Thẩm Thạc báo cáo với sư trưởng, lấy điện thoại di động ra nhìn màn ảnh.
Vừa thấy hiện thị bên trên là chị dâu Hải, mặt anh không thay đưa điện thoại di động cho Hải Trường Minh, “Tìm anh.”
Hải Trường Minh buồn bực nhận điện thoại di động nhìn là vợ mình gọi đến,
cũng báo cáo, rời chỗ nhận điện thoại: “Alo, anh không phải có đem điện
thoại di động sao? Em làm sao gọi vào điện thoại di động của Thẩm Thạc?”
Giang Hàm nghi ngờ vì sao là người kia của mình nghe điện thoại, nghĩ lại thì hiểu Thẩm Thạc đoán chừng là cô gọi điện thoại cho Hải Trường Minh, lại phát hiện anh không có đem điện thoại di động hoặc điện thoại di động
hết pin, nên gọi vào điện thoại di động của cậu ấy. Cô không giải thích
nhiều, trực tiếp nói: “Em vốn gọi cho tiểu Thẩm, nói cho cậu ấy biết có
một cô gái nhỏ đến bộ đội tìm cậu ấy.”
“Cái gì?” Vợ anh nói
rõ ràng rất đơn giản, làm sao anh nghe không hiểu đây? Cái gì cô gái nhỏ tìm đến Thẩm Thạc? Chẳng lẽ Thẩm Thạc còn trêu chọc hoa đào ở bên
ngoài?
Giang Hàm lười nhiều lời nói nhảm với chồng thỉnh
thoảng đầu bị chập mạch của cô, trực tiếp ra lệnh: “Anh hãy nói với tiểu Thẩm, Đào Y ở cửa bộ đội chờ cậu ấy đây.”
Nghe được âm máy
bận lưu loát tác cúp điện thoại, Hải Trường Minh trở lại trước bàn cơm,
nói trước sư trưởng: “Báo cáo, có tình huống phản ứng với Tham mưu
trưởng Thẩm.”
Hải Trường Minh và Thẩm Thạc có quan hệ tốt,
cấp bậc không sai biệt, hai người cả ngày không lớn không nhỏ cười ha
hả. Lúc này ngay trước mặt sư trưởng, cũng không dây dưa toàn bộ quá
mức.
Sư trưởng phê chuẩn, Hải Trường Minh dứt khoát nói trên bàn cơm: “Chị dâu cậu nói, có một cô gái nhỏ tên Đào Y chờ cậu ở cửa bộ đội đây.”
“Đào Y? !” Thẩm Thạc rõ ràng hiện ra vẻ kinh
ngạc, trong kinh ngạc còn mang theo sắc mặt vui mừng mà chính anh cũng
không biết.
Thấy Thẩm Thạc từ trước đến nay không lộ ra hỉ
nộ trước mặt người không quen lại lộ ra vẻ mặt này, Hải Trường Minh suy
đoán cô gái nhỏ Đào Y này khẳng định không tầm thường với Thẩm Thạc.
Điền Điềm cũng tra ra Thẩm Thạc khác thường, bỉu môi không vui quan sát anh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Thẩm Thạc kinh ngạc qua đi, muốn anh trở về bộ đội xem nha đầu kia có đến
thật hay không, nhưng lại không thể lập tức đi, lấy cái ly đổ rượu Bạch
Cửu vào đầy ly của mình, cầm lên, nói với Điền Nghĩa: “Sư trưởng Điền,
bạn của tôi đến, không bằng tôi đi đón, cô ấy chỉ có thể đứng bên ngoài
bộ đội. Cho nên, mong Sư trưởng Điền tha lỗi, tôi phải trở về đón cô ấy. Tôi tự phạt ba ly, hôm nào có cơ hội xin tội với ngài.”
Ba ly Bạch Cửu liên tiếp xuống bụng, sắc mặt Thẩm Thạc không hề thay đổi.
Điền Nghĩa lớn tiếng nói “Được”, tính để Thẩm Thạc trở về.
Điền Điềm cũng không đồng ý, nhíu mi nói: “Sinh nhật của ba em một năm chỉ có một lần...”
