Trộm Nhìn Gió Bờ Biển

Chương 2: Chương 2




Edit: Rea

—————

Đã một tháng kể từ khi khai giảng, Tạ Tri đã thích nghi tốt với cuộc sống trường học ở nước ngoài và sự chênh lệch múi giờ. Công việc học hành suôn sẻ, mối quan hệ với bạn cùng phòng cũng khá hài hòa.

Liam rất kiệm lời, tính cách của hắn chính là như vậy.

Liam là một người sống rất kỷ luật, hắn thường xuyên tập thể dục, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật nhất định. Đôi khi Tạ Tri thức sớm, có thể được ăn bữa sáng do bạn cùng phòng làm.

Thỉnh thoảng vào giữa đêm, Tạ Tri muốn cùng bạn bè trong nước chơi game, cậu đặc biệt muốn đem máy tính ra phòng khách chơi, dĩ nhiên là cậu phải chú ý đến âm lượng giọng nói của mình để tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng.

“Lâu rồi không vận động, cổ tao cứng đờ luôn rồi.” Cao Dịch Nguyên cũng là người của đội đen, cậu ta còn kéo cả bạn cùng phòng Lâm Nhạc vào đội, “Bạn học Tiểu Tạ ơi, khi nào chúng ta đến xem phòng tập thể hình của trường đây?”

“Cũng phải... nhưng mà tao lười quá.” Tạ Tri không có hứng thú với vận động lắm, vặn vặn cổ một cái, cậu cảm thấy hình như đến cả bả vai cũng hơi căng.

“Không phải bạn cùng phòng của mày rất thích thể thao sao? Tao thấy mày là một con sâu lười thì có.” Cao Dịch Nguyên bĩu môi nói.

“Bạn cùng phòng của Tiểu Tạ đó hả? Cái anh chàng siêu cấp đẹp trai phải không?” Một cô gái trong nhóm hỏi.

Lúc Cao Dịch Nguyên đến tìm Tạ Tri thì gặp phải Liam, cậu ta ngay lập tức lao vào nhóm chat của đội tích cực quảng cáo về người bạn cùng phòng mới của Tạ Tri là một người đẹp tóc vàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ.

Những người trong đội nghe vậy thì bắt đầu rục rịch, bọn họ liền giao trọng trách chụp trộm cho Tạ Tri để mọi người chiêm ngưỡng.

Thực sự là Tạ Tri không muốn chụp trộm bạn cùng phòng cho lắm, nhưng cuối cùng thì Cao Dịch Nguyên lại bắt gặp Liam ở hành lang, cậu ta lập tức chụp trộm một tấm góc nghiêng của Liam dù nó khá là mơ hồ.

Khi những bức ảnh ấy được lan truyền, cả nhóm đã kinh động một phen.

Tuy rằng bức ảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể nhận thấy được các đường nét góc cạnh tuyệt đẹp của Liam qua các khối pixel. Mái tóc vàng hơi dài được bới như một quả bóng nhỏ buộc ở sau đầu, những đường nét của lưng rắn rỏi cùng cánh tay thẳng tắp cũng nhìn thấy được không xót một cái gì.

“Đúng vậy, đẹp trai đến chói mù con mắt.” Cao Dịch Nguyên luôn luôn thích tự luyến, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta khen ngoại hình của một người mà không có bất kỳ sự không cam lòng nào như vậy, “Trước khi xuất ngoại, tao nghĩ hẳn là người nước ngoài nào cũng tương đối đẹp, nhưng khi đến đây rồi mới thấy người bình thường có rất nhiều, không nghĩ đến lại gặp được bạn cùng phòng của Tiểu Tạ, đặc biệt vô cùng đẹp trai.”

“Tiểu Tạ, mày nhìn xem dáng người của người ta đi, còn không mau ôm đùi đến phòng tập thể hình mau!” Mấy người bạn trong đội cười nói.

“Ầy ------ Tha cho tao đi, bảo tao tập thể hình không bằng kêu tao đi đọc paper còn hơn.” Tạ Tri ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu lại nghĩ đến cánh tay của Liam.

Thỉnh thoảng, Liam sẽ mặc áo ba lỗ trở về ký túc xá sau khi tập thể dục. Mồ hôi chảy từ những ngọn tóc thấm vào vải áo, một số trượt xuống dọc theo đường cong của vai và cổ. Thấy thế, Tạ Tri vô thức uống thêm hai ly nước.

Tạ Tri trầm mặc một hồi, lắc lắc con chuột trong tay khiến cho nhân vật trên màn hình di chuyển hai vòng một cách vô nghĩa, “Đừng nói nữa đừng nói nữa, chuẩn bị đi đánh rồng.”

*

“Liam, hôm nay cậu có đi tập thể dục không?” Tạ Tri cầm trong tay một cốc sữa ấm, ngồi trên ghế cao phơi nắng, đột nhiên hỏi khi Liam đang chiên trứng.

