Edit: Rea
—————
Ngày thứ hai sau khi trở về từ phòng tập leo núi, Tạ Tri đã triệt để cảm nhận được tình trạng đau nhức cơ bắp sau một thời gian dài không chịu vận động. Cậu cảm thấy như mình bị người ta quăng vào bao tải rồi đánh một trận, từ cánh tay cho đến cẳng chân đều không thể nào nhấc thành một độ cong được.
Cuối cùng thì cũng kết thúc khóa học ngày hôm nay, Tạ Tri lê đôi chân đau nhức về ký túc xá, ném balo đi rồi nằm sấp xuống giường.
Liam ngồi dưới ánh nắng lúc bốn giờ chiều, trong tay lật một quyển sách. Ngăn cách bởi tấm ván gỗ ở đầu giường, Tạ Tri chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài miên man của đối phương trong chiếc quần tây nhô ra khỏi mép giường, gác trên chiếc ghế đẩu gỗ thường dùng để kéo dài giường ------ một chiếc giường twin size thật sự không thể vừa với Liam. Với tay chân dài miên man như vậy, hắn không còn cách nào khác ngoài việc phải mua thêm hai chiếc ghế đẩu bằng gỗ có đệm cao ngang giường, đặt chúng ở cuối giường, miễn cưỡng kéo dài chiều dài của chiếc giường nhỏ.
Thị chấn nơi ngôi trường tọa lạc là một thị trấn nhỏ ở miền quê, những tòa nhà cao nhất là khu ký túc xá nơi sinh viên ở, từ trong phòng nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy được cả một vùng trời bao la. Trời còn chưa hoàn toàn bước sang thu, toàn thị trấn vẫn còn nhiễm một màu sắc tươi sáng, xung quanh là những ngôi nhà nhỏ bị những tòa nhà cao tầng bao trùm lên, đều nhuốm màu mùa hạ.
Dưới ánh sáng rực rỡ của mùa hạ, Tạ Tri thậm chí có thể nhìn thấy được lông tơ phủ một màu vàng vàng trên bắp chân của Liam. Cậu nhìn thấy bắp chân thẳng tắp của Liam chậm rãi hạ xuống mặt sàn, phần thân trên của đối phương cũng xuất hiện từ phía bên kia vách ngăn theo tư thế đứng dậy.
Tạ Tri vẫn nằm sấp như thế, miễn cưỡng nhấc cổ lên, ngẩng đầu nhìn Liam đang đứng cạnh giường từ dưới lên, miệng lầm bầm than thở một tiếng: “Mỏi.”
“Cậu vận động quá ít.” Liam đưa ra kết luận cuối cùng một cách ngắn gọn, nửa ngồi xổm xuống.
Tạ Tri nghe thấy sau tai mình truyền đến một tiếng May I, sau khi nhận được sự đồng ý của cậu, Tạ Tri cảm nhận được một bàn tay của Liam ấn vào gáy mình, tay kia như mang theo độ ấm của ánh nắng buổi chiều nâng cánh tay cậu lên, nhẹ nhàng vặn về phía sau, giúp Tạ Tri giãn cơ.
Nó hoàn toàn khác với cảm giác khi Liam chạm vào eo cậu trong phòng tập leo núi hôm ấy, não của Tạ Tri giờ khắc này hoàn toàn bị đau nhức xâm chiếm. Cơn đau do dây thần kinh dẫn truyền đến khiến cậu khẽ hừ lên một tiếng. Liam dừng tay lại một chút rồi tiếp tục nâng cơ thể Tạ tri lên giúp cậu thực hiện các bài tập thả lỏng cơ.
Cho đến khi tay chân Tạ Tri đều do Liam điều khiển, Tạ Tri mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy ngượng ngùng, có chút không được tự nhiên lúng túng nói cảm ơn Liam.
“Lần sau còn muốn đi nữa không?” Liam ngồi xuống mép giường, tấm đệm lún xuống khiến thân thể Tạ Tri chao đảo ngã về phía bạn cùng phòng.
Tạ Tri phất phất tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi chứ!”
