Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 55: Chương 55: Cứu ngươi làm gì




Bên này Tiêu Sơ Âm gặp phải chuyện bị hành hung dưới ánh nắng ban ngày, trên đường phố nhốn nháo bên kia Bình Uyên Vương gia và Tiêu Thừa Tướng đang trong cục diện giằng co.

“Vương gia, ngươi đánh mất nữ nhi của lão phu giữa ban ngày ban mặt, ngươi có mưu đồ gì?” Tiêu Viễn giận dữ đến mức râu ria cũng thẳng tưng, tên tiểu tử Vũ Văn Tư Dạ này không đối xử tốt với Tiêu Sơ Âm thì thôi, vậy mà còn gây ra tiết mục làm trò cười cho thiên hạ như vậy, rốt cuộc là hắn có để phủ Thừa Tướng vào mắt hay không?

Dựa vào cấp bậc lễ nghĩa mà nói, Tiêu Viễn là nhạc phụ của Vũ Văn Tư Dạ, vốn nên nhận được sự tôn kính, nhưng lập trường của hai người ở triều đình khác biệt, theo thứ tự là phụ tá đắc lực cho hoàng đế, bình thường vốn chẳng phân biệt được cao thấp, chỉ có địch ta, hiện tại Vũ Văn Tư Dạ đang bực mình chuyện Tiêu Sơ Âm bỏ trốn, bây giờ lão Thừa Tướng lại tới đòi nữ nhi, cánh tay dài của hắn vung lên, mệnh lệnh cho tuyến phong tỏa giải tán, quần chúng khôi phục tự do.

“Thời gian nữ nhi của Tiêu Thừa Tướng ngài biến mất khỏi con đường này còn chưa đến một phút đồng hồ, chắc là nàng ta chạy không xa, con phố này dưới quyền cai quản của ngài, không bằng, cứ do ngài thay bổn vương tìm vương phi về đi, đến lúc đó, bổn vương sẽ đến nhà cảm tạ!”

Tay áo Vũ Văn Tư Dạ vung lên, quay người vào kiệu, thị vệ mở đường, hắn không hề để ý tới thừa tướng, cứ bỏ lại đám người này rời đi.

Trưởng Tôn Tông Lam híp mắt nhìn kiệu của vương phủ đi xa, khẽ cười, Tư Dạ, ngươi thật sự mặc kệ sao?

Tiêu Viễn đã sớm bị hắn làm giận đến hồ đồ, hiện tại Tiêu Sơ Âm đã không thấy đâu nữa, không thể bớt lo với đứa con rễ ngang ngược khó đối phó này được, hơn nữa, con phố này thật sự là nằm trong sự quản lý của hắn, nếu Vũ Văn Tư Dạ muốn phong tỏa đường phố lần lượt lục soát từng nhà thì cần phải có lệnh của hắn, nhưng bị con rể coi thường như vậy, hắn thật sự không cam lòng.

“Tiêu Thừa Tướng,” Trưởng Tôn Tông Lam làm người trung gian: “Vương phi mất tích, tại hạ cũng có lỗi, nếu không phải tại hạ có chuyện quan trọng tìm vương gia thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, không bằng hãy để cho tại hạ thay thừa tướng tìm vương phi về, được không?”

Hắn nói cực kì rõ ràng, Vũ Văn Tư Dạ đã canh chừng nữ nhi của ngài rất kĩ rồi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chỉ có một khả năng là chính nàng đã chuồn mất, hơn nữa thật sự cũng là: Tiêu Sơ Âm tự chuồn mất.

Tuy Tiêu Viễn đang buồn bực, nhưng không còn cách nào khác, theo Trưởng Tôn Tông Lam bước xuống bậc thềm nói: “Nếu Trưởng Tôn công tử đã muốn chủ động đảm đương trách nhiệm, lão phu cũng là người sảng khoái, lão phu cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi không thể tìm nữ nhi của ta trở về, đến lúc đó Trưởng Tôn thế gia và Bình Uyên Vương phủ cũng đừng trách Tiêu Viễn ta không nói đến tình cảm và thể diện! Hừ!”