Điền Nghĩa nghe lời này, mới nhớ nha đầu nhà mình thích Thẩm Thạc đây, suy
nghĩ cậu ta vội muốn đi gặp cô gái nhỏ khác như vậy, chỉ sợ Điền Điềm vì mình để cho Thẩm Thạc trở về thì mất cơ hội này mà oán ông. Thay vì
thành toàn người khác, không bằng theo nha đầu mình đây.
Suy nghĩ một chút, Điền Nghĩa dứt khoát nói: “Cái gì, tiểu Thẩm, trở về đón cô gái nhỏ kia cũng không nóng lòng nhất thời, ở đây ăn cơm trước, rồi
đi cũng không muộn.”
Thẩm Thạc sửng sốt, nhìn Sư trưởng có
dáng vẻ khó xử, người lại bị Hải Trường Minh kéo, như đang nhắc nhở anh
chú ý trường hợp, anh đành phải gật đầu nói được, nhưng mà tốc độ ăn cơm nhanh không ít hơn vừa rồi.
Chỉ là, vừa ăn cơm, đầu óc của anh dần dần tỉnh táo lại, mới ý thức đến một chuyện rất quan trọng...
***
Giang Hàm nói chuyện điện thoại xong thì cười nói với Đào Y: “Chị đã nói với
vị kia nhà chị, anh ấy nhất định sẽ nói với Thẩm Thạc em đến đây mà.”
Đào Y cười hì hì cám ơn Giang Hàm, hỏi: “Anh đại khái bao lâu có thể trở về?”
Giang Hàm suy nghĩ, nói: “Nhanh mà, hơn hai mươi phút là có thể trở lại. Trời nóng, nếu không đi viện người nhà ngồi trước đi.”
Đào Y vội vàng khoát tay nói: “Đã cho chị không ít phiền toái, dù sao rất nhanh, em sẽ chờ anh ấy ở dưới tàng cây đi.”
Giang Hàm đoán Đào Y muốn nhìn thấy Thẩm Thạc trước tiên, thì không miễn
cưỡng nhiều, di!@$enda@!$nlqdon cho Đào Y lưu lại số điện thoại di động
của mình, nói có chuyện có thể tìm cô, nói tạm biệt Đào Y, mình về viện
trước.
Đào Y kéo hành lý đến dưới đại thụ, không quản quần coo bồi năm phân có bị dơ không, an vị ở trên cỏ, đếm con kiến chơi.
Còn hai mươi phút là có thể nhìn thấy Thẩm Thạc, thật tốt.
Chờ nhìn thấy Thẩm Thạc, cô muốn nói câu đầu tiên gì đây?
Đã nói: Hắc, nhớ em không?
Hoặc là nói: Ha la, thấy em có cảm giác vui vẻ hay không?
Nữa hoặc là: Thẩm Thạc, em vì anh trèo non lội suối đến đây, cảm động
không? Cảm động thì anh nên đáp ứng làm người yêu của em đi?
...
Đào Y ngồi ở đó suy nghĩ kỹ nhiều câu dạo đầu, suy nghĩ kỹ nhiều cảnh tượng hai người gặp mặt, chỉ không ngờ Thẩm Thạc sẽ bị một cô gái xinh đẹp
kéo cánh tay, lạnh nhạt nhìn cô, hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Khi Đào Y ngồi dười gốc cây ba tiếng, hít thở không khí nóng bức quanh
mình, lúc nghe giọng lạnh nhạt trầm thấp từ tính quen thuộc nói ra những lời này, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn cười lên tiếng chào hỏi, lại
thấy Thẩm Thạc và cô gái thân mật kéo cánh tay Thẩm Thạc từ trên cao
nhìn xuống cô.
Lần đầu tiên trong đời Đào Y, có cảm giác kém người một bậc và khổ sở.
Nhưng, cô không biểu hiện ra. Sau khi tim cô đập mạnh và loạn nhịp ngắn ngủi,
đứng lên, phủi cây cỏ trên mông, vẫn cười hì hì nhìn Thẩm Thạc như cũ,
nói: “Hi.”
