Edit: Ry
Nếu mỗi ông chú được theo đuổi cũng giống như Phó Húc thì còn theo đuổi làm gì nữa, hôn cái là xong rồi. Tạ Thời Dã nghe được ba câu này, sự tê dại lan từ vành tai tới đầu rồi xuống chân, rất muốn bất chấp tất cả mà hôn lên một cái đóng dấu. Nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám, chỉ có thể không chút khí phách mà rút tay về khỏi áo Phó Húc.
Tạ Thời Dã mất tự nhiên quay đầu đi, xương gò má hiện lên ánh đỏ đầy ngượng ngùng: “Tống Y không thích em, không có nhiều người thích em như vậy đâu.”
Phó Húc lạnh nhạt nói: “Tiểu Dã, anh phát hiện ra em rất không tự biết mình.” Nghe như một lời trách móc, nhưng kết hợp với đoạn trước, Tạ Thời Dã gần như bị khen ngợi đến mức không chịu nổi.
Thật ra đã có rất nhiều người từng nói với y rằng, y rất được người ta yêu thích, nhưng dù có là ai nói thì cũng không có lực sát thương cao bằng Phó Húc nói.
Tạ Thời Dã đi vài bước, lông mi run rẩy chớp hai lần, từ đầu đến cuối không dám nhìn Phó Húc, rõ ràng là người theo đuổi, lại rối loạn lúng túng cứ như người được thổ lộ, hơi tí là muốn chạy trốn. Y nói: “Đi thôi, phim sắp bắt đầu rồi.”
Phó Húc liếc nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ. Bọn họ tăng tốc, bước vào phòng chiếu năm phút sau khi bộ phim bắt đầu.
Màn hình khá lớn nhưng vị trí rất xa, vì để tránh cho bọn họ bị người ta phát hiện nên Trần Phong không dám mua vị trí tốt nhất, mà là mua hàng cuối cùng, may là màn hình không nhỏ, nếu không thì trải nghiệm xem phim cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây là một bộ phim cũ, mới chiếu lại gần đây, đã được hai mươi năm rồi, giờ chiếu lại vẫn được tôn sùng là kinh điển. Các tình tiết kết nối khá là lãng mạn, âm nhạc cũng duyên dáng.
Có điều tất cả những chuyện Tạ Thời Dã ảo tưởng sẽ xảy ra ở trong rạp chiếu phim... Đều không xảy ra.
Phó Húc rất nghiêm túc xem phim, đốt ngón tay đè lên cằm, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào phim ảnh. Nhưng lại tiện cho Tạ Thời Dã ở trong bóng đêm, nương theo ánh sáng từ màn chiếu mà ngắm nhìn Phó Húc, ngắm đến là mê mẩn, còn hăng say hơn cả xem phim.
Đây là một bộ phim có nhịp điệu từ từ, tình tiết chậm rãi, đến giữa phim nam chính gặp nữ chính, yêu từ cái nhìn đầu tiên, Tạ Thời Dã cứ thế đắm chìm trong tiếng nhạc trữ tình, thưởng thức sườn mặt của Phó Húc.
Không ngờ đúng lúc này đối phương lại quay sang, mặt đối mặt, mắt đối mắt với y. Trong tiếng nhạc, Phó Húc trầm giọng nói: “Tiểu Dã, đừng nhìn anh nữa, xem phim đi.”
Trước đó Tạ Thời Dã còn biết thẹn thùng, nhưng có lẽ là vì bóng tối mờ mờ trong rạp đã khiến y có dũng khí để càn rỡ, Tạ Thời Dã lại không nghe lời, tiếp tục nhìn Phó Húc chằm chằm. Y còn thầm thì, như thể đang gửi gắm một bí mật: “Anh đẹp hơn phim.”
Phó Húc nghe vậy, chỉ khẽ trách một câu là nói linh tinh, rồi kệ y. Sau đó còn bỏ cái tay phải đang chống cằm xuống, đặt lên tay vịn, như thể muốn để cho Tạ Thời Dã được nhìn thấy toàn diện hơn.
Đương nhiên những cái này chỉ là do Tạ Thời Dã đoán, Phó Húc không hề để lộ mấy ý đó.
