Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 154: Chương 154




La Giản giao thủ một lần ngắn ngủi với tên hề, để thử thực lực của hắn. Do không gian tương đối nhỏ hẹp, không thể thi triển chiêu thức lớn, cho nên hai người cũng chỉ là tiểu thí ngưu đao*, nhưng vẫn phá hủy phòng nhỏ này đến rối tinh rối mù, bọn họ không phân thắng bại, đương nhiên, ai thắng ai thua cũng không quan trọng.

*thử dao mổ trâu

Quan trọng là, La Giản muốn thử cảm nhận thực lực của tên hề mà thôi.

Sau đó La Giản phát hiện, thực lực chủ yếu của tên hề thể hiện ở năng lực hồi phục nghịch thiên của hắn, cho dù bạn có băm hắn thành vài đoạn, hay cắt thành tám khối, tên hề sẽ vẫn khôi phục được nguyên trạng trong khoảng thời gian ngắn, đặc biệt là, khi hắn phát hiện thực lực mình không bằng La Giản, tên hề sẽ một lần nữa cắm dao trên người mình, theo lời hắn, đó là cải tạo kết cấu thân thể mình, tên hề có thể tùy ý biến thành hình thái hắn muốn, hắn thậm chí có thể mọc ra cánh giống chim.

Kỹ năng cải tạo của tên hề gần như không có hạn chế, đặc biệt là thời điểm hắn dùng dao phẫu thuật công kích người khác, đồng thời cũng là lúc hắn cải tạo thân thể người nọ, hắn sẽ khiến địch nhân yếu đi, khiến bản thân mạnh lên, hắn dùng dao đọc thông tin thân thể, kỹ năng và thậm chí cả ký ức của địch nhân. Hắn bắt chước, học tập, một lần nữa cải tạo.

"Kỹ năng này có chút nghịch thiên." La Giản sau khi hiểu biết bước đầu về năng lực của tên hề, cảm thấy năng lực gian lận này quả thật không đáng tin, khó trách hạng nhất bảng xếp hạng lại là tên hề, một tên người mới vừa tiến vào không gian mật thất không lâu, tổng cộng mới trải qua năm lần trốn thoát mật thất.

"Tôi chỉ có thể sử dụng kỹ năng của mình ở trạng thái "tử vong", ở trạng thái người sống bình thường tôi hoàn toàn là cặn bã, ở hình thái người sống, tôi nhiều nhất chỉ có thể phi dao, lưỡi dao tuy rằng sắc bén, nhưng tạo ra vết thương quá nhỏ." Giọng nói tên hề lộ ra buồn rầu, tuy rằng khuôn mặt hắn vẫn vô biểu tình.

La Giản lại cẩn thận suy nghĩ một phen, hắn nói: "Hồng, anh đừng sử dụng kỹ năng này quá thường xuyên, được không? Chỉ khi gặp phải tuyệt cảnh nguy hiểm đến tính mạng, không thể không dùng phương pháp này để bảo mệnh, ngoại trừ tình huống đó, đừng sử dụng kỹ năng này."

Lời nói của La Giản khiến tên hề nghi hoặc, hỏi: "Tại sao?"

La Giản nói: "Tôi khái quát đơn giản kỹ năng của anh một chút, chính là sau khi tự sát, anh sẽ biến thành "trạng thái tử vong", khi chiến đấu trong trạng thái này, anh có thể thông qua cải tạo thân thể kẻ địch, học tập được sở trường của hắn, thậm chí học tập kỹ năng của đối phương, sau đó thông qua học tập mà cải tạo bản thân, dùng kỹ năng này để trở nên càng mạnh mẽ hơn. Đúng không?"

"Đúng vậy, cơ bản chính là như vậy." Tên hề gật đầu.

"Hơn nữa trong trạng thái này anh rất khó chết, chỉ cần anh còn cầm dao, anh liền có thể vô hạn cải tạo sau đó trọng tổ thân thể mình, đúng không?" La Giản tiếp tục nói.

Tên hề ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi."

La Giản nhíu mày nói: "Hồng tiên sinh thân ái, anh phải hiểu, khi anh vượt qua năm lần chạy thoát mật thất, ý chí mật thất sẽ đưa anh vào hàng ngũ người chơi lâu năm, lúc này, anh rất có thể sẽ bị ý chí mật thất cưỡng chế gia nhập đội ngũ nào đó tiến hành đoàn chiến, anh càng biểu hiện xuất sắc trong chiến đấu, ý chí mật thất sẽ đánh giá anh càng cao, nó sẽ tròng lên cho anh một danh hiệu "Thiên Khải Giả", sau đó anh có thể thuận lợi triển khai khiêu chiến cuối cùng của mật thất."

