Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 56: Chương 56: Mất trí nhớ rồi sao?




Người đã bị kéo lại, không cứu cũng không được, may mà đồ đạc trong trạch viện đều đầy đủ, cũng có chút đồ ăn và thuốc, có lẽ người nhà này trước kia đã để lại.

Tiêu Sơ Âm ngồi bên giường vừa băng vết thương cho hắn vừa lảm nhảm: “Biết trước như vậy đã không cứu ngươi rồi, vừa phải làm bảo mẫu vừa phải làm đầu bếp, lại còn phải làm thầy thuốc riêng nữa chứ, ta dễ dàng lắm sao!”

“Bảo mẫu là cái gì?” Người trên giường tỉnh lại, nhìn chằm chằm người đang nói những lời khó hiểu với mình, hai mắt trong veo sáng ngời tò mò hỏi.

“Oh my god! Cuối cùng cũng tỉnh, người gì mà vừa nghe người khác nói không cứu đã chết ngất rồi, ta là lần đầu tiên gặp được đấy, nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ ném ngươi ra đường, cho kẻ thù của ngươi chém chết!” Hai tay mảnh khảnh linh hoạt kết một cái nơ hình con bướm ngay bên hông, nàng vỗ vỗ tay: “Xong rồi!”

Hắn nằm trên giường nhìn nàng mặt không đỏ tim không nhảy xốc quần áo hắn lên băng bó vết thương, mắt cá chân phải hắn cũng đã có thể hoạt động bình thường, không khỏi chỉ vào mắt cá chân của mình hỏi: “Cô là đại phu sao?”

“Ngươi nói chân ngươi bị thương, cũng may có một tên hồ ly xảo quyệt để lại cho ta một thứ rất tốt có tác dụng hồi phục gân cốt, tiện thể ta cho ngươi dùng thôi, thế nào, hiệu quả không tệ chứ!”

Hắn khẽ nhíu mày, hồ ly?

Nếu cứ như vậy, không quá ba ngày ngươi sẽ có thể bình phục rồi, đến lúc đó ngươi hãy nhanh chân đi khỏi đây, ngươi cứ xem như chưa bao giờ gặp ta, cho dù lại bị những người đó bắt được, vạn lần ngươi cũng đừng bán đứng ta, tốt xấu gì tỷ tỷ ta cũng đã cứu ngươi một mạng đúng không?” Thuốc tốt lời đẹp nàng cũng đều đã nói rồi, chỉ hy vọng hắn nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Hắn nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt buông xuống cúi đầu nhìn một bình sứ nhỏ đặt trên ghế, tia sáng trong đôi mắt trong suốt chợt biến mất, đổi lại là một ánh mặt mờ mịt mông lung, đưa tay dè dặt giữ chặt góc chăn, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử đang quay mặt đi, nhỏ giọng nghi hoặc hỏi: “Cô là ai?”

“Không phải đã nói với ngươi rồi sao, khỏe rồi thì cứ nhanh chóng rời khỏi đây đi, không cần biết ta là ai…Ta cũng không hy vọng ngươi sẽ chịu ơn một giọt nước có thể tương báo như suối tuôn, tóm lại, ngươi không cần phải biết ta là ai…” Nàng cẩn thận kiểm tra vết thương trên người hắn một lần nữa, khẳng định là đã không có trở ngại gì nữa.

“Vậy…ta là ai?” Giọng nói cẩn trọng dịu dàng như suối hỏi lại.

Đôi tay Tiêu Sơ Âm run lên, áp chế suy nghĩ khoa trương giả tạo trong đầu, cười gượng gạo nói: “Ta làm sao biết ngươi là ai, ta chỉ là thấy ngươi bị thương nên cứu ngươi thôi, khỏi rồi thì mau trở về đi, đừng để cha mẹ ngươi lo lắng…” Nàng dừng lại, suy nghĩ khoa trương trong đầu vẫn không thể ức chết được xuất hiện.

“Vậy cô biết cha mẹ ta sao? Ta không nhớ gì cả…”Hắn cúi đầu rụt bả vai, không dám nhìn nàng.

“Đủ rồi! Ngươi xong chưa! Đầu tiên là gạt ta cứu ngươi, sau đó giả vờ té xỉu không đi, bây giờ lại bắt đầu giả vờ mất trí nhớ, ngươi diễn rất vụng về, ta đã nhìn ra rồi, đừng giả vờ, đừng giả vờ nữa!” Tiêu Sơ Âm phất tay, vẫn không thể ngăn chặn suy nghĩ trong lòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt mất hồn mờ mịt đầy hơi nước, đáng thương nắm chặt góc chăn khúm núm: “Cô muốn đuổi ta đi sao?”

Tiêu Sơ Âm chống nạnh chỉ ra cửa, hai mắt theo dõi hắn: “Nếu ngươi đã có thể đi lại, bây giờ lập tức đi ngay! Cửa ở bên kia!”

“Hả.” Hắn cúi đầu đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn nhấc chân xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.