“Vâng, vâng, vâng, Tiêu thừa tướng bớt giận!” Trưởng Tôn Tông Lam gật đầu cười, khóe mắt liếc về phía cỗ kiệu của Vũ Văn Tư Dạ đang rời đi đột nhiên dao động, nụ cười trên khóe miệng càng thêm sâu.

Trong trạch viện vắng vẻ cách đường phố náo nhiệt mấy cái ngõ nhỏ, Tiêu Sơ Âm dùng hết sức lực mới kéo được con người đầy máu me ấy đi, thật không ngờ người này thoạt nhìn thấy gầy yếu là thế, không ngờ lại nặng như vậy!

Thật vất vả mới dời hắn tới bên bàn đá, dựa vào ghế đá, nàng vội vàng vào nhà tìm kiếm, lấy chậu gỗ và khăn sạch lau chùi cho hắn.

“Cô thật sự đã cứu ta…” Người nọ tỉnh táo lại, vết máu trên mặt đã được Tiêu Sơ Âm lau sạch, lộ ra làn da trắng nõn và ngũ quan thanh tú nhã nhặn, giọng nói yếu ớt.

“Này, người đừng hối hận nha, ngươi đã nói nếu ta cứu ngươi ngươi có thể bảo đảm an toàn cho ta, nếu sau khi những người đó trở lại, phát hiện ra thiếu mất một thi thể thì làm sao, một nữ tử yếu ớt như ta làm sao đánh thắng được những người võ công cao siêu kia hả!” Tiêu Sơ Âm nửa thật nửa giả nói, dò xét ý tứ của hắn.

Hắn cười, ngũ quan dịu dàng ấm áp như ngọc, tuy cả người đều là vết máu thảm hại, nhưng lại làm người ta cảm thấy thoải mái như được tẩm gió xuân vậy, cứ như toàn bộ vết máu đều trở thành những màu sắc nở rộ trên người hắn.

“Cô tên gì?” Hắn ôm miệng vết thương bên hông, cười dịu dàng yếu ớt hỏi nàng.

“Ta tên gì mắc mớ gì đến ngươi, ngươi vẫn là nên cầu xin trời xanh phù hộ trước đi! Ông trời ơi, nhất định là ta đã bị ấm đầu, nhất thời xúc động giống như thứ ánh sáng rực rỡ được bộc phát ra từ tình yêu thương của mẹ mới có thể muốn cứu ngươi, tiên sinh à, xin hỏi ta có thể lựa chọn lại một lần nữa hay không, kéo ngươi từ nơi này trở về đúng hiện trường ban nãy, sau đó đi khỏi đây?” Khăn lông trong tay nàng đã sắp bị vặn đứt, suy nghĩ đột nhiên rối loạn, vất vả lắm mới thoát ra được, sẽ không chết nhanh như vậy chứ, nàng không muốn chết mà…

Sắc mặt hắn tái nhợt, máu bên hông còn không ngừng rỉ ra ngoài, cố gắng che lại nhưng cũng nhiễm ướt một mảng bên eo: “Bọn chúng sẽ không trở lại…”

“Nếu trở về thì làm sao hả…Xin ngươi gọi người đến bảo vệ ta…Không được…con đường này…không được…” Tiêu Sơ Âm vừa lầm bầm vừa chìa tay xử lý vết thương cho hắn, suy nghĩ không tập trung, ra tay cũng nặng hơn một chút.

“Hự…Rốt cuộc là cô muốn cứu ta hay giết ta…Ta đã nói bọn chúng sẽ không quay lại…”

“Không trở về, làm sao ta trốn được…Sẽ không…Ngươi nói sẽ không?” Giọng nói của nàng giương cao lên tám quãng, hai mắt trợn to, hung hăng ném chiếc khăn vào chậu gỗ, bọt nước văng ra khắp nơi: “Lão nương phải cứu ngươi để làm gì chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.