Sau đó lại nói thêm: “Nhưng mà tuần sau không đi nữa, cậu có thể... dẫn tôi đi tập một số bài tập giãn cơ được không?”
Liam tùy tiện gật đầu một cái, quay trở lại cuối giường của mình, cầm cuốn sách giấy mềm úp ngược trên chăn bông lên, tiếp tục đọc sau khoảng tạm ngừng khi nãy.
*
Hơn một tháng sau khi khai giảng, tất cả các khóa học được chọn trong học kỳ này đều lần lượt chuẩn bị chào đón Midterm*. Tạ Tri có chút vui mừng vì chứng đau nhức cơ bắp của mình có thể miễn cưỡng chấm dứt việc hành hạ cậu trước khi Midterm đến. Nhưng có một tin xấu là cậu vẫn còn một bài essay* chết chóc đang đến sau khi Midterm kết thúc.
Midterm: giữa năm học (hết học kỳ I)
Essay: bài luận
(tui phân vân là có nên giữ nguyên như raw luôn hay là chuyển thành tiếng Việt hết, tạm thời cứ giữ như vậy đi, tui sẽ xem lại sau)
Khi chọn lớp học, cậu đã chọn khóa học về điện ảnh thuộc ngành văn học Anh, ban đầu cậu chọn khóa học này là do có niềm đam mê rất lớn đối với phim ảnh. Lần đầu tiên cậu đến lớp điện ảnh, phòng học nhỏ ngồi đầy hơn 30 người, ai ngờ đợi sau khi giáo sư giới thiệu về chương trình giảng dạy xong, một nhóm sinh viên liền lặng lẽ bỏ đi, bởi vậy nên tiết thứ hai chỉ còn lại mười ba người trong lớp, Tạ Tri là lưu học sinh quốc tế duy nhất còn ngồi lại.
Không phải là Tạ Tri không hiểu lý do tại sao những người đó lại bỏ lớp ------- một tuần làm một bài luận phân tích phim ngắn, một tháng phải làm một bài luận dài ít nhất là mười trang, còn chưa bàn đến ba giờ mỗi bài Midterm và Final* (theo ý giáo sư nghĩa là phải viết ngay tại chỗ, còn kèm theo một bài tiểu luận viết tay dài sáu trang).
Cao Dịch Nguyên cười nhạo Tạ Tri tự vác gánh nặng lên người: “Mọi người ai cũng chọn khóa thủy*, chỉ có mày chọn hell level, còn có thể than trách ai đây.”
(từ này raw là 水课, trình độ của tui có hạn nên ai biết thì nhắc tui nghe)
Tuy là ngoài miệng than thở nhưng Tạ Tri vẫn rất thích lớp học này, giáo sư phụ trách là một lão bà hiền lành tốt bụng, sau khi biết Tạ Tri là lưu học sinh duy nhất* trong lớp, bà ấy đã chủ động hạ thấp độ khó một chút, đưa ra phương án cho Tạ Tri ý muốn giảm bớt một ít khó khăn: bài kiểm tra của cậu có thể kéo dài hơn 45 phút so với các sinh viên bản xứ khác – xét cho cùng thì khóa học này cũng có độ khó nhất định ngay cả với sinh viên bản địa.
(chỗ này raw để là người thứ hai, mà bên trên lại để “lưu học sinh duy nhất còn lại” với giáo sư chỉ nói với thụ thôi í nên tui để giống bên trên luôn.)
Nhận được sự động viên của giáo sư, Tạ Tri bắt đầu lớp học một cách vô cùng hào hứng, ngay cả những bài luận hàng tuần bà cũng dẫn cậu đến Writer's Workshop* do trường cung cấp để tìm người làm proofreading*. Xưởng viết văn do trường cung cấp này cũng là lão bà giới thiệu cho cậu biết, chỉ cần cậu đặt lịch hẹn trước trên trang web chính thức của thư viện thì sẽ có nghiên cứu sinh và nghiên cứu sinh tiến sĩ có năng khiếu viết lách xuất sắc hướng dẫn cậu sửa chữa để hoàn thành luận văn.