Bọn họ rời đi trước khi phim kết thúc, vì lát nữa sẽ có nhiều người, có nguy cơ bị nhận ra.
Lúc về vẫn là Tạ Thời Dã lái xe, y lại không về khách sạn, mà lái tới bờ sông lần trước bọn họ đã cùng nhau đứng đợi. Thật ra từ lúc lên xe Phó Húc đã để ý thấy cái túi màu đen đặt ở ghế sau, còn thấy trước cả Tạ Thời Dã.
Nên anh đã thoáng có dự cảm ở trong lòng, nhưng giờ khắc này thì nên ra vẻ kinh ngạc, mà anh diễn cũng rất thật, kĩ thuật diễn hoàn mỹ hòa vào cuộc sống thường ngày, chỉ để thấy được khuôn mặt tươi cười đầy mỹ mãn lúc này của Tạ Thời Dã.
Nói cũng thấy lạ, anh thực sự rất thích nhìn Tạ Thời Dã cười, như thể đất trời cũng sẽ thay đổi theo, hương hoa trong gió càng thêm thơm ngát, ngay cả những ngọn đèn lập lòe bên sông cũng càng thêm xinh đẹp.
Tạ Thời Dã phóng túng tháo tất cả đồ ngụy trang xuống, lấy túi đàn ghita từ ghế sau ra, bật đèn trong xe, sau đó xuống xe.
Phó Húc cũng xuống cùng với y. Hôm nay thời tiết rất đẹp, trăng cũng đã lên, thứ khác biệt còn có cả tâm tình của Tạ Thời Dã. Mặc dù gió lớn, nhưng lòng người lại ấm vô cùng.
Chỉ là không có mũ đè xuống nên tóc của Tạ Thời Dã cứ thế lộn xộn bay múa trong không trung, che cả đôi mắt. Y vô thức sờ lên cổ tay định lấy chun, quên mất rằng chun đã trả cho Phó Húc rồi.
Từ ngày đó về sau, y không buộc tóc nữa, luôn vô thức tránh né chuyện này.
Vào thời điểm này, y muốn làm cho thật lãng mạn, nhưng tóc lại cứ rối bù thế này chẳng đẹp trai tẹo nào.
Phó Húc nhìn ra phiền não của y, lấy từ trong túi ra một sợi chun. Sợi dây chun này đã rão hết ra rồi, còn được tu sửa rất xấu, chỗ bị đứt được bọc một cái vòng thép, thủ công cực kém.
Tạ Thời Dã nhận lấy, nương theo ánh đèn trong xe nhìn nó, im lặng quá mức, Phó Húc lúng túng nói: “Mau buộc lên đi.” Tạ Thời Dã lại hỏi anh: “Là cái kia sao?”
Phó Húc không tự tin cho lắm nói: “Thật ra anh có thể tặng em một hộp...” Chỉ là với Tạ Thời Dã mà nói, sợi chun này hẳn là có ý nghĩa hơn nhiều.
Quả nhiên, Tạ Thời Dã cười, tuy nụ cười rất nhạt, còn có vẻ hơi muốn khóc. Y buộc tóc lên, thuần thục kéo sợi dây chun, lần này không sợ nó đứt nữa, bởi vì đã có người cẩn thận tự tay nối lại rồi.
Y nói: “Không cần, em chỉ muốn cái này thôi.”
Tạ Thời Dã mở túi đàn ghita, một cây ghita cũ kĩ được phơi ra trước không khí. Dù đã rất lâu rồi, nhưng vì được bảo dưỡng cẩn thận, nên dù màu sắc có hơi tối so với trước, trông nó vẫn rất mới.
Y ngồi lên mui xe, chống một chân để kê ghita, tiện tay gảy vài dây thử âm.
Là bài nhạc Romance de Amour y đã gảy vô số lần, chúng thuận theo gió đêm, bao lấy những tâm tư ngập tràn của y, âm nhạc trở thành cây cầu nối với quá khứ, giống như trong căn phòng luyện tập năm xưa ấy, Phó Húc đã đàn cho y nghe.
