Đào Y tra sơ đồ tuyến đường ở trên web thật tốt, nhìn chỉ thị trên trang
web, phải ngồi xe buýt trước từ khởi điểm vào trạm cuối, ước chừng hơn
hai mươi trạm, lại ngồi xe buýt một tiếng nữa, sau đó đi bộ hai mươi
phút không sai biệt lắm đã đến.
Đối với tuyến đường vượt núi băng đèo này, Đào Y chảy mồ hôi nho nhỏ.
Muốn theo đuổi một người lính thật đúng là không dễ dàng, thật may là bây
giờ cô không có công việc, nếu thật sự công tác, không mình mua chiếc
xe, thật đúng là không được.
Đào Y kéo rương hành lý nhỏ, cứ dựa theo tuyến đường tra được mà lên đường.
Ngày đó là một ngày nóng nhất của thành phố N trong một năm, Đào Y thoa kem
chống nắng toàn thân, đeo mắt kính lớn như che nửa gương mặt, còn cầm
cây dù che nắng, mặc dù võ trang đầy đủ như vậy, cô đang chờ bên trong
trạm xe mấy phút bị phơi nắng đến choáng váng đầu.
Vừa ngồi
lên xe buýt, Đào Y có cảm giác muốn SHI. Xe này rất cũ rất nguyên sơ,
cho nên không có máy điều hòa không khí. Chỗ ngồi của xe bị ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ xe phơi nắng nóng bỏng, ngồi lên trên thật có
cảm giác tấm sắt nướng thịt bò. Dĩ nhiên, cô chính là thịt bò. Mà trước
khi xe buýt khởi động, mặc dù mở cửa sổ ra, cả bên trong xe cũng vô cùng đè nén, giống như phòng tắm hơi, mồ hôi trên người rào rào chảy xuống
đất, tốc độ lau vốn không theo kịp.
Đào Y nhìn tài xế rãnh rỗi, buồn bực vô cùng, “Tôi nói, bác tài, chú nhanh lái xe đi, hôm nay nóng chết.”
Tài xế cầm khăn lông bị dùng đến trở nên xám trắng, liên tiếp lau mồ hôi,
”Tiểu cô nương, tôi phải đợi thêm hai mươi phút mới có thể đi. Này chỉ
có một tuyến xe duy nhất đi thị trấn C.”
Một tuyến xe duy
nhất? Đào Y lau mồ hôi, bất đắc dĩ ngậm miệng lại. Cô thật sự không thể
quá ích kỷ, dù sao có vài người cũng muốn đi đến chỗ đó.
Nếu không sợ Thẩm Thạc cho rằng cô kiểu cách, cô sẽ không dằn vặt đi mấy xe tuyến như vậy, trực tiếp lái hoặc mượn xe của Lý Dục chạy.
Muốn theo đuổi quân nhân, làm sao lại khó khăn như vậy đây?
Thôi, ai bảo cô ai cũng không xem trọng lại cứ hết lần này đến lần khác coi trọng người có nghề nghiệp đặc biệt như vậy?
Đào Y bị hấp tắm hơi hơn hai mươi phút ở trên xe, đợi đến khi tài xế phải lái xe, xe rốt chuyển động.
Mặc dù xe chạy lên có gió, đáng tiếc ánh mặt trời vô cùng nóng bức, gió
cũng mang theo nhiệt độ nóng rực, Đào Y không thể làm gì khác hơn là che rèm cửa sổ, cầm tấm quảng cáo quạt gió dán trên cửa tàu điện ngầm.
Xe buýt ước chừng lái hơn năm mươi phút, cuối cùng đến trạm cuối. Tài xế kia hét to một tiếng, mọi người lục tục xuống xe.
Lúc Đào Y kéo rương nhỏ đi xuống rời khỏi, tài xế còn tốt bụng hỏi: “Tiểu cô nương muốn đi đâu?”
“Quân doanh XX.” Đào Y ủ rũ bẹp môi nhìn chú tài xế.
Tài xế vừa nghe, vui tươi hớn hở hỏi: “Thăm người thân? Thì ra là người nhà quân nhân?”
Đào Y cười hắc hắc, không đáp lời. Nghĩ thầm, bây giờ còn không phải, tương lai có lẽ là phải.