Liam nhướng mày, đôi mắt xanh lục nhìn qua: “Đi.”

Hắn dường như từ hành động muốn nói lại thôi của Tạ Tri nhìn thấy điều gì đó: “Cùng đi?”

Tạ Tri vô cùng vui mừng, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

“Chúng ta gặp nhau ở ký túc xá lúc bốn giờ nhé?” Liam nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi.

Vừa đúng lúc chiều nay cậu không có lớp học, liền cười nói: “Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng!”

Liam gật đầu, nhẹ nhàng đổ trứng rán vào đĩa, khi cuối đầu xuống, khóe miệng như có như không cong lên.

............

“Đây là...?” Tạ Tri mơ hồ đi theo Liam vào quầy lễ tân của tòa nhà, chưa kể ánh đèn sáng rọi xuống mặt sàn bê tông, trên tường treo đầy giày và đồ bảo hộ.

“Leo núi.” Liam chỉ vào tấm biển khuất trong góc.

Nhân viên đưa giày leo núi cho hai người theo cỡ giày của họ rồi dẫn hai người đến phòng thay đồ.

Tạ Tri đứng thẳng dậy sau khi xỏ giày, cậu nhìn thấy trên tay Liam cầm một cái túi vải buộc hình cái thùng, đang cúi đầu nhìn mình ngồi trên băng ghế trong phòng thay đồ.

Liam không nói gì, chỉ dùng một tay mở khóa trên túi vải, ra hiệu Tạ Tri vén áo lên.

Tim Tạ Tri nhảy dựng một cái, có chút nghi hoặc nhìn lại hắn, tay lại thành thành thật thật vén áo lên.

Những lọn tóc vàng bên má Liam rũ xuống theo động tác cúi người, như thể chạm phải mái tóc ngắn bồng bềnh trên trán Tạ Tri. Đôi mắt xanh lục của hắn nhìn chăm chú vào vạt áo Tạ Tri, hắn buộc chặt cái khóa gắn trên túi vải vào chiếc đai lưng mà Tạ Tri đã đeo trước đó.

“Bột chống trượt.” Liam trầm giọng giải thích.

Tạ Tri gật gật đầu, đứng dậy đi theo Liam vào phòng leo núi.

Phòng leo núi không lớn như tưởng tượng của cậu, cao khoảng hai tầng, ánh sáng tự nhiên xen lẫn với ánh sáng trắng hắt từ trần bê tông lên. Tường leo được khảm bằng các bệ đỡ sặc sỡ, trải dài từ mặt đất lên đến gần hết trần nhà.

Có không ít người đến leo núi vào thời điểm này, một vài người thành thạo đi đi lại lại trên những nơi cao, có người túm năm tụm ba trên mặt đất vừa ngước đầu nhìn người khác leo lên vách núi vừa tán gẫu với bạn bè.

Liam bảo Tạ Tri làm nóng cơ thể một chút để khi lát nữa leo núi sẽ không bị căng dây chằng.

“Liam!” Một giọng nam cởi mở vang lên từ phía trước, Tạ Tri theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một chàng trai tóc nâu cao lêu nghêu với những đốm tàn nhang trên mặt đang mỉm cười với người đàn ông bên cạnh cậu.

Chàng trai tóc nâu đi hai ba bước đến gần họ, rất quen thuộc mà bắt tay với Liam, hai người đối mặt với nhau cụng bả vai -------- sau khi đến đây thì Tạ Tri biết đây là cách chào hỏi mà các nam sinh ngoại quốc hay dùng.

Cho dù gặp người quen, trên mặt Liam vẫn không có biểu cảm gì, đối phương có lẽ cũng đã quen rồi, không để ý chút nào mà chuyển ánh mắt đến trên người Tạ Tri, đúng lúc mang theo tia nghi vấn.

Liam không giới thiệu nhiều về Tạ Tri mà chỉ đơn giản bảo cậu là bạn cùng phòng của hắn, thấy Tạ Tri cùng Chris chào hỏi nhau xong, hắn thuận tiện bảo Chris có việc riêng thì cứ đi đi.

Tựa hồ là phát hiện ánh mắt của Tạ Tri đi theo Chris phía xa xa, Liam lên tiếng nói: “Bạn thời trung học của tôi, không khác cậu và Cao cho lắm.”

Tạ Tri đương nhiên biết Cao trong miệng Liam chính là chỉ Cao Dịch Nguyên, cũng không đi sâu vào vấn đề này, cậu thu hồi ánh mắt về phía bức tường leo núi trước mặt.

Có lẽ là do gặp môn thể thao yêu thích nên Liam nói thêm một chút: “Đây là một người mới tập, màu hồng là tuyến đường dễ leo nhất, màu xanh lá là tuyến đường thứ hai, màu xanh lam hơi khó hơn, còn màu đen thì chính là độ khó cấp địa ngục.”

Tạ Tri gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu đứng trước mũi tên lớn màu trắng được vẽ bằng phấn trắng ở góc dưới cùng bên trái của bức tường leo núi cùng với chữ START phía trước, cậu quay đầu lại tỏ vẻ thăm dò nhìn Liam.