"Khiêu chiến cuối cùng?" Tên hề hoàn toàn không biết gì về phương diện này, tự nhiên không khỏi tò mò.

"Chính là khiêu chiến cuối cùng có thể khiến anh vĩnh viễn rời khỏi không gian mật thất, anh sẽ bị một đống kẻ truy sát đuổi giết, mỗi mật thất anh trải qua đều sẽ bị nâng cao độ khó, hơn nữa còn là đoàn chiến, đội viên của anh nếu không phải là cường giả bất hạnh bị anh kéo theo, thì chính là Thiên Khải Giả giống anh."

Tên hề nghe đến đây tức khắc kinh hãi nói: "Cái khiêu chiến cuối cùng này... bắt buộc phải tham gia sao?"

"Đương nhiên không phải." La Giản xòe tay cười.

Tên hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy thì tốt, tôi không cần cố tình đi tìm chết."

La Giản cười dữ tợn, nói: "Đúng vậy, anh đương nhiên có thể lựa chọn không tham gia khiêu chiến cuối cùng, nhưng mật thất sẽ nói cho anh, nếu anh không tham gia vào khiêu chiến này, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội rời khỏi không gian mật thất. Sau đó mật thất sẽ coi như anh đã ký khế ước chung thân với nó, anh phải vĩnh viễn vĩnh viễn ở trong không gian mật thất, trải qua luân hồi vô hạn."

Tên hề nghe những lời này, trợn tròn mắt, hắn rối rắm một lát, ngẫm nghĩ, nói: "Tuy rằng tôi rất thích chơi trò trốn thoát mật thất này, nhưng nếu phải chơi vĩnh viễn, vậy thật sự quá mệt, không muốn yêu nữa."

La Giản hiểu ý tên hề, nói: "Vậy anh chỉ có một biện pháp có thể ngăn cản hết thảy những chuyện này."

"Biện pháp gì?"

"Hạ thấp cảm giác tồn tại của anh là được, đừng làm những chuyện quá gây chú ý, đừng biểu hiện quá xuất sắc trong chiến đấu, mỗi một mật thất có thể bảo đảm thoát ra cũng đừng thoát ra quá sớm, anh phải trở thành một người bình thường, bình thường thậm chí có chút nhỏ yếu, khiến tất cả mọi người không chú ý tới anh."

Tên hề nhấm nuốt ý vị trong lời nói của La Giản, nói: "Ý là để tôi giả heo ăn thịt hổ sao?"

La Giản liền cười nói: "Đúng là ý này."

"Tuy rằng làm vậy cũng không phải quá khó, nhưng cho dù tôi hạ thấp cảm giác tồn tại, áp chế năng lực bản thân thế nào, dù sao tôi cũng sẽ chậm rãi trưởng thành, một ngày nào đó tôi vẫn sẽ phải đối mặt hết thảy chuyện này." Tên hề buồn rầu ôm đầu, biến tóc hắn thành một cái ổ gà.

La Giản cũng suy nghĩ một chút, hắn đang suy xét xem có nên kéo tên hề vào trận doanh của mình hay không. La Giản biết bản thân phải làm gì, hắn phải một mình chống lại toàn bộ mật thất, hắn muốn phá hủy mật thất, hắn muốn cứu những đồng bạn còn đang bị nhốt ở mật thất trừng phạt, hắn có lẽ muốn làm anh hùng, hoặc chỉ là một kẻ thất bại trên con đường này mà thôi.

Nhưng không có giúp đỡ thì không được, La Giản không cho rằng một mình mình có thể cứu vớt cả thế giới, hắn không có đủ quyết tâm để một người cô độc bước tiếp. Bởi vì cho dù là La Giản của hiện tại, kỳ thật ở nơi nào đó trong nội tâm, hắn vẫn thực sợ hãi, hắn sợ hãi phải đối mặt hết thảy những chuyện này, cho dù là trên đấu trường Tu La ngập tràn máu tươi, La Giản cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Nhưng sợ hãi và mê mang vĩnh viễn không thể giải quyết bất luận vấn đề gì.

Vì thế La Giản ngẩng đầu nhìn tên hề, hắn không cố ý, nhưng hắn mở dù đỏ lên, đặt dù dựa lên vai mình mà bắt đầu xoay tròn, ngữ khí của hắn thoạt nhìn như đang thôi miên tên hề, nhưng kỳ thật hắn vẫn chưa làm như vậy, La Giản chỉ đơn giản nói với tên hề: "Hồng, anh có nguyện ý trợ giúp tôi không?"

