Edit: Ry
Tạ Thời Dã gần như không dám tin, lại theo bản năng mà nồng nhiệt đáp lại Phó Húc.
Y muốn kéo cái tay của Phó Húc đang đặt trên mặt mình xuống, lại cảm giác được sự ấm áp trên môi thoáng rời đi, Phó Húc thủ thỉ: “Đừng nhúc nhích.”
Sự khàn khàn và ham muốn khống chế trong chất giọng khiến Tạ Thời Dã cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của Văn Dao, anh không biết thầy Phó cay đến mức nào đâu.
Y nghĩ mình biết rồi. Phó Húc đặt Tạ Thời Dã lên cửa, một tay che mắt y, tay kia ôm lưng y, ấn y về phía mình.
Lồng ngực đang kịch liệt phập phồng của Tạ Thời Dã va phải một thân thể khác có nhiệt độ cao không kém, y cảm giác eo mình bị chạm vào, lòng bàn tay chai sần lướt trên hông y, Phó Húc đang môi dán môi với y bỗng khẽ cười.
Tạ Thời Dã nghe thấy Phó Húc nói: “Em biết không?”
Hả? Biết gì cơ?
“Em có một cặp hõm Apo*.”
*Đầy đủ là hõm Apollo, nữ được gọi là hõm Venus, là bộ phận được khoanh tròn dưới ảnh. Đồn rằng người có hõm này thì sẽ rất nhạy cảm và dễ thăng hoa trong chuyện tình ái =))
Tạ Thời Dã: “...” Có thể đừng phạm quy như vậy được không, y đã chín rồi, châm thêm chút nữa là sẽ cháy luôn.
Phó Húc không chịu dời đi cái tay đang trùm trên mắt Tạ Thời Dã, y cũng vươn tay dùng cảm giác che kín bờ môi của Phó Húc.
“Em muốn được nhìn thấy anh khi đang hôn.” Hơi thở của y không quá ổn định.
Phó Húc không nói chuyện, nhưng anh nhanh chóng bỏ tay xuống. Ánh sáng cứ thế tràn vào hốc mắt Tạ Thời Dã, đâm vào đôi mắt chưa thể mở hẳn ra, mà ngay sau đó, lại là một nụ hôn rơi trên hàng mi.
Khắp cả gương mặt, cái cằm, rồi vành tai, cuối cùng mới đến bờ môi.
Mỗi một cái hôn đều khiến cho làn da chỗ đó của y cháy bỏng, Tạ Thời Dã dùng sức ôm lấy Phó Húc, kĩ thuật gì gì đó hoàn toàn quên sạch, y cuồng nhiệt hôn trả, cho đến khi không cẩn thận cắn nát cả bờ môi Phó Húc.
Mùi máu tươi tản ra giữa răng môi của bọn họ, Tạ Thời Dã thật sự bị đả kích nặng nề, kỹ thuật hôn của y lại tệ hại đến tình trạng này, cắn nát cả môi người yêu.
Phó Húc lùi về sau, ngón tay hơi sờ lên môi: “Hình như rách rồi.”
Tạ Thời Dã muốn chạm vào lại không dám: “Rách thật sao, hay bôi chút thuốc nhé? Thuốc gì có thể bôi trong miệng nhỉ, hay phải cầm máu trước?” Tạ Thời Dã hoảng loạn, như thằng nhóc cuối cùng cũng có được nụ hôn đầu tiên với nam thần của mình, phát huy quá tệ, mất mặt vô cùng.
Lòng bàn tay nóng hổi của Phó Húc lại một lần nữa áp lên cổ tay Tạ Thời Dã, mạnh mẽ đè y về cửa. Anh nhìn xuống, khẽ cười, ánh mắt vẫn không rời bờ môi Tạ Thời Dã: “Không muốn.”
“Hả? Không muốn cái gì?” Tạ Thời Dã không phản ứng kịp.
Trước khi tiếp tục hôn lên bờ môi ấy, Phó Húc nhẹ giọng vứt ra một câu: “Anh còn chưa hôn đủ.”
