Tả Tả Hữu Hữu đáng thương, đến cả cái tên đều là ba bọn họ tạm thời nghĩ ra, còn chưa động não. Mẹ bọn họ suy nghĩ nhiều tên hay từ cổ kim nội ngoại như vậy, cũng còn chưa kịp nói. Chỉ là cũng may cô giáo Diệp ở vấn đề trọng đại vẫn để doanh trưởng Tất làm chủ, cho nên khi hai người bạn nhỏ Tả Tả Hữu Hữu bắt đầu hiểu được phản kháng, nghênh đón chính là hai tầng chèn ép của cha mẹ.
"Tả Tả Hữu Hữu này tên thật hay, đối xứng đó." Đây là cô giáo Diệp trả lời.
"Nếu không, đổi thành từ trên xuống dưới?" Đây là doanh trưởng Tất sờ cằm dường như đang trầm tư.
Đáng thương hai người bạn nhỏ đang nghe ‘từ trên xuống dưới’ càng thêm đau lòng về tên, không thể làm gì khác hơn là tay trong tay chấp nhận trở về phòng ngồi chồm hổm góc tường vẽ vòng vòng đi.
Dĩ nhiên, đây đều là chuyện thật lâu về sau rồi.
Diệp Dĩ Mạt ngủ thật lâu, sinh đứa bé xong, hơi sức toàn thân đều giống như bị rút đi, sau đó là tê liệt đau đớn kéo dài. Trong mơ, có một vùng biển màu xanh dương, bình tĩnh vô trên mặt biển, là một chiếc thuyền nho nhỏ, không thấy rõ, sương mù tràn ngập che cản tầm mắt của cô, trong nháy mắt cô mở mắt lần nữa, phát hiện trên mặt biển sóng lớn gào thét mà đến. . . . . .
Cảm giác bị áp bức sắp hít thở không thông, Diệp Dĩ Mạt biết mình đang ở trong mơ, tuy nhiên thế nào cũng không cách nào tỉnh lại, vô lực đến mở mí mắt đều không thể động một cái, chỉ có thể mặc cho mình bị nước biển ùn ùn kéo đến bao phủ. . . . . .
"Tiểu Mạt. . . . . . Tiểu Mạt. . . . . ." Ngập trong nước biển, cô nghe có người nào đang kêu cô, âm thanh quen thuộc như vậy, giọng điệu dịu dàng như vậy.
"Tử Thần. . . . . ." Khó khăn mở mắt ra, Diệp Dĩ Mạt hình như bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm chói mắt, mắt không tự chủ được lại muốn đóng chặt.
"Tiểu Mạt, đã tỉnh rồi hả ?" Lúc Tất Tử Thần thấy cô mở mắt, trên mặt vẻ thuận tiện biến thành cười ôn hòa: "Bác sỹ nói em sẽ tỉnh vào lúc này." Nói xong, cầm lên bông băng thấm một hồi nước, nhẹ nhàng thấm ướt môi của cô: "Hơi làm trơn môi, bây giờ còn không tham ăn đồ."
"Có nơi nào không thoải mái hay không? Anh đi kêu bác sỹ tới đây?"
"Không có việc gì. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt mở miệng, âm thanh so với bình thường nhỏ hơn niều."Con đâu rồi?" Chỉ tới kịp nhìn con một cái, cô liền mơ màng ngủ, vào lúc này tỉnh lại, chuyện thứ nhất dĩ nhiên là xem đứa bé mới vừa ra đời một chút.
Tất Tử Thần không dám để cho cô dậy, vội vàng đè cô xuống: "Bảo bảo ở phòng sơ sinh, bác sỹ tự kiểm tra." Mẹ vợ và ba vợ chông chừng ở đó, mẹ và chị Vương về nhà chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Mạt, về phần ba già, chắc còn đang trên máy bay đi về.
"Xem qua đứa bé chưa?" Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng mở miệng, cổ họng rất đau, nói một câu đều giống như tất cả hơi sức của cô.