So với Phó Húc, Tạ Thời Dã đàn hay hơn và cũng giàu tình cảm hơn nhiều, vì nhờ thời gian tích lũy, dù trăng sao có đổi thay, y vẫn chưa từng thay đổi, cứ mãi luyện tập bài hát ấy. Dẫu biết rõ chỉ là tốn công vô ích, y vẫn cứ gảy đi gảy lại khúc nhạc này trong lúc tưởng tượng rằng mình đang đàn cho người mình muốn dành tặng nhất kia.
Bây giờ người ấy đã đứng trước mặt, sự tồn tại chân thực mà ấm áp, không còn là giấc mộng chạm vào là sẽ tan.
Khi âm tiết cuối cùng ngừng lại, ngón tay Tạ Thời Dã run rẩy, y dùng mu bàn tay loạn xạ cọ lên khóe mắt, ngay cả chính y cũng không biết mình đang khó chịu vì cái gì, rõ ràng không có giờ phút nào tốt hơn hiện giờ.
Y hít sâu một hơi bình phục cảm xúc, chậm chạp giương mắt nhìn người trước mặt. Tạ Thời Dã mơ hồ lại mờ mịt hỏi: “Là thật ư?”
Phó Húc cử động, tiến lên phía trước một bước, không còn là khoảng cách của người đứng nhìn nữa, mà là xích lại gần y, phá vỡ sự đúng mực nên có giữa hai người bình thường: “Cái gì là thật?”
Hốc mắt Tạ Thời Dã vẫn còn đỏ: “Anh là thật ư?”
“Tiểu Dã, nhìn anh.” Phó Húc bỗng nhấn giọng.
Tạ Thời Dã ngoan ngoãn nghe lời, chăm chú nhìn Phó Húc, rồi trong lúc không đề phòng, bị người ta nhéo tai một cái, sự tê dại đó suýt khiến nửa người y cứng đờ.
Phó Húc hỏi y: “Đau không?”
Tạ Thời Dã sờ lên vành tai đã nóng bừng trong nháy mắt: “Tai thì đau sao được, anh phải nhéo mặt chứ.”
Phó Húc chăm chú nhìn y, không nói gì, muốn lấy cây ghita trong tay y.
Anh dựa vào thành xe, trả lại cho Tạ Thời Dã một bài nhạc. Khúc nhạc ấy rất dịu dàng, rất quen thuộc, Tạ Thời Dã lại mất một lúc lâu cũng không nghĩ ra nó là bài gì?
Tạ Thời Dã không nhịn được hỏi: “Đây là bài gì vậy?”
Phó Húc ôm ghita lại không chịu nói cho y biết, để y đoán, cái này sao mà đoán được.
Nhưng khúc nhạc kia đã xua tan đi không ít u buồn trong Tạ Thời Dã, có trời mới biết lúc nãy y đột nhiên khổ sở như vậy là vì cái gì.
Sau khi bài nhạc kết thúc, Tạ Thời Dã vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không nói cho em tên của nó à?”
Phó Húc lắc đầu: “Không nói cho em.”
Cho tới tận lúc lên xe, Tạ Thời Dã vẫn còn nhớ thương trong lòng, Phó Húc thấy y như vậy, không để cho y lái xe nữa. Về đến khách sạn của đoàn làm phim rồi, Tạ Thời Dã mới nhớ ra vì sao đêm nay y lại muốn đưa Phó Húc tới bờ sông, ý định ban đầu của y là tỏ tình một cách lãng mạn.
Kết quả là xoắn xuýt với bài nhạc mà Phó Húc đàn nên quên luôn cả việc chính.
Mặc dù cảm thấy rất thất bại, nhưng Tạ Thời Dã tự an ủi mình, không sao, y vẫn còn rất nhiều cơ hội. Mà giờ... Chẳng phải dây chun đã về rồi sao.
Món quà y nhận được đêm nay, y thích nó hơn bất cứ lần nào trước đó.
Không phải là y không thích những món quà trước đó Phó Húc tặng, chỉ là y thích nhất sợi dây chun này.
Bởi vì y biết Phó Húc hiểu ý nghĩa của sợi chun này, còn sửa lại nó rồi tặng cho y.
Y về tới phòng, trước hết là nhào lên giường, dùng sức như muốn làm mình nghẹt thở mà vùi đầu vào gối, cho đến khi nghẹn được xuống nỗi hưng phấn chỉ muốn hét lên thật to kia, Tạ Thời Dã mới bình tĩnh ngồi dậy, cầm di động lên gọi cho Dương Dương.