Sau đó là những luồng nhiệt hỗn loạn, Tạ Thời Dã bị hôn đến choáng đầu hoa mắt, đợi đến khi tỉnh táo lại thì mặt Phó Húc đã vùi vào cổ y, nhịp thở của anh cũng không ổn định, từng luồng khí nóng rực cứ phả lên cổ Tạ Thời Dã.
Trong tình huống này, đương nhiên chuyện đó phải xảy ra, Phó Húc cảm nhận được, hơi thở của anh hơi nghẹn lại, rồi phì cười. Tạ Thời Dã đẩy bả vai Phó Húc: “Tại anh cả đấy, em cũng có muốn thế đâu.”
Phó Húc chống tay vào cửa, ánh mắt rơi xuống chỗ kia, hơi nghiêng đầu, bờ môi đỏ thẫm: “Ừm, tại anh hết, có muốn anh giúp không?”
Tạ Thời Dã nín thở, lời mời siêu hấp dẫn này gần như khiến y phải gật đầu ngay lập tức, nhưng lý trí đã kịp thời thắng lại, y không dám chắc cái giúp này liệu có phát triển thành chuyện gì khác không.
Chỉ hôn thôi y đã bối rối đến vậy rồi chứ đừng nói tới những chuyện khác, y cũng không muốn làm đau Phó Húc, vẫn nên trở về chuẩn bị bài kĩ càng, lấy được các công cụ cần thiết rồi hẵng tiếp tục. Mà ngày mai còn có lịch quay, nếu làm thật, lỡ Phó Húc không thoải mái, không diễn được thì làm sao bây giờ. (Suỵt đừng ai nói gì hết =]]]]]]]]]]]]]]]]] Ai cũng cần có ước mơ =]]]]]]]]]]]]])
Tạ Thời Dã dùng sự kiềm chế cực lớn, tiếc nuối vô cùng lắc đầu: “Không cần đâu.”
Phó Húc liếm môi một cái, xác nhận lại với y: “Thật sự không cần?”
“Không cần.” Tạ Thời Dã sắp nghẹn đến mức nội thương rồi.
Phó Húc đành phải thả Tạ Thời Dã ra, còn hỏi y có muốn mượn phòng tắm của anh không.
Tạ Thời Dã nào dám dùng phòng tắm của Phó Húc, y gần như là chạy ra khỏi phòng Phó Húc, lao về phòng mình. Cho đến khi giải quyết xong trong bồn cầu, Tạ Thời Dã choáng váng chạy đi tắm, người trong gương chẳng giống y gì cả, mặt mày hớn hở, sung sướng tột độ.
Trong niềm hạnh phúc còn có cả sự không dám tin rõ rệt. Y vậy mà thật sự có được Phó Húc, giống như mua một tấm vé số, dù lúc cào số y chẳng hi vọng sẽ trúng được gì, nhưng vẫn sẽ đi mua hàng ngày, mãnh liệt hi vọng rằng sẽ có ngày may mắn giáng lâm.
Thế nhưng khi phần thưởng to lớn từ trên trời rơi xuống, y lại có cảm giác không thật quá mãnh liệt, liệu đây có phải là một giấc mộng không, đến ngày mai thức giấc, phần thưởng này sẽ chạy khỏi vòng tay y sao?
Cầm di động ở đầu giường lên, nhắn tin cho Phó Húc.
Y cứ gõ rồi xóa mãi, cho đến khi Phó Húc gửi tin trước, Phó Húc hỏi y: “Muốn nhắn gì mà sao loay hoay mãi vậy?”
Tạ Thời Dã vô thức phản bác: “Anh nhìn chằm chằm vào khung chat à mà biết em loay hoay mãi.”
Vừa nói xong y đã hơi hối hận, muốn xóa tin kia, Phó Húc lại trả lời ngay tức khắc.
“Đúng rồi, anh vẫn luôn nhìn khung chat.”
Tạ Thời Dã ôm điện thoại lăn một vòng, sau đó hỏi: “Anh đang đợi gì thế?”