Liam đứng bên cạnh cậu, thấp giọng nói: “Bôi một ít bột chống trượt lên tay trước đã, cậu bắt đầu leo mấy khối màu hồng đi.”

Tạ tri bắt đầu thử sức với lần đầu tiên leo núi dưới cái nhìn của Liam.

Mặc dù cậu ngoài miệng vẫn luôn càm ràm rằng vận động rất mệt mỏi, nhưng khi bắt đầu, Tạ Tri cảm thấy leo núi cũng có chút thú vị, đặc biệt là khi cậu tự mình leo lên đỉnh núi rồi quan sát mặt đất trong tầm mắt.

Sau khi leo lên tuyến đường màu hồng hai lần, Tạ Tri cảm thấy hơi không hài lòng, thế nên cậu bắt đầu thử thách với tuyến đường cấp độ tiếp theo.

Sau khi Tạ Tri thử thách thành công tuyến đường màu xanh lá, cậu hơi duỗi chân, thoáng thả lỏng các cơ đùi đang căng ra, quay đầu tìm kiếm Liam đang mất tích ở nơi nào.

- -----Liam thấy Tạ Tri thích thú nên đã bôi một ít bột chống trượt rồi trèo lên tường leo đối diện với lưng Tạ Tri.

Khi Tạ Tri tìm thấy Liam, đối phương đã leo được hai phần ba bức tường cao, dọc theo các khối đứng màu đen.

Tạ Tri ngẩng đầu bắt lấy thân ảnh Liam, cái lưng uốn cong của đối phương duỗi thẳng ra theo tư thế duỗi tay nắm lấy, trông giống như một con báo hoa đang bước đi trên vách đá. Liam rất nhanh bám được khối đá trên đỉnh, thuận thế cúi đầu liếc nhìn mặt đất, liền phát hiện Tạ Tri đang há hốc miệng nhìn mình.

Liam bắt gặp ánh mắt cậu, nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt rồi chuyên chú quay trở lại tuyến đường dưới chân mình, tay chân hắn tăng tốc leo trở về, khi cách mặt đất khoảng chừng hai mét, hắn trực tiếp nhảy xuống luôn, vững vàng đứng ở bên cạnh Tạ Tri.

Tuyến đường màu đen rất ít chỗ đứng, khoảng cách lại lớn, thậm chí góc lồi và diện tích cũng khó và hẹp hơn các màu khác không ít. Tạ Tri thử đoán khoảng cách các điểm trong lòng, nếu mà cậu chọn con đường có độ khó cao cấp độ địa ngục như vậy, thì đại khái cách thành công khoảng mười vạn tám ngàn dặm. Ngược lại, ánh mắt nhìn Liam không tránh khỏi mang theo một chút ngưỡng mộ.

Tất nhiên Liam bắt được sự ngưỡng mộ không chút che giấu trong mắt Tạ Tri, ngón tay chỉ chỉ, nói: “Thử xem.”

Tạ Tri do dự một chút, cậu cảm thấy cùng lắm thì nửa đường từ bỏ nên bước đến, nắm lấy khối đá màu đen.

Tay cậu có chút lạnh, mồ hôi nhễ nhại. Cậu cho tay vào túi bột rồi lại nắm lấy, vịn vào vách tường leo lên, cố gắng thoát ra khỏi con đường địa ngục đen.

Khoảng cách giữa hai khối đá leo trên tuyến đường màu đen là vô cùng lớn, dù cho chân Tạ Tri cũng coi như dài nhưng lại không có đủ khoảng cách để với tới điểm tiếp theo. Còn chưa bắt đầu đã gặp phải một khối trơn trượt, Tạ tri thử mấy lần vẫn không đạp lên được điểm nhô ra.

“Cánh tay dùng lực hướng thắt lưng về phía trước.” Liam thấp giọng nói câu sorry, hắn dùng tay nâng eo Tạ Tri hướng lên trên, “Chỉ dùng sức mạnh của ngón chân thì không đủ.”

Tạ Tri cả kinh, cảm giác nhận thức toàn thân đều tập trung vào phần eo nhỏ bị Liam sờ soạng, rõ ràng là còn cách vải vóc, nhưng lại nóng đến dọa người.

Liam dường như nhận ra cơ thể Tạ Tri đang căng cứng, vì vậy tay hắn liền rời khỏi eo cậu, chuyển thành tư thế bảo vệ một cách vô ích.

Tạ Tri cố gắng thử hai lần trong tình trạng cơ thể cứng ngắc, nhưng cuối cùng cũng bại trận.

Khi hai chân chạm đất, cậu cảm giác như đang giẫm lên sàn bông, eo và chân mềm nhũn, Tạ Tri cúi đầu thở hổn hển, lại không phát hiện ra Liam đang chăm chú nhìn xuống gáy cậu.

Hết chương hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.