Tài xế chỉ vào xe tiêu phí Iveco đậu bên ngoài, nói: “Thấy không, xe kia
còn mười phút nữa thì chạy, đi bên kia đi, cô nhanh lên.”
Đào Y cám ơn chú tài xế, thở hổn hển thở hổn hển kéo rương hành lý chạy lên xe.
Không ngờ, không ít người đi cùng phía với Đào Y, trên xe đã không còn chỗ ngồi.
Tài xế Iveco móc mấy cái bàn gỗ từ dưới chỗ ngồi ra, đưa cho Đào Y.
Đào Y cầm bàn gỗ hơi mê mang, “Để tôi ngồi cái này?” Cuộc đời cô lớn lên
trong hủ mật, nhiều lắm vì thể nghiệm cuộc sống, ngồi xe buýt, thật sự
là không ngồi quá loại xe tiêu phí quá tải này, đương nhiên không rõ chỗ nông thôn này, vốn không tuân thủ quản chế giao thông, tùy ý thêm chỗ
ngồi.
Sư phụ tài xế lớn giọng, “Nếu không cô đứng?”
Đào Y nhếch khóe miệng, chỉ có thể bất đắc dĩ đặt bàn gỗ trên hành lang,
run run rẩy rẩy ngồi phía trên, đặt rương hành lý nhỏ trước người của
mình.
Trời quá nóng, Iveco không gian quá nhỏ, cả trong xe
cũng tràn đầy mùi chân thối, hương vị nước hoa chất lượng kém và xăng
hỗn hợp.
Đào Y cau mày, bất đắc dĩ cầm khăn giấy che lỗ mũi, thầm than mình vì sao không ngạo kiều, trực tiếp thuê hoặc lái xe đi bộ đội, không cần gặp tội rồi.
Có thể tưởng tượng sau khi gặp
Thẩm Thạc, dei$%ndanl#@$quydon anh sẽ có vẻ mặt vui mừng, tất cả ủy
khuất oán giận của cô đều biến mất không thấy.
Lại là cả đường lắc lư.
Phía trên Iveco không gian tiểu, không khí không tốt, trời lại nóng, đường
không quá tốt, Đào Y ngồi dạ dày hơi khó chịu, cho đến bây giờ không có
ngất xỉu trong xe cô dường như có dấu hiệu say xe.
Trong xe
không biết người nào không nhịn được phun ra, bị mùi đồ ăn tiêu hóa phân nữa khó ngửi bay đến chóp mũi của Đào Y. Dạ dày của Đào Y vừa ngừng
cuồn cuộn, lập tức không nhịn được cũng phun, vội vàng móc túi ny lon
buổi sáng mua nước trái cây còn dư lại trong túi xách ra, oa oa oe oe ói ra.
Cô ói rất khổ cực, nước mắt cũng chảy ra. Đầu lại chóng mặt, loại đau khổ giống như khi còn bé trời rất nóng giấu người lớn đi
ra ngoài chơi, chơi không cẩn thận bị cảm nắng.
Đào Y nghĩ,
Thẩm Thạc a Thẩm Thạc, nhìn tôi vì theo đuổi anh bị nhiều ... khổ thế
này, mặc dù trong mắt nhiều người không xem vào đâu, nhưng với cơ thể
của tôi mà nói, đã xem như là cực hạn, anh có biết, còn không nhanh gật
đầu đồng ý làm bạn trai của tôi? Nếu anh không đồng ý, hừ hừ, không đồng ý tôi chết vẫn quấn anh, đến khi anh đồng ý, hoặc đến khi anh bị người
phụ nữ khác đánh bại mới thôi.
Nghĩ đến khả năng sau, trong lòng Đào Y không thoải mái.
Mặc dù cô để xuống cô gái rụt rè theo đuổi một người đàn ông, cũng không
đến nổi quá đáng quấn quýt làm phiền, biết người ta danh thảo có chủ còn tiếp tục quấn người ta.
Iveco chở Đào Y bệnh thoi thóp đến
trạm cuối, sau khi Đào Y xuống xe, hỏi người trên xe có ai cùng đi quân
doanh hay không, đúng lúc có một người phụ nữ hai mươi bảy hai mươi tám
tuổi, nói cô ở viện người nhà của quân khu, có thể đồng hành với Đào Y.