Phó Húc không trả lời, mà hỏi ngược lại y: “Vừa rồi em muốn nhắn gì cho anh vậy?”
Tạ Thời Dã nói: “Em muốn nhắn hỏi anh, đây có phải là sự thật không, có phải em đang nằm mơ không, mà lỡ có mơ thật thì cũng đừng đánh thức em, để em mơ lâu thêm một chút đi.”
Lần này Phó Húc lại không trả lời ngay, y nhìn khung chat vẫn luôn hiện biểu tượng đang nhập tin nhắn, kiên nhẫn chờ đợi.
Kết quả Phó Húc chỉ nhắn tới ba chữ.
“Là thật đấy.”
“Em có muốn qua đây xác nhận không?”
Tạ Thời Dã cầm di động: “Làm thế nào để xác nhận?”
“Anh muốn ôm người yêu nhỏ của anh đi ngủ, em có muốn qua đây không?” Phó Húc trả lời.
Mặc dù rất động lòng, nhưng phải từ chối thôi, y không muốn cứng cả đêm đâu. Tạ Thời Dã đành nói: “Không muốn.”
Phó Húc gửi tới tin nhắn bằng giọng nói.
Tạ Thời Dã bật lên rồi để bên tai, tiếng nói của Phó Húc vang lên: “Vậy thì ngủ ngon nhé, bạn nhỏ.”
Tạ Thời Dã vùi mặt vào trong khuỷu tay, cũng ấn mở chức năng ghi âm giọng nói: “Ngủ ngon.”
Trong phòng 808, Phó Húc đặt di động xuống, rồi vô tình nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên gương đang cười, anh hơi sửng sốt một chút.
Phó Húc đứng dậy, đi ra ngoài ban công muốn hút điếu thuốc, nhưng nhìn thấy bồn ngọc bích kia, anh lại thôi.
Mặc dù thực vật có khả năng thanh lọc không khí, nhưng anh muốn để cho chậu ngọc bích này được lớn lên trong môi trường tốt nhất.
Như thể thứ anh đang nuôi không phải là một chậu cây, mà là một đứa bé vậy.
Thật ra Phó Húc chưa từng có ý định ở bên Tạ Thời Dã, anh vẫn luôn cố gắng thuyết phục mình, Tạ Thời Dã không có gì khác với những người kia hết, anh có thể từ chối họ thì cũng có thể từ chối Tạ Thời Dã.
Nhưng sự thật đã chứng minh, anh sai rồi. Phó Húc không có cách nào để lờ người này đi, cũng không thể dứt khoát cắt đứt như ngày trước.
Phó Húc cũng chỉ là một người bình thường, cũng có những lúc nhát gan, bị tổn thương cũng sẽ không dám đem lòng yêu người khác, như thể sợ kích thích cho vết thương thêm đau.
Không phải là tình thâm khó quên hay gì, chỉ là sợ hãi.
Cuộc sống không như là mơ, thực tại cũng chỉ là những phiền toái đáng ghét làm người ta mỏi mệt. Anh đã từng cho là bản thân không gì không làm được, nhưng anh sai rồi, sai nặng nề.
Cái ngày anh tặng cho Tạ Thời Dã thẻ kẹp sách mình tự tay làm, Tạ Thời Dã đã đáp lại anh bằng một bức thư tình nho nhỏ.
Trong đó chỉ là vài câu thật đơn giản, nhưng lại hàm chứa biết bao tình cảm.
Bên trong lá thư tình ấy, Tạ Thời Dã nói, anh là ánh sáng của em.
Thay vì nói anh là ánh sáng, Phó Húc cảm thấy Tạ Thời Dã mới là ánh sáng, y có tiền đồ và tương lai rạng ngời.
Không như anh, niên thiếu thành danh, nhưng chưa đến trung niên đã thấy được kết cục.
Ngành giải trí luôn là thế, không có nhiều người chờ bạn như vậy, từng vì sao cứ thế lặng lẽ vụt tắt trên trời đêm thăm thẳm. Quần chúng chưa bao giờ thiếu những vì tinh tú ấy, không có cái này, thì sẽ có cái khác.