Tên hề nghiêng đầu nhìn La Giản, ngôn ngữ động tác của thiếu niên lộ ra một cảm giác ấu trĩ lại đáng yêu, tuy rằng khuôn mặt vô biểu tình phá hủy cảm giác đáng yêu đó, nhưng cũng không ảnh hưởng tới ấn tượng của La Giản, tên hề nói: "Bé Uyên muốn tôi giúp cậu làm gì?"

"Một chuyện rất đáng sợ, rất gian nan, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào." La Giản giản lược, hài hước nói, "Tử vong chân chính, chỉ cần trong quá trình này anh phạm bất luận sai lầm gì đều sẽ bị ý chí mật thất xóa sổ, khiến anh biến mất hoàn toàn trên thế giới này – nhưng, một khi hoàn thành chuyện này, chúng ta có thể ngược lại, xóa bỏ mật thất khỏi thế giới này, trở thành anh hùng, tuy sẽ không ai nhớ rõ hành động vĩ đại của chúng ta."

Ngoài dự đoán chính là, tên hề nghe những lời đó cũng không lo lắng, bộ dáng hắn còn thực hưng phấn, cho dù gương mặt hắn một chút cũng không biểu lộ cảm xúc hưng phấn, nhưng ngữ khí hắn thì có, hắn hưng phấn nói: "Ồ! Diệt mật thất! Đây mới là chuyện có ý nghĩa! So với cái khiêu chiến cuối cùng gì kia thì chơi vui hơn nhiều!"

La Giản không khỏi thở dài: "Đừng quá cao hứng, đây không phải chuyện dễ dàng, những thứ anh phải vứt bỏ sẽ có rất nhiều rất nhiều, có lẽ vừa bước lên con đường này anh sẽ bắt đầu hối hận."

Tên hề hỏi lại La Giản: "Vậy cậu hối hận sao?"

La Giản trầm mặc một lát, hắn trả lời tên hề: "Có một nháy mắt, tôi quả thật hối hận, nhưng hiện tại, tôi tương đối may mắn, vì trước đó tôi đã quyết tâm cắt bỏ toàn bộ đường lui, cho nên dù hối hận cũng không thể lùi về sau. Đây là may mắn của tôi, như vậy tôi có đi đến cuối con đường tăm tối này, dù có hối hận cũng vẫn có thể tiếp tục."

"Đây là quyết tâm đập nồi dìm thuyền sao?"

La Giản mỉm cười: "Đúng vậy."

Tên hề nói với La Giản: "Kỳ thật hiện tại cậu nói cho tôi những thứ đo, tôi đều không thể chuẩn bị trước được. Thế nhưng, tôi nghĩ tôi cũng không cần chuẩn bị gì, tôi là người tùy tính, chuyện gì vui vẻ, tôi liền đi làm."

Tên hề lại nói: "Nhưng tôi không thích mật thất, tuy rằng tôi thừa nhận, trong thế giới hiện thực, tôi quả thực cảm thấy hứng thú với bệnh nhân trên bàn mổ, có rất nhiều ý niệm muốn cải tạo thân thể người khác, trước kia cũng từng có ý niệm muốn cải tạo bản thân... Đây đại khái chính là ngọn nguồn cho năng lực kỳ quái kia."

Nhưng tên hề vẫn lắc đầu, hắn tiếc nuối nói: "Nhưng tôi cũng không phải nhà khoa học quái nhân gì đó, hiện tại tôi chỉ là một học sinh trường y, tương lai tôi muốn làm một bác sĩ cứu giúp người bệnh, mà không phải một kẻ cầm dao phẫu thuật để giết người."

Tên hề chưa từng nhìn La Giản nghiêm túc như vậy: "Nếu cậu thật sự... không lừa tôi, nếu cậu thật sự có biện pháp xóa bỏ mật thất khỏi thế giới này, đáp án của tôi là, tôi nguyện ý trợ giúp cậu."

"Cho dù phải trả giá sinh mệnh?" La Giản cường điệu những lời này.

Tên hề gật đầu trả lời: "Đúng vậy, cho dù phải trả giá sinh mệnh."