Hi cái gì đây? Tất cả nghĩ tốt cũng chỉ có thể
dùng một chữ này để thay thế, vì cô không biết cô gái bên cạnh anh có
phải là bạn gái mới của anh hay không, nếu thật sự như vậy, cô chỉ có
thể đơn giản lên tiếng chào hỏi, bóp chết lòng ái mộ với anh ở giai đoạn khởi bước.
Thẩm Thạc lạnh lùng nhìn Đào Y, trong con ngươi chưa bao giờ lạnh như băng và hờ hững.
Anh nói: “Ở đây không thích hợp để cô đến, cô trở về đi thôi.”
Đào Y không có nhận lời của anh, nâng cầm, hỏi Thẩm Thạc: “Không giới thiệu sao?”
Thẩm Thạc nhìn Điền Điềm bên cạnh, hơi cau mày, suy nghĩ, không lên tiếng.
Điền Điềm mỉm cười tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là Điền Điềm, là a Thạc... bạn có quan hệ đặc biệt.”
Cô không biết người trước mắt gọi Đào Y có phải bạn gái của Thẩm Thạc hay
không, nhưng mặc kệ có phải hay không, đều là tình địch của cô. Đối với
tình địch, bất kể dùng phương pháp gì, cô đều phải thanh trừ hết.
Đào Y sững sờ nhìn Điền Điềm, lại nhìn Thẩm Thạc, cố chấp hỏi: “Thẩm Thạc,
cô ta là gì của anh?” Có bạn quan hệ đặc biệt không khỏi vô cùng mơ hồ
mập mờ, cô... Không hiểu.
Thẩm Thạc nhìn chằm chằm Điềm Điềm vẫn cười như cũ, chỉ là trong con ngươi mất ánh sáng của Đào Y, môi
giật giật, dằn lòng nói: “Chính là như cô nghĩ.”
“Nhưng
trong lòng em không muốn nghĩ điều gì, em muốn chính miệng anh nói với
em.” Đào Y nhìn ánh mắt Thẩm Thạc, giống như muốn thấy trong lòng của
anh.
Thẩm Thạc tránh ánh mắt của Đào Y, hơi rũ mắt, nói: “Cô ấy là bạn gái mới của tôi.”
Bạn gái mới... Thì ra chỉ vài ngày như vậy cô đã bỏ lỡ cơ hội.
Đào Y cười càng rực rỡ, cô nhìn thẳng Thẩm Thạc, thoải mái nói: “Chúc mừng.”
Sau đó, cô cười hì hì bổ sung: “Tôi đến đây, chỉ là muốn nhìn bộ đội có
hình dạng thế nào, không có ý gì khác. Ha ha. Cái kia, tôi đi đây. Không cần tiễn.”
Nói xong, cô kéo rương hành lý nhỏ, rời khỏi quân khu.
Cô thật sự là mất mặt. Không biết rõ tình huống, đã ngàn dặm xa xôi đuổi đến.
Thẩm Thạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cô đơn của Đào Y càng lúc
càng xa, hai quả đấm càng nắm càng chặc, trong lòng đã lâu không có trải qua chua xót đau đớn .
Anh rất muốn lớn tiếng gọi Đào Y
lại, nhưng , gọi lại sau đó có thể làm gì đấy? Anh không thể cho cô cái
gì, không thể cho cô bạn trai bình thường, không thể bồi bên cạnh cô,
lúc cô gặp phải nguy hiểm cũng không thể chạy đến cứu cô trước tiên...
Nếu cái gì cũng không thể cho cô, không bằng đang lúc chưa bắt đầu thì ngăn chặn.
Thẩm Thạc nhìn bóng lưng của Đào Y thật lâu, đến khi Điền Điềm bên cạnh không chịu nổi.
Cô kéo cánh tay của anh, nửa làm nũng nửa oán giận nói: “Này, anh đồng ý
em đuổi người phụ nữ kia đi, bằng lòng suy tính hẹn hò với em.”
Thẩm Thạc rút cánh tay từ trong tay của cô ra, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi suy xét kết quả, chúng ta không thích hợp.”