Writer's Workshop: hội thảo của nhà văn
Proofreading: người biên dịch (thường là để đảm bảo lối diễn đạt, câu chữ, chính tả,...)
Nhưng mà do Midterm đến nên tất cả chỗ trống ở thư viện đều đã được đặt trước. Tạ Tri đành phải ngồi xổm mấy ngày liên tiếp, khổ nỗi vẫn chưa giành được chỗ ngày nào. Bài essay mỗi tháng sắp đến kỳ hạn nộp khiến cậu lo lắng đến mức lật lật con chuột trong tay, tạo ra mấy tiếng vang nhẹ.
Cậu lấy số điện thoại của workshop từ trên trang web rồi gọi trực tiếp cho nhân viên công tác hỏi thử xem họ có thể chuẩn bị thêm chỗ hay không. Nhân viên công tác nói với cậu rằng thời gian hủy đặt trước là 24 giờ, nếu Tạ Tri thường xuyên truy cập vào trang web của thư viện thì cậu có thể biết được thời gian người khác hủy hẹn vào ngày hôm sau. Đương nhiên cô ấy không thể đảm bảo với cậu rằng cách này sẽ giúp cho Tạ Tri giành được chỗ.
Khi Tạ Tri đang dò hỏi thời gian qua điện thoại, Liam bước vào phòng với một chiếc khăn mặt khoác trên cổ, mái tóc vàng hoàn toàn ướt đẫm nước, những giọt nước lăn từ mái tóc ướt xuống, đa phần đều rơi xuống khăn mặt, một phần nhỏ thì thấm vào chiếc áo phông nhạt màu của hắn, còn có một vài vết loang lổ ẩm ướt quanh cổ.
Ánh mắt Tạ Tri vô thức nhìn theo bóng dáng Liam đến khi hắn đi vào sâu trong phòng, cậu ngắt điện thoại, bắt đắc dĩ thở dài một hơi.
Liam giơ tay lên dùng khăn mặt lau lau tóc, thản nhiên nói với người bạn cùng phòng đang ngơ ngác nhìn mình: “Có thể tôi giúp được cậu?”
Tạ Tri bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, tiếng mẹ đẻ của bạn cùng phòng là tiếng Anh, có lẽ là cậu có thể nhờ...?
Tạ Tri vẫn có chút do dự, cậu biết việc sửa chữa luận văn tốn rất nhiều thời gian, chưa kể đến trong lòng cậu có chút sợ việc “để bạn cùng phòng đọc được bài văn mình viết.”
Liam đứng dậy, dùng đầu ngón tay lướt qua bả vai Tạ Tri, đứng ở cạnh cửa nhìn lại: “Đi thôi.”
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Liam, Tạ Tri không khỏi nở nụ cười, “Vậy thì tôi thật sự nợ cậu một trăm lời cảm ơn.”
Tạ Tri mang mười trang essay đã in sẵn ra khỏi phòng ngủ, trong khi đó Liam đã ngồi trước quầy bar, một tay hắn còn cầm khăn mặt tiếp tục vò mái tóc vẫn còn ẩm ướt của mình.
“Các buổi dạy viết thường sẽ bảo tôi đọc to bài văn rồi họ sẽ sửa một vài chỗ nếu thấy thích hợp.” Tạ Tri giải thích với hắn rằng bởi vì khi đọc to có thể cảm nhận được ngữ cảm nên ở những chỗ mà từ và câu không được trôi chảy sẽ dễ tìm thấy hơn.
“Đây là bài phân tích phim cho nên nếu mà cậu thấy có quan điểm nào không rõ ràng hoặc từ ngữ không phù hợp thì cậu có thể ngắt lời tôi bất cứ lúc nào, có thể trực tiếp sửa chữa luôn.”
Liam phát ra một tiếng “Ừm” từ cổ họng, ra hiệu cho Tạ Tri bắt đầu đọc.
Tạ Tri tập trung ánh mắt vào bản thảo, hắng giọng một cái rồi bắt đầu đọc to lên.
..............