Không cần một mình, Đào Y tự nhiên vui vẻ.
Đây là lần đầu
tiên Đào Y đi quân doanh, không có kinh nghiệm, cho là thật muốn tự mình đi qua. Người phụ nữ kia, chính là Giang Hàm cười nói bọn họ có thể
thuê xe kín mui nhỏ, chở bọn họ đi.
Lần đầu tiên ngồi loại
xe từ xe gắn máy cải tạo thành xe kín mui nhỏ, Đào Y rất mới lạ. Vốn là
với tính tình của cô sẽ cao hứng huơi tay múa chân, nhưng lúc này lại
toét miệng cười, vốn không có sinh khí lúc đầu.
Giang Hàm nhìn dáng vẻ Đào Y không có tinh thần, nhíu mi, quan tâm nói: “Đào Y, em có bị cảm nắng hay không?”
Đào Y ỉu xìu nhìn Giang Hàm, lắc đầu: “Em không biết. Chỉ là choáng váng đầu buồn nôn.”
Giang Hàm nhìn tiểu cô nương một thân một mình đến quân doanh rất đáng
thương, lấy một bọc thuốc từ trong túi xách ra, tìm được nước hoắc hương chánh khí đưa cho cô, “Uống hai bình có thể còn dễ chịu hơn.”
Đào Y nói cám ơn, nhận lấy thuốc, cau mày suy nghĩ, cảm thấy Giang Hàm
không giống như người xấu, liền mở ra một chai, vừa hút một miệng nhỏ,
lập tức a ô phun thuốc ra.
Thuốc này không khỏi quá khó uống đi? Nói vậy độc dược cũng có mức độ này.
Giang Hàm thấy mặt Đào Y vo thành một nắm, nhịn cười không được, “Lần đầu
tiên em uống thuốc này, không thể từ từ phẩm, phải một hơi rót hết, sau
đó sẽ uống nước áp đi mùi vị này xuống mới được.”
Khuôn mặt Đào Y đau khổ, “Có thể không uống hay không?”
Mặc dù mới lần đầu tiên quen biết, nhưng Giang Hàm cảm thấy có duyên với
Đào Y. Cô lấy một chai nước hoắc hương chánh khí từ trong túi xách ra,
nói: “Không được, không uống, lát nữa chưa thấy người em muốn gặp thì đã ngất đi.”
Đào Y đành phải nhận lệnh rót hết.
Đến bên ngoài quân khu, Giang Hàm trực tiếp đi viện người nhà bên kia,
nhưng sợ tiểu cô nương Đào Y không tốt tìm người cô muốn tìm, nên các cô cùng nhau đến cửa quân khu.
Cảnh vệ viên ngăn các cô lại, hỏi thăm các cô muốn tìm người nào.
Đào Y đã nói: “Thẩm Thạc. Tôi muốn tìm Thẩm Thạc.”
Cảnh vệ viên vừa làm theo phép muốn hỏi Thẩm Thạc là người nào đoàn nào, thì nghe Giang Hàm hỏi: “Em muốn tìm Thẩm Thạc? Chính là Tham mưu trưởng
Thẩm đoàn 534?”
Đào Y ngượng ngùng nhức đầu nói: “Em thật sự không biết anh ấy ở đoàn nào.”
Giang Hàm nhìn dáng dấp rõ ràng rất hiểu biết, nhưng cô gái hơi mơ hồ, nhịn
cười không được, “Vậy em phải biết số điện thoại di động của cậu ấy đi?
Nếu giờ này cậu ấy không có có việc gì, có lẽ sẽ mang điện thoại di
động.” Nếu thật sự cô biết Thẩm Thạc, lúc này, cậu ta và chồng cô Hải
Trường Minh đang trên đường đi tham gia sinh nhật của sư trưởng. Không
có huấn luyện, điện thoại di động cũng trên người.
Đào Y giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Xong rồi, em quên hỏi số điện thoại di động của anh ấy.”
Giang Hàm: “...”
Đào Y cười hắc hắc: “Nhưng mà, em có hình của anh ấy.” Vừa nói, cô vội vàng lấy tấm hình đã được cô ép nhựa từ trong túi xách ra.
Giang Hàm nhìn, cười, đây không phải là Thẩm Thạc cô sao.
