Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 54: Chương 54: Cứu hay không?




Dán sát thân mình lên tường đất trong ngõ nhỏ, trái tim nàng nhảy lên dữ dội, nghe tiếng đao kiếm chém giết, không khó để biết những người này đều là cao thủ, nếu lúc này nàng chạy ra hoặc có hành động thiếu suy nghĩ gì, nàng không dám chắc sẽ không bị những người này phát hiện, sau đó giết người diệt khẩu.

Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, nàng cắn môi dưới hít thở thận trọng, nghe kĩ động tĩnh trong ngõ nhỏ bên kia.

“Tìm được chưa?” Vẫn là giọng nói đôn hậu trầm thấp vừa nãy.

“Không có gì cả.” Có người trả lời. Nghe qua tựa như sau một phen giết chóc áp đảo, đối phương còn đang tìm thứ gì đó lại không tìm được.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ rền vang như vách tường sập đổ, tro bụi ở ngõ nhỏ bên kia cuồn cuộn bay thẳng sang Tiêu Sơ Âm bên này, nàng vội vàng dùng tay áo che miệng lại, không để mình ho lên tiếng.

“Đừng để hắn chạy thoát, mau! Mau đuổi theo!” Giọng nói trầm thấp ấy vội vàng ra lệnh, tiếp theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy đi, sau một lát, trước ngõ nhỏ đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tiêu Sơ Âm bụm chặt mũi miệng mình, cho đến khi tro bụi tan hẳn mới mồ hôi lạnh đầy người dán vào góc tường chậm rãi đứng lên, nàng chợt cảm thấy, so với thế giới đao kiếm máu me bên ngoài này, những mánh khóe của các phi thiếp trong vương phủ thật là quá thân thiện.

Mà nàng, vội vàng chạy trốn, mất đi sự che chở của phủ Thừa Tướng và vương phủ, muốn sinh tồn ở thế đạo như vậy có phải khó khăn lắm không…Đáng tiếc, Tiêu Sơ Âm là một người có tính kích thích, càng là chuyện không thể, nàng lại càng muốn nếm trải một phen, giống như bây giờ: vừa rồi vẫn còn là nữ tử bị dọa đến kinh hồn bạt vía, bây giờ đã vòng qua góc tường trong hẽm nhỏ, đi về phía hiện trường đầy những vết máu hỗn độn…

Trong tay nàng cầm một tờ giấy, mặt trên viết địa chỉ của gian trạch viện trong đồ hồi môn của nàng, nàng dùng hai lạng bạc để mua chuộc thợ làm vườn trong vương phủ vẽ tấm bản đồ này. Dựa vào chỉ dẫn trên giấy, nếu nàng muốn đi đến chỗ ghi trên đó, nhất định phải đi qua hiện trường giết người sởn tóc gáy này.

Sau khi qua khỏi ngõ nhỏ nàng mới phát hiện, cảnh tượng không hề khủng bố như nàng nghĩ, tuy trên đá lát đều là vết máu, nhưng đa số thi thể trên đất đều là một kiếm cắt đứt cổ họng, động mạch trong cổ bị vỡ nên máu mới bắn tung tóe ra như vậy, hơn nữa, quần áo phục sức của những thi thể này xem ra đều là chất liệu rất tốt, hiển nhiên là thân phận không tầm thường…Nói như vậy, người giết những người này, chẳng phải là càng lợi hại hơn sao!

Nàng nghĩ lại liền cảm thấy lông tơ đã dựng đứng cả lên, đôi chân dè dặt cẩn thận tìm chỗ sạch sẽ mà đi. Nàng muốn nhanh đi qua khỏi chỗ này, bằng không, nếu đám người tàn nhẫn độc ác ấy trở về trông thấy, nàng không chết cũng khó!

Đưa chân đá văng một thi thể, bộ mặt người nọ lật qua, khóe mắt nàng liếc đến, so với hoảng sợ thì nàng cảm thấy khó hiểu nhiều hơn ---- bộ dạng người này mi thanh mục tú, chiếc cằm thon gọn, một sợi râu cũng không có, rõ ràng là một nam nhân lại không thấy yết hầu, chẳng lẽ…

Đang lúc nàng xuất thần suy nghĩ, đột nhiên dưới chân có thứ gì đó động đậy, nàng không kịp né tránh, mắc cá chân bỗng nhiên bị người ta bắt được!

“Hu hu! Hu hu!” Nàng lập tức duỗi cổ tay đến bên miệng cắn chặt lại, hoảng sợ nhìn người máu me đầy mặt trên đấy, nỗ lực không để mình thốt ra tiếng!

“Cứu…Cứu ta…” Thi thể đó, máu đen đầy mặt, cách ăn mặc không giống những người khác, trong con ngươi hắn để lộ ra ham muốn cầu sinh mãnh liệt khiến Tiêu Sơ Âm lui về phía sau một bước.

Nàng không ngờ lại gặp phải loại thị phi này, đặc biệt là lúc an toàn của bản thân cũng không được đảm bảo.

“Vốn…Trên cánh tay bên trái của ta có vết thương kiếm, bên hông…có vết đao, vết thương không sâu, nhưng lại ảnh hưởng đến đi lại, ngoài ra, mắt cá chân bên phải bị cắt đứt, cô nương…Nếu bây giờ cô không cứu ta…Bọn chúng trở về sẽ lục soát kĩ càng, nếu phát hiện ra dấu chân của cô, cho dù là đào sâu ba thước…Cũng sẽ tìm ra cô…”

Tiêu Sơ Âm vẫn là lần đầu tiên nghe được có người có thể nói rõ tình trạng thương thích của mình như vậy, lại còn uy hiếp người ta cứu mình nữa chứ, lần này xem như là được mở rộng tầm mắt. Nàng dùng sức rút chân về, tức giận nói với người trên mặt đất: “Ta cứu ngươi, khi bọn họ trở về lục soát càng dễ phát hiện hơn, ta cũng không phải loại người tự rước phiền phức vào mình đâu, dù sao cũng đều là phiền toái, vì sao ta phải cứu ngươi!”

“Vậy cô cứu, hay không cứu?”

Tiêu Sơ Âm trố mắt, đây là cái thứ người gì vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.