Nhưng tên hề chưa kịp soái quá ba giây, nháy mắt liền ngữ khí mềm mại run run rẩy rẩy nói: "Tiền đề là cậu không lừa tôi, tôi còn chưa muốn chưa kịp hiểu gì đã chết nha! Tuy làm anh hùng vô danh gì đó quả thực sướng vô cùng, cảm giác mình sẽ biến thành siêu nhân, đại hiệp gì đó trong phim, nhưng tôi vẫn rất sợ chết..."

La Giản bị hắn làm cho nghẹn lời, nhịn xuống xúc động muốn cầm gậy gõ đầu hắn, không khỏi thở dài nói: "Đừng sợ, tôi không vội cho anh đi chịu chết, hơn nữa ở hiện tại, kế hoạch tôi còn đang nằm trong giai đoạn ban đầu, anh có thể tạm thời sinh hoạt nhàn nhã, tăng cường thực lực bản thân, mà tôi phỏng chừng quá một khoảng thời gian nữa mới có thể gặp lại anh."

Hai người đàm luận tới đây, đạt thành một số nhận thức chung, sau khi cọ xát một lúc, La Giản cảm giác thời gian không sai lắm, liền kéo tên hề lên cầu thang, thể năng bọn họ đều rất tốt, bởi vì không muốn lãng phí thời gian, tốc độ rất nhanh liền trở về tầng âm một, La Giản sờ sờ chìa khóa trong túi mình, nhìn nhìn tên hề mặt mày xám tro bên cạnh.

Hai người tiếp tục đi lên trên, suy đoán của La Giản không sai, mật thất quả thực có giả thiết thú vị "quỷ môn" này, dù sao lần này bọn họ xác thực đã rời khỏi tầng âm, đi tới tầng dương một, hơn nữa tiếp tục hướng lên phía trên đi.

Tầng số dương và tầng số âm hoàn toàn khác nhau, đầu tiên chính là, cầu thang ở tầng số dương có ánh sáng, mỗi tầng đều có đèn điện sáng người, vách tường đều là sơn mới quét, hai cánh cửa tuy rằng cũng là cửa đỏ và cửa đen, nhưng đều mới, chỗ duy nhất quỷ dị chính là, cầu thang này không có cửa sổ, nhìn không thấy tình hình bên ngoài.

Đương nhiên, La Giản biết, cho dù cầu thang này có cửa sổ, phỏng chừng chỉ thấy cảnh tượng bên ngoài đen nhánh một mảng, giống như lúc trước hắn đã nhìn thấy – bóng đêm ngoài cửa sổ tàu.

Bọn họ đi tới tầng bốn, hơn nữa dùng chìa khóa mở ra cánh cửa màu đỏ kia, phía sau cánh cửa chính là một mảnh bóng tối hỗn độn, La Giản biết bọn họ đã tìm được cửa ra, lại không nghĩ tới cửa ra này đơn giản như vậy.

La Giản trước khi đi qua cửa cố tình khiến mặt mày xám tro, đánh nhau cùng tên hề chính là vì mục đích này, vì để mật thất đánh giá thấp thực lực của bọn họ. Ý chí mật thất sẽ không quan sát quá trình trốn thoát mật thất của mọi người chơi, dựa theo lời Ưng nói, mật thất dựa vào kích phát điều kiện, cơ quan, tiến độ và kết quả cuối cùng để phán đoán thực lực của người chơi.

Thế nhưng, mật thất cũng sẽ ngẫu nhiên quan sát toàn bộ hành trình của một số người chơi, ví dụ như người chơi trong mật thất trừng phạt hoặc người chơi tiến hành khiêu chiến cuối cùng, lúc ấy mật thất sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, quan sát mỗi hành động của người chơi. Mà mục đích của mật thất, chính là để bảo đảm mỗi một người chơi cuối cùng đều trốn không thoát được mật thất.

La Giản ngẫu nhiên sẽ nhớ tới lời Ưng nói:

"La Giản, tôi nghe cậu nói một đoạn mật thất trừng phạt kia, Hình Viêm mạnh mẽ đưa cậu đến nơi này, chính là để cậu chạy thoát mật thất, chạy khỏi theo dõi của hệ thống luân hồi. Thế nhưng, cậu trốn thoát sẽ khiến ý chí mật thất đặc biệt chú ý tới cậu, cho nên nếu cậu lấy thân phận "La Giản" rời khỏi đấu trường Tu La, nháy mắt rời khỏi đây cậu sẽ chết, mật thất sẽ không lưu tình mà xóa sổ cậu, cho dù phải phá vỡ chuẩn tắc nhất quán của nó."

"Mà phương pháp duy nhất có thể tránh khỏi đuổi giết của mật thất, chính là cậu thật sự đi tìm chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.