Sau khi sửa lại bản nháp đầu tiên, Tạ tri ngước mắt lên chăm chú nhìn Liam, người đang cầm bút chì trên tay.
Ngón tay của đối phương thon dài, khi quấn bút cũng đặc biệt mảnh mai. Tạ Tri nhìn cây bút chì vừa đáng thương vừa nhỏ bé bất lực không hiểu sao lại muốn bật cười.
“Câu này,“ Liam dùng đầu bút chấm vào tờ giấy, để lại một vết xám nhỏ, “Tôi rất thích.”
Tạ Tri thăm dò mà tiến lại gần xem những từ mà đầu bút chỉ vào.
Đây là một bài thảo luận về bộ phim của Hitchcock*, mở rộng góc nhìn toàn bộ bức tranh sang quan điểm nhìn nhận của thần thánh và con người, Tạ Tri đặt bút viết trong lúc ý tưởng tuông ra dào dạt.
Alfred Hitchcock: một nhà làm phim nổi tiếng người Anh.
“Sự lạnh lùng là lòng từ bi của Chúa, và sự cảm thông là điểm yếu của con người.” Liam đọc lên, lông mi đang rũ xuống nâng lên, “Sự lạnh lùng mà thần thánh trao cho con người là công bằng sao?”
“Đúng vậy, lạnh lùng nên được đối xử bình đẳng, mà con người sẽ không bao giờ đạt được công bằng thực sự nếu có sự đồng cảm.” Tạ Tri bắt gặp ánh mắt của hắn, màu xanh mùa xuân của gió núi thấm sâu trong đôi mắt người kia, ngưng tụ thành màu ngọc lục bảo của rừng rậm đêm đông phủ xuống mặt hồ.
Liam nói, “Vậy, lạnh lùng có phải là một lợi thế không?”
“Nếu như cậu nghĩ rằng Chúa sẽ tuyệt vời hơn khi tồn tại,“ ngón tay Tạ Tri nắm nhăn mép giấy viết bên cạnh rồi lại giống như muốn sửa sai mà vuốt nó lên, “Nhưng tôi vẫn thích con người có hơi ấm hơn.”
Hai người dựa vào nhau rất gần, Tạ tri thậm chí có thể ngửi thấy mùi dầu gội từ mái tóc ướt của Liam ----- trên người Liam không có mùi cơ thể nặng, hắn cũng không xịt nước hoa luôn.
Tạ tri im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Lần đầu tiên gặp cậu, hoặc có thể là lần đầu tiên nhận được email của cậu, thật sự tôi có hơi lo lắng không biết chúng ta có thể sống hòa hợp với nhau trong ký túc xá hay không.”
Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bởi vì tôi nghĩ cậu có vẻ hơi...”
“Lạnh lùng?” Liam dùng từ ngữ đã được nhắc đến nhiều lần trước đó, thay Tạ Tri nói hết câu.
“Ừm...” Tạ Tri có chút xấu hổ, “Có thể là do ngoại hình, ừm, cậu biết đấy tôi không có ý đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng tôi nghĩ chúng ta có sự khác biệt về văn hóa, mà cậu lại ít nói --- nó có vẻ như trông cậu khó có thể với tới.”
Từ mà Tạ Tri dùng là aloof*, nhưng trong lòng lại nghĩ là detached*
Aloof: xa cách
Detached: tách biệt
“Sau đó thì tôi phát hiện mình đã sai rồi, thật ra cậu là một người rất biết quan tâm.” Vừa nói xong lời này, cậu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cảm giác giống như mình trở thành động vật nhỏ đáng thương được người ta giúp đỡ vậy.
“Quan tâm?” Liam bật cười, thoáng qua như thể chưa từng xuất hiện.
“Nói tóm lại, cậu đã giúp tôi rất nhiều việc, tôi cảm thấy rất may mắn khi được làm bạn cùng phòng với cậu.” Tạ Tri mỉm cười đứng lên, lần đầu tiên cậu chủ động dùng tay đánh vào vai người khác.
Nhiệt độ trên vai Liam rất cao, thuận lợi xuyên qua lớp quần áo truyền lên người Tạ Tri.
Hết chương ba.