Thật sự là khéo.
“Chị biết cậu ấy.” Giang Hàm cười híp mắt.
***
Trên xe việt dã, Hải Trường Minh cười hề hề nói: “Cậu xong rồi, Thẩm Thạc,
lần này sư Trương đại nhân cũng ra mặt, cậu có trốn cũng không thoát.”
Thẩm Thạc hơi giật giật khóe miệng, “Chưa chắc.”
“Chẳng lẽ cậu lại nghĩ ra chủ ý ôi thiu gì rồi hả?” Hải Trường Minh hăng hái bừng bừng.
“Không có.”
“Cắt.”
Đến chỗ của sư trưởng, vừa nhấn xuống chuông cửa, Điền Điềm mặc váy chiffon màu trắng đến đầu gối chạy vội ra, “Em biết là anh đã đến rồi.”
Cô trực tiếp bỏ quên Hải Trường Minh bị mời đến làm nền, bắt đầu kéo cánh
tay của Thẩm Thạc, nhưng bị Thẩm Thạc nhẹ mà tự nhiên tránh được.
Điền Điềm cũng không giận, cười nói: “Ba em chờ ở bên trong từ lâu.”
Hải Trường Minh chói lọi rõ ràng bị xem nhẹ nên sờ sờ lỗ mũi, ngược lại không thèm để ý, cùng Thẩm Thạc đi vào trong.
Nhìn thấy sư trưởng Điền Nghĩa xuống dưới lầu, đứng nghiêm kính chào theo
nghi thức quân đội.Truyện được đăng tải duy nhất tại dei$%ndanl#@$quydon
Điền Nghĩa cười hề hề kêu hai người ngồi xuống, phân phó người dọn thức ăn lên.
Lúc này Thẩm Thạc mới phát hiện, ở đây ngoài sư trưởng và Điền Điềm, cũng
chỉ có hai người anh và Hải Trường Minh. Rõ ràng, sư trưởng vốn muốn
khiêm tốn ăn một bữa cơm với người trong nhà, mà anh được mời đến, vì
nguyên do Điền Điềm, về Hải Trường Minh, đơn thuần là mượn danh nghĩa.
Chiêu man thiên quá hải (lừa dối, giấu diếm) này dùng thật là lợi loát.
Điền Nghĩa từ một tên lính quèn từng bước bò lên, coi trọng Thẩm Thạc và Hải Trường Minh là người chân tài thực lực, hơn nữa lần này đoàn bộ diễn
tập đoàn của họ vừa chiến thắng, không nhịn được khen mấy câu. Khen ngợi như vậy, đề tài trực tiếp ào đến những chuyện trong bộ đội.
Mặc dù từ nhỏ Điền Điềm đã mưa dầm thấm đất hiểu được không ít đề tài quân
nhân, tiếc rằng cô lại học chuyên ngành y tá. Khác nghề như khác núi,
nhất thời cô thật sự không chen miệng vào lọt.
Cô âm thầm kéo Điền Nghĩa cha cô ở dưới mặt bàn, muốn nhắc nhở ông nên lệch đề tài về cô.
Điền Nghĩa đang nói cao hứng, quên con gái ngồi bên cạnh, không khống chế lại âm lượng, lớn tiếng hỏi: “Làm gì?”
Vừa thấy là Điền Điềm, lúc này mới nhớ nha đầu này đã nói với ông trước,
cười hắc hắc nhìn Điền Điềm bỉu môi không vui, vỗ tay của cô để trấn an
nho nhỏ, ông quay đầu ngượng ngùng nói với Thẩm Thạc và Hải Trường Minh: “Ha ha, tán gẫu thì quên đây không phải là sân huấn luyện. Ha ha. Đến,
dùng bữa dùng bữa.”
Qua một lúc sau, Điền Nghĩa bị Điền Điềm túm người lôi kéo nhanh nói trọng tâm, mới khó khăn mở miệng nói: “Cái
đó... Tiểu Thẩm, cậu có đối tượng không?”
Thẩm Thạc nuốt món ăn trong miệng xuống, nhàn nhạt quét vẻ mặt mong đợi của Điền Điềm,
nhìn Điền Nghĩa, đang muốn vẻ mặt không giận không thở gấp nói mình có
bạn gái, điện thoại di động của anh vang lên.