"Đi xem qua, hai tiểu tử rất bền chắc." Tất Tử Thần cười cầm tay của cô, anh trai ba cân chín lượng, em trai bốn cân hai lượng, mặc dù so sánh với thai đơn nhỏ một chút, nhưng mà bác sỹ cũng nói, sinh đôi như thế tuyệt đối là khỏe mạnh. Thật không nghĩ tới, cuộc sống này mới bắt đầu, thì ngược lại em trai chiếm thượng phong.( ở TQ1 cân = 0,5 kg)
Diệp Dĩ Mạt cong con ngươi cười cười, đáy mắt chói lọi dễ hiểu, so với kia phía ngoài mặt trời còn chói mắt hơn. Khó trách đều nói phụ nữ chỉ có làm mẹ mới hoàn chỉnh, vừa nghĩ tới bảo bối ở trong bụng lâu như vậy, trong sự tha thiết chờ đợi của mọi người dần dần lớn lên, sẽ học được kêu ba mẹ, biết làm nũng sẽ ăn vạ, biết khóc biết cười sẽ chơi, cứ như thế, tên nhóc lớn lên tuấn tú sánh vai với cô gái khác, loại tâm tình này, chỉ có người làm mẹ người làm cha mới có thể thể nghiệm.
Tất Tử Thần cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, âm thanh nhẹ đến cơ hồ không nghe được. Anh nói, Tiểu Mạt, anh yêu em.
Anh yêu em, yêu em cười, yêu em khờ, yêu em giận, yêu em lúc tâm tình xấu sẽ tùy hứng, cũng yêu em biết rõ đạo lý ẩn nhẫn cầu toàn, yêu em dịu dàng mỉm cười như ánh mặt trời rực rỡ, cũng yêu em khẽ buồn bã lúc uất ức nhu nhược.
Yêu em, chỉ vì là em.
Diệp Dĩ Mạt làm bộ như vô tình nghiêng mặt đi, khóe mắt ngấn nước lại bán đứng lòng của cô lúc này. Cô từ trạng thái mồ hôi chảy ròng ròng trong mơ tỉnh lại, toàn thân cao thấp cũng đều dinh dính, đến cô cũng có chút không chịu nổi, thế nhưng anh lại không chút nào ghét bỏ, từ đầu đến cuối không có buông tay cô ra, đáy mắt thỏa mãn và dịu dàng, sáng như ánh sao sáng trên vai anh.
Chỉ chốc lát sau đứa bé liền được ôm trở lại. Diệp Dĩ Mạt có chút hơi khó nhìn hai đứa trẻ giống nhau như đúc, không khỏi đem ánh mắt cầu cứu hướng tới cha đứa bé, đây rốt cuộc ai là anh ai là em chứ?
Tất Tử Thần hả hê nhướng nhướng mày, nhẹ nhàng lật ống tay áo của con trai lên, chỉ dây đỏ nho nhỏ tinh tế trên cổ tay. Tất Tử Thần giải thích: "Anh sợ lẫn lộn nên đeo dây đỏ bên tay trái của anh trai bên tay phải của em trai, như vậy cũng sẽ không nhận sai rồi."Anh trai Tả Tả, em trai Hữu Hữu làm sao có thể nhận sai được?
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt, vô lực phỉ nhổ, người cha này đủ lười biếng, ngộ nhỡ lúc đứa bé tắm lấy dây đỏ xuống thì sao?
Lý Mân không nói nhìn con trai một cái, cuối cùng vẫn là mình giải thích: "Tiểu Mạt, con xem này trên tay trái của đứa lớn có cái nốt ruồi, thấy không?" Lật lên tay áo của cháu trai, Lý Mân chỉ cho con dâu nhìn.
Bởi vì sinh con tự nhiên, Diệp Dĩ Mạt chỉ ở bệnh viện một tuần rồi về nhà, về phần chuyện ở cữ, tất là do hai bà mẹ lo liệu, còn có một cô cô nhỏ yêu thêm phiền thỉnh thoảng chạy tới thấy điều thú vị chọc cười, ngày trôi qua cũng vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút nhớ nhung anh thôi.
Không có cách nào, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, bộ đội gọi tới một cú điện thoại, Tất Tử Thần không muốn đi cũng phải đi.
Chỉ là doanh trưởng Tất không nghĩ tới, đi lần này, cách biệt sẽ là hơn nửa năm.
Diệp Dĩ Mạt thường xuyên nghĩ, mình rốt cuộc là nhìn trúng anh ở chỗ nào? Ngoại hình? Mặc dù dáng dấp coi như anh tuấn, nhưng cũng không tính là đẹp trai cự kỳ đến nỗi không phải anh thì không lấy. Tính tình? Mặc dù chợt nhìn lại người này là một thân sĩ, nhưng mà từ lúc bọn họ biết nhau đến lúc cô mang thai Tả Tả Hữu Hữu, người này chính là sói đuôi dài khoác áo da dê =, tuyệt đối.
