dễ dàng mà.

Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm trao đổi, phải đợi sau khi hắn giải quyết hoàn toàn phiền phức hòa thân, cũng mượn cơ hội mò được đầy đủ lợi thế, mới có thể thật sự trao đổi và thương lượng với Thụy phi một cách bình đẳng.

Vì vậy, Hạ Hầu Tuyên biết rõ chú ý trọng điểm của Thụy phi là vào kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại cứ lên tiếng không đề cập tới một chút chính sự, mà cười ngọt ngào nói: “Tĩnh An là người rất tốt, nhi thần gặp lần đầu mà như đã quen thân, lần hai một lòng cảm mến... Lần đầu tiên gặp ta mặc nam trang, vậy nên sau khi chúng ta kết hôn, cũng sẽ không có vấn đề gì.”

...Hạ Hầu Tuyên nói như vậy, vốn thuận miệng bịa chuyện lấy lệ với Thụy phi, cũng không biết thật ra hắn đã chó ngáp phải ruồi, nói trúng chân tướng!

Mà trong khi Hạ Hầu Tuyên và Thụy phi “Trao đổi tình cảm mẹ con”, Tề Tĩnh An cũng đang trao đổi “Tình cảm cha vợ” với Hoàng đế.

“Được, tốt!” Hoàng đế vỗ bắp đùi, khen: “Tĩnh An à, tám sách lược này của ngươi cái nào cũng là châu ngọc, từng sách lược đều nói đến điểm mấu chốt! Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Tề Tĩnh An vốn đứng trước ngự án, giải thích từng câu từng chữ về sách lược quân sự của hắn cho Hoàng đế. Thấy Hoàng đế hài lòng như vậy, hắn ngay lập tức chớp lấy thời cơ quỳ xuống, tha thiết nói: “Xin bệ hạ thứ cho sự cuồng vọng của Tĩnh An... Bệ hạ, có tám sách lược này, biên quan của Đại Ngụy ta có hy vọng khắc địch, thật sự không cần phải ước hẹn với Bắc Yến giáp công Tây Man. Hơn nữa người Bắc Yến đều là kẻ đâm lén sau lưng, vốn không đáng tin chút nào, cho dù có đáp ứng ước hẹn kia, cũng khó bảo đảm bọn họ sẽ không lâm trận quay lưng, tìm cơ hội trả đũa!”

Hoàng đế nhìn Tề Tĩnh An bằng vẻ mặt hòa ái, nói: “Tĩnh An, trẫm hiểu hết tâm tư của ngươi. “Tuyên Nhi” là hòn ngọc quý trên tay trẫm, trẫm nhất định sẽ không để nàng uất ức...”

Gương mặt Tề Tĩnh An ửng đỏ, lên tiếng: “Không dám gạt bệ hạ, thần thật sự không bỏ được tư tình nhi nữ...” Nói tới đây, hắn đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, ngữ khí cực kỳ chính trực: “Nhưng đại nghĩa quốc gia cũng trường tồn trong lòng thần, nguyện vọng duy nhất đời này của Tĩnh An là trung quân đền nợ nước, nhất định sẽ không nhân tư phế công. Nếu công chúa hòa hôn thật sự có thể mưu lợi cho đất nước, thần tuyệt đối không hai lời... Nhưng hòa thân ngoại trừ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng ra, thì hoàn toàn không có ích gì cho đất nước!”

Hoàng đế nhíu mày, nhưng thấy vẻ mặt lo âu lại lờ mờ lộ ra đau lòng của Tề Tĩnh An, ánh mắt cũng sáng ngời trong suốt, ngập tràn chân thành, chân mày ông lại thả lỏng, mỉm cười thở dài nói: “Được, được, ý kiến của ngươi, trẫm sẽ đặt trong lòng. Nhưng chuyện Bắc Yến cũng không phải một mình trẫm có thể quyết định được, ngươi về đi... Chỉ bằng dũng khí đánh trống Đăng Văn hôm nay của ngươi, cùng với công trạng dâng lên tám sách lược, cuối cùng trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”

Tề Tĩnh An “Cảm động đến rơi nước mắt” gật đầu liên tục, lúc này cũng không dây dưa, dứt khoát hành lễ cáo lui.

Đưa mắt nhìn Tề Tĩnh An đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, Hoàng đế lần nữa cười thở dài một tiếng, ngay sau ngả người về phía sau, tựa lưng vào ngự tọa, vừa định nhắm mắt định thần. Ai ngờ thái giám tổng quản vừa tiễn Tề Tĩnh An đi lại bước vào, quỳ xuống đất bẩm báo: “Bệ hạ, nhị hoàng tử cầu kiến.”

Hoàng đế kinh ngạc trừng lớn hai mắt, khó hiểu lẩm bẩm: “Hắn?” Ông vốn định phất tay để thái giám đuổi người đi, nhưng nghĩ đến chuyện Bắc Yến, cuối cùng ông vẫn phải vẫy vẫy tay, ý bảo cho người đi vào.

Bởi vì mẹ đẻ Trịnh phi có thân phận đặc biệt, vậy nên quan hệ giữa nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên và hoàng đế vô cùng lạnh nhạt, hai cha con quanh năm suốt tháng khó có dịp gặp mặt mấy lần, cho dù có gặp cũng không nói được đôi câu. Nhưng lúc này đây, Hạ Hầu Viên vừa vào Ngự Thư Phòng thì mắt chứa lệ nóng quỳ rạp xuống đất, rất có dáng vẻ moi tim trần tình, cuối cùng thậm chí còn ôm bắp đùi hoàng đế khóc lóc nức nở...

Hạ Hầu Viên khóc hơn một canh giờ, cho đến khi Hạ Hầu Tuyên thoát thân khỏi chỗ Thụy phi, đi tới bên ngoài ngự thư phòng, Hạ Hầu Viên vẫn còn chưa ra.

Lẳng lặng đứng bên ngoài ngự thư phòng “Xếp hàng” chờ, Hạ Hầu Tuyên thầm nói trong lòng: Nhị ca, cực khổ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.