Anh cho rằng mình có thể không đáp lại tình cảm của Tạ Thời Dã, nhưng anh không thể làm được.
Lần đó say rượu ở KTV rồi kể hết mọi chuyện, gần như đã làm xáo trộn tất cả dự định của anh. Anh muốn cực lực phủ nhận sự rung động của mình, cho rằng có thể bỏ qua thứ tình cảm ấy.
Rốt cuộc vẫn không được, cho dù trong mối tình này, anh sợ nhất là kết cục lại tái diễn.
Nếu như khi đối mặt với những ác ý đó, Tạ Thời Dã cũng sẽ hối hận thì sao? Nếu như Tạ Thời Dã vì anh mà tiền đồ bị hủy hoại thì sao? Anh có thể thả người đi không? Anh không dám cam đoan rằng lần này mình còn có thể phóng khoáng đối mặt với mọi chuyện.
Có lẽ anh sẽ để cho Tạ Thời Dã nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của mình.
Thích một người thì sao nỡ hủy hoại người đó chứ.
Đúng vậy, anh thích Tạ Thời Dã.
Trong chuyện tình yêu, sợ hãi có thể ngăn cản người ta trong chốc lát, nhưng lại không thể cản được cả đời.
Đối với anh hiện giờ mà nói, Tạ Thời Dã là một người rất đặc biệt. Y giống như một thanh kiếm sắc bén không gì có thể phá nổi, hung hăng đâm thủng bức tường trong trái tim anh. Lại như ánh sáng không thể xua tan, khiến người ta quyến luyến mãi không nguôi.
Anh đã định lờ đi sự ảnh hưởng của Tạ Thời Dã với mình trong mọi việc, nhưng cuối cùng lại tan rã trước từng tiếng anh hãy nhìn em đi của y, còn cả những giọt lệ nóng hổi nhỏ trên mặt anh đêm ấy.
Phó Húc thầm nghĩ, anh thua rồi. Anh không thể chịu nổi dáng vẻ đó của Tạ Thời Dã, cũng không thể xem nhẹ sự thất vọng che trời lấp đất dâng lên vào khoảnh khắc anh tưởng rằng Tạ Thời Dã nói từ bỏ.
Tình chẳng biết đã tới từ khi nào, mà thoáng chốc đã đậm sâu.
Dù sẽ phải một lần nữa gánh trên lưng phần trách nhiệm nặng nề, dù cho mối tình này có vô số không xác định và bất an, anh vẫn muốn đi tới bên Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã không biết rằng, giây phút anh nói ra chữ được ấy, rốt cuộc đã mang tâm trạng ra sao để có thể lần nữa bước vào một tình yêu.
Anh gần như giao toàn bộ bản thân mình cho Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã nói muốn theo đuổi anh, thật ra không cần, vì nếu như anh không sẵn sàng cho việc ở bên Tạ Thời Dã, anh sẽ không bao giờ nói ra chữ được kia.
Tạ Thời Dã nói muốn theo đuổi anh thật đáng yêu làm sao, cố gắng như vậy, mỗi sáng sớm đều sẽ chạy đi mua hoa cho anh.
Y vui lắm, có lẽ là muốn giống như những đôi tình nhân khác, có theo đuổi, có hẹn hò, rồi cuối cùng ở bên nhau. Thật ra như vậy cũng tốt, vì anh cũng muốn theo đuổi Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã muốn, anh sẽ cho, không có gì là không thể cho hết.
Dù sao thì trong cuộc tình này, thứ Tạ Thời Dã mang ra đặt cược chính là tình cảm suốt mười năm.
Mà anh, là chính anh.
Có lẽ con người luôn có đủ loại do dự, muôn vàn băn khoăn, nhưng rồi sẽ có một người như thế, khiến bạn bất chấp tất cả, không thể quay trở lại.
Anh cũng muốn cố gắng bắt lấy tia sáng này.