Anh dứt khoát xoay người, bước chân nặng nề bước về nơi đóng quân.
Điền Điềm hừ một tiếng, nhìn Thẩm Thạc, lại nhìn Đào Y càng chạy càng xa,
nghĩ thầm dù sao đã giải quyết tình địch mạnh nhất, cô có thể từ từ hao
tổn với Thẩm Thạc, không tin cô con gái sư trưởng lại không khiến anh
động tâm.
Không biết đi bao lâu, đầu óc Đào Y choáng váng mơ hồ, ngực vô cùng ngột ngạt, trong dạ dày lại khó chịu, trong lổ tai dần dần xuất hiện tiếng gầm rú chói tai.
Cô cảm giác mình hơi
buồn cười, nên không biết rõ Thẩm Thạc có kết giao bạn gái mới hay không đã thí điên thí điên đuổi theo đến đây.
Này xem cũng tốt, mặt trong mặt ngoài mất toàn bộ.
Này cũng chưa tính, cô thiếu chút đã làm Tiểu tam.
Đào Y đi mệt, nhìn trái phải, không thấy đại thụ nào có thể tránh nóng.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, lúc cúi đầu, trong
đầu nhanh chóng hô, trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
***
Chiều hôm đó Hải Trường Minh không có nhiệm vụ huấn luyện gì, trực tiếp trở
về nhà trong viện. TRuyện được đăng tải duy nhất tại di!@$enda@!$nlqdon
Nhìn thấy Giang Hàm, anh không nhịn được lắc đầu, “Em nói tiểu tử Thẩm Thạc
có kỳ quái không, rõ ràng trước đó còn tránh thiên kim của sư trưởng, ăn bữa cơm, đã trở quẻ.”
Giang Hàm đưa cho anh khăn lông ướt, “Nói thế nào?”
Hải Trường Minh lau mồ hôi, lầu bầu nói: “Tiểu tử thúi kia dẫn thiên kim
của sư trưởng đi gặp Đào Y mà em nói đó. Đúng rồi, em biết cô gái nhỏ
kia có quan hệ thế nào với Thẩm Thạc?”
Giang Hàm cau mày, lắc đầu, suy nghĩ, hỏi: “Nói cách khác, Thẩm Thạc không tính để Đào Y ở lại đây?”
“Cũng không phải.” Giang Hàm cầm khối dưa hấu gặm xột xoạt, “Nhìn dáng vẻ của cậu ta chính là đi đuổi Đào Y đi. Ai, công lực ngăn cản hoa đào của
tiểu tử này lại lên một tầng... Ai? Em đi đâu vậy?”
Giang
Hàm cầm chìa khóa xe việt dã, phất tay nói: “Không được, em phải đi tìm
tìm Đào Y, ngày nóng như vậy, xe đi thành phố N cách đây còn có hai mươi phút lộ trình, một cô gái nhỏ như cô ấy đi bộ dưới mặt trời như vậy làm sao chịu được.”
Hải Trường Minh lau miệng, lập tức đuổi
theo bước chân của vợ đại nhân, “ 'Thủ trưởng' chờ anh một chút, anh
cũng đi, anh cũng đi.”
Khi vợ chồng Giang Hàm và Hải Trường Minh tìm được Đào Y, Đào Y đã nằm dưới mặt trời hơn mười phút.
Sắc mặt cô kém, đôi môi trắng bệch, chau mày, không còn sinh khí.
Hai người sợ hết hồn, vội càng ôm Đào Y vào trong xe, vội vã chạy đến bệnh viện quân khu.
Hải Trường Minh lái xe, Giang Hàm ngồi phía sau, ôm Đào Y nửa nằm ở chỗ
ngồi, bấm nhân trung của cô trước, dùng khăn lông ướt xoa xoa mặt của
cô, tay và cánh tay, lại đút cho Đào Y uống ít nước, xử lý những việc
đơn giản, cô trực tiếp bấm điện thoại của Thẩm Thạc: “Alo, tiểu Thẩm,
Đào Y bị cảm nắng té xỉu.”