Tính cách của cô, nói dễ nghe là bình thản chịu đựng gian khổ, nói khó nghe một chút nếu là có chí hướng, chỉ muốn bình bình đạm đạm trôi qua cuộc sống gia đình tạm ổn, cô đã từng nghĩ tới, cô sẽ gả cho một người thật đàng hoàng, không có quá nhiều tiền, nhưng mà cuộc sống gia đình tạm ổn không có trở ngại, không có quá nhiều lãng mạn, nhưng cũng không mất vui thú sinh hoạt.
Cô không thích nấu cơm, cô cũng có nghĩ qua, nhất định phải tìm người đàn ông biết làm cơm, củi gạo dầu muối tương dấm trà, tất cả đều giao cho anh; thỉnh thoảng cô sẽ đi du lịch trong ngày nghỉ, cô cũng nghĩ tới, đại khái cô sẽ tìm một bạn trai trong hội chơi máy ảnh, như vậy lúc đi chơi cô có thể chỉ để ý hưởng thụ thức ăn ngon lành rồi, thậm chí, cô có nghĩ qua, cô cũng cho phép sẽ tới cuối cùng không kéo dài được nữa, tìm một gia thế đơn giản, tính tình hoà thuận liền gả đi, người nào quy định hôn nhân phải có tình yêu tạo thành đây? Tình yêu chói lọi, cuối cùng cũng sẽ bị gia trưởng làm tiêu tan trong thời gian ngắn hầu như không còn chất phác tự nhiên thân tình nữa?
Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc trong trứng nước, Diệp Dĩ Mạt nở nụ cười nhạt nhòa, còn muốn nhiều như vậy làm gì? Cả người là của anh, con trai cũng sinh cho anh, chẳng lẽ lúc này còn muốn trả lại hàng hay sao?
Diệp Dĩ Mạt uốn lên miệng cười, cô đều có thể tưởng tượng ra nếu mà anh biết cô có cái ý nghĩ này, nhất định là cười như không cười nhìn cô, đến lúc thấy cô phải giơ tay đầu hàng mới thôi, không đánh mà thắng, anh vẫn là hạng nhất đấy.
Mặc dù có mẹ chồng và Vương giúp một tay, nhưng mà Diệp Dĩ Mạt rốt cuộc vẫn không yên lòng hai đứa con trai, học kỳ mới trước khi vào học, cuối cùng cô vẫn xin nghỉ việc. Đáng tiếc và tiếc nuối là tất nhiên, chỉ là cá và chân gấu không thể kiêm được, đạo lý này cô vẫn hiểu rõ, nếu mà muốn tham dự vào trong quá trình phát triển của con trai, cô nhất định là phải buông tay những thứ gì khác.
Cũng may sự nghiệp bỏ qua, cô còn có phần nghề phụ làm một chút. Thỉnh thoảng thừa dịp các con ngủ say sáng tác tiểu thuyết, cách 2-3 tuần lễ ra một tập ngắn, những ngày sau này thật cũng không nhàm chán.
Bên này Diệp Dĩ Mạt trừ chăm sóc con trai đã nổ lực tìm cho mình việc làm, bên kia Tất Tử Thần chính là thật bận đến không thể tách rời. Chuyện bộ đội bận rộn, chuyện phòng ốc cũng không thể trì hoãn. Vì muốn nhanh chóng đoàn tụ cùng vợ con, doanh trưởng Tất thật sự là vội đến sứt đầu bể trán.
Mỗi tháng nếu có chút thời gian về nhà một chuyến, nhất định là ông trời mở mắt cộng thêm đoàn trường đại nhân có lòng từ bi.
Tất Trọng Tường và Diệp Kiến Quốc cũng không giống như thỏa thuận lúc ban đầu, ông chăm sóc cháu trai ba ngày, tôi chăm sóc cháu ngoại bốn ngày, hiện tại ra cửa, hai chiến hữu cũ này, một người trên vai gánh một, còn cố ý cho đứa bé mặc vào quân trang và đồng phục cảnh sát nho nhỏ, gánh tại trên vai, rất có thần khí rồi.
Trong đại viện lão thủ trưởng về hưu không ít, mỗi lần nhìn thấy hai người Tất Trọng Tường và Diệp Kiến Quốc này một người là quân trưởng một người là cục trưởng cục cảnh sát, trên vai khiêng cháu trai mặc cùng hệ đồng phục, mọi người liền không nhịn được cười.
Hai người này, nghiêm túc cả đời, già rồi lại làm ra chuyện làm cho người ta dở khóc dở cười như vậy.