Tạ Thời Dã nói muốn tìm một ca khúc, nhưng chỉ có giai điệu, nhờ Dương Dương tìm giúp.
Dương Dương đáng thương vừa mới chợp mắt đã bị ông chủ dựng dậy, còn là một cái yêu cầu không hiểu mô tê gì như vậy.
Cậu ta ôm cái đầu còn đang mơ màng, chân thành đề nghị với Tạ Thời Dã: “Anh có thể dùng chức năng tìm bài hát theo giai điệu của phần mềm mà...”
Dương Dương đã mở ra một mạch suy nghĩ mới cho Tạ Thời Dã, sau khi cúp điện thoại, y bắt đầu thử tìm bằng giai điệu.
May mà tài năng âm nhạc của y cũng không kém lắm, giai điệu ngâm nga ra cũng không bị lệch tông.
Khoảnh khắc tên bài hát nhảy ra, y còn có chút không dám tin. Tay Tạ Thời Dã run run ấn mở bài hát kia, nghe ca khúc quen thuộc mà dịu dàng ấy, quả nhiên là nó.
Ngay lập tức, y không nghĩ được gì nữa, nắm chặt điện thoại vọt tới trước phòng Phó Húc, gõ vang cửa phòng.
Lúc Phó Húc ra mở cửa, anh còn chưa thay quần áo, tóc rũ xuống, cà vạt đã tháo, cúc được cởi ra mấy cái, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Nếu là bình thường, Tạ Thời Dã sẽ mê mẩn ngắm nhìn, nhưng hiện giờ y quá kích động, hoàn toàn không có tâm trí để ý tới vẻ đẹp này.
Y giơ điện thoại lên trước mặt Phó Húc: “Đây là câu trả lời ư?”
Ánh mắt Phó Húc rơi xuống màn hình, tên bài hát hiện trên đó chính là « I See You »- July.
Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm mặt Phó Húc, nóng bỏng mà đầy can đảm: “Phó Húc, đây là câu trả lời của anh ư?”
Phó Húc vịn lên khung cửa, nhìn vẻ mặt chờ mong xen lẫn lo sợ của y: “Anh tưởng là em đã biết câu trả lời của anh rồi.”
Y không biết, không dám xác nhận, cũng không có lòng tin và dũng khí để ước lượng bản thân mình trong lòng Phó Húc.
Giờ có một phương pháp rất ngu ngốc để xác nhận, y buông điện thoại xuống, tiến lên một bước, muốn hôn Phó Húc.
Một giây sau, mặt y bị chặn lại. Phó Húc giật mình dùng bàn tay đè lên miệng y, che hết nửa mặt Tạ Thời Dã: “Em làm gì vậy?”
Tâm tình đang dâng cao của Tạ Thời Dã lập tức tụt xuống, y biết mà, quả nhiên lại là y tự mình đa tình.
Rốt cuộc Phó Húc chỉ chiều theo ước nguyện của y mà nhìn y, chứ không phải là tiếp nhận y, y đang nghĩ đi đâu thế này?!
Tạ Thời Dã lắc đầu: “Em xin lỗi.” Nói rồi y xoay người định đi, lại bị người kia tóm lấy cổ tay.
Phó Húc dùng sức kéo y vào.
Sầm, cánh cửa đóng lại.
“Bên ngoài là hành lang mà Tiểu Dã.” Phó Húc nói.
Tạ Thời Dã im lặng nhìn anh.
Phó Húc dùng tay che đi ánh mắt y: “Đừng làm ánh mắt này.”
Ánh mắt gì?
“Ánh mắt vừa đau đớn vừa đáng thương.”
Y nghe thấy Phó Húc thở dài một tiếng, y không thấy gì, cũng không biết vẻ mặt hiện giờ của Phó Húc là như thế nào.
Sau đó môi của y được một thứ mềm mại ấm áp phủ lên, trong khoảnh khắc đó, Tạ Thời Dã không còn nghĩ được gì nữa.
_________________________________
Xem ra dự định hoàn bộ này trong tháng 5 không được rồi... Bận quá huhu