Đôi mắt hung hăng trừng nàng một cái, đem quần áo ném cho nàng."Cút!"
Nàng xanh mặt, cầm lấy quần áo bị rách nát, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào,
sau đó hốt hoảng chạy ra cửa, nhếch nhác, lảo đảo chạy khỏi phòng.
Nàng cắn răng, không để cho mình mất khống chế, mặc dù giờ phút này trong ngực của nàng từng cơn sóng lớn khấy đảo.
Quay vào trong phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, hai tay nàng tát vào
má, cố ý làm cho mình tỉnh táo lại nhưng khí giận bốc lên làm thân hình
nàng không tự chủ được run run.
Nam nhân đáng giận!
Cảm
xúc của nàng chưa từng kích động giống như bây giờ, vì nhiệm vụ, nàng có thể hy sinh tính mệnh của mình, thậm chí đi hầu hạ tên đáng giận kia,
bởi vì trước sau nàng vững tin làm như vậy là vì dân trừ hại, tạo phúc
cho dân chúng, cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của đại nhân.
Nhưng cái tên nam nhân chết tiệt kia lại dùng phương thức ti tiện nhục nhã
nàng! Hắn rốt cuộc là thứ gì vậy a! Bất quá là tên giặc cướp thôi, dựa
vào cái gì mà đối với nàng như vậy! Vì trả thù sao? Cho nên hắn mới quy
hàng, yêu cầu đại nhân lấy nàng làm quà ban thưởng cho hắn?
Hai
tay nắm lại, bấm thật sâu vào da thịt, nàng không ngừng nói với chính
mình phải bình tĩnh, không thể rối loạn gang tấc, nhưng vì sao lòng
nàng, chậm chạp không thể bình tĩnh trở lại? ánh mắt nam nhân kia, giống như kim châm hung hăng cắm vào tim nàng, lời nói của hắn, giống như độc dược vô tình đục khoét, giẫm lên lòng tự tôn của nàng.
Nàng không muốn như vậy, cũng hận chính mình bị dao động, thậm chí hoài nghi chính mình.
Sư gia nói, chỉ có nàng mới có thể khiến Trộm Sói phục tùng, nhưng chuyện
vừa mới phát sinh rõ ràng cho biết, nàng thất bại, nàng hoàn toàn không
nắm được tên nam nhân cuồng dã, vô lễ trong tay, khẳng định sư gia nghĩ
sai rồi!
Đáng chết. . . . . .
Nàng nhắm mắt lại, không ngừng tự hỏi, mình thật có thể hoàn thành nhiệm vụ của đại nhân giao phó sao?
Vài ngày sau, nàng nghĩ Trộm Sói sẽ không gặp mặt nàng mà nàng cũng không
muốn gặp hắn, làm nàng đang lo lắng có nên nói rõ với đại nhân rằng mình không thể nắm bắt Trộm Sói trong tay thì hộ vệ Vinh Ứng tìm đến nàng.
"Tên Trộm Sói kia, ba ngày qua, ngày nào cũng uống say mèm, đại nhân liên
tiếp phái người đến ra lệnh hắn tiếp nhận nhiệm vụ nhưng này tên lại
uống say luý túy, đừng nói là ra lệnh, muốn đem lời truyền đến lỗ tai
hắn cũng không được”.
Nghe Vinh Ứng nói xong, Mộ Dung Tử cúi đầu suy nghĩ sâu xa, một lát sau, nàng ngẩng đầu nói cho hắn. "Ta đã biết,
xin chuyển cáo đại nhân, ta sẽ thử làm cho hắn thanh tỉnh, làm cho hắn
tiếp nhận nhiêm vụ".
Vinh Ứng gật gật đầu, liền cáo lui. Tiễn
Vinh Ứng đi rồi, Mộ Dung Tử một mình trong phòng thả bước tới lui, suy
nghĩ một lát, cuối cùng lấy lại tinh thần, cho rằng không thể cứ như vậy lùi bước, nếu không sẽ làm hỏng nhiệm vụ đại nhân giao, vì thế nàng hạ
quyết tâm, bước ra khỏi cửa đi tìm Trộm Sói.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, đi vào Khách điếm phía thành Tây.
Mộ Dung Tử cỡi ngựa đi vào cửa khách điếm, nhanh nhẹn xuống ngựa, quan sai canh giữ ngoài cửa khách sạn lập tức chào đón.
"Mộ Dung cô nương". Đám quan sai chắp tay vái chào.
"Trộm Sói đâu?"
"Ở bên trong".
Nàng đem dây cương tuấn mã giao cho một gã quan sai, liền bước vào trong
khách điếm, ngoại trừ một gã quan sai dẫn đường phía trước, các tên quan sai khác đi theo phía sau.
Bọn họ lên phòng hảo hạng của khách
điếm, chưởng quầy sớm đã chờ ở cạnh cửa. Khi Mộ Dung Tử bước vào trong
phòng, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi.
Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, trừng mắt nhìn cái tên nam nhân kia ngủ như chết đi sống lại. "Hắn đã say bao lâu rồi?"
Chưởng quầy vội vàng tiến lên trả lời. "Vị khách quan kia mỗi ngày đều uống
say khướt, hôm nay là uống say nhất, đại khái đã ngủ suốt một ngày".
Nàng nhíu mày. "Mỗi ngày?"
Chưởng quầy cúi người, cung kính trả lời: "Đúng vậy, vị khách quan kia mỗi
ngày uống say, liền ngã xuống nằm ngủ ở chỗ chúng tôi, tiền rượu này. . . . . . Còn chưa có trả đâu".
Mộ Dung Tử trầm mặt, từ bên hông lấy ra túi tiền đưa cho chưởng quầy.
"Thế này đó có đủ hay không?"
Có người trả tiền, chưởng quầy cao hứng, hai tay tiếp nhận bạc. "Đủ rồi, đủ rồi, tiểu nhân sẽ tìm bạc lẻ trả lại cho cô nương".
"Không cần".
"Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương". Vô duyên vô cớ buôn bán lời nhiều bạc, chưởng quầy cười đến toe tóe, lưng cũng khom càng sâu.
Mộ Dung Tử mắt lạnh băng trừng nam nhân trên giường, thân là quan sai của
Tuần phủ đại nhân, thế nhưng ban ngày ban mặt uống rượu say, biếng nhác
công tác, quả thực hoang đường!
"Vì sao không khiêng hắn đưa trở về? Ở chỗ này rất mất mặt". Nàng lạnh giọng chất vấn các quan sai khác.
"Bẩm Mộ Dung cô nương, chúng ta cũng muốn, nhưng là. . . . . ."
Mắt đẹp quét qua. "Nhưng là cái gì?"
"Mộ Dung cô nương có điều không biết, Trộm Sói tuy rằng say, nhưng nếu có
người động đến hắn, không phải bị hắn đá đi, chính là bị đánh bay ra
ngoài".
Đôi mày thanh tú cau lại. "Có chuyện như vậy sao?"
Đám quan sai dùng sức gật đầu. "Là thật, Mộ Dung cô nương, người này thật tà môn, ngay cả say, đều rất cảnh giác".
Mộ Dung Tử bán tín bán nghi, các quan sai khác sợ hãi Trộm Sói, nàng cũng
không sợ, vì thế nàng tiến lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn cái tên nam
nhân kia đang ngủ ở trên giường, thở rất to, nàng đưa tay muốn bắt hắn.