Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 155: Chương 155




Sau đó La Giản liền cùng tên hề rời khỏi mật thất.

Trước đó, La Giản cần phải giải quyết một số vấn đề, không thể để lại lo lắng về sau.

Nhưng La Giản biết rõ bản thân không có thời gian để cùng tên hề vượt qua mọi lần trốn thoát mật thất, cho nên trước khi hắn rời khỏi, hắn nhất định phải giải trừ quan hệ tổ đội với tên hề. Nhưng chuyện này cũng không khó, đối với thân phận GM của La Giản mà nói, hắn chỉ cần điều chỉnh mấy mệnh lệnh đơn giản mà thôi.

Bởi vậy La Giản lại lấy ra một tờ giấy in hoa tím trong túi tên hề, viết một phong thư giải trừ quan hệ tổ đội, sau đó để tên hề ký tên, lập tức liên hệ tổ đội kỳ diệu này liền bị giải trừ, khi La Giản giải trừ quan hệ tổ đội với tên hề, hắn liền khôi phục trạng thái thân phận GM, không còn là một người chơi, cũng không thể là một người chơi.

Mà La Giản cũng không thể cùng tên hề tiếp tục chạy thoát mật thất, hết thảy chuyện kế tiếp đều cần tên hề tự mình nỗ lực, mà La Giản cũng không đặc biệt lo lắng, sau khi hắn biết được năng lực tên hề, La Giản liền biết tên hề là một trường hợp đặc biệt thú vị trong mật thất, hắn có năng lực giống như gian lận vậy.

Nhưng La Giản cần lưu lại một thứ trên người tên hề, như vậy La Giản mới có thể định vị vị trí của hắn, để lần xuyên qua thời không tiếp theo có thể thuận lợi tìm được hắn, hơn nữa có thể chuẩn xác tới bên người tên hề.

Bởi vì khi người chơi bình thường tiến vào mật thất, ý chí mật thất sẽ tự động thanh trừ một số "đồ vật không thể mang vào mật thất", ví dụ như cầm trên người một thanh đoản đao, khi tiến vào mật thất, ý chí mật thất sẽ thanh trừ cây đao này, người chơi liền không mang vào được.

Thứ người chơi có thể mang vào, chỉ có vũ khí, trang bị mật thất cho, cùng với tùy thân mật thất.

Đương nhiên, nếu không gian của tùy thân mật thất đủ lớn, tùy tiện nhét cái gì vào cũng được, đao thương, vũ khí, đồ ăn, đồ dùng chữa bệnh, cái gì cũng có thể. Nếu không gian đủ, có thể nhét một xe bọc giáp, xe tăng, phi cơ trực thăng, thậm chí cả Transformer cũng nhét vào được, người chơi trong mật thất đủ loại kiểu dáng quái dị, cũng không phải không có người làm như vậy.

Tên hề có tùy thân mật thất, là thời điểm hắn trải qua mật thất thứ ba được nhận thưởng, nhưng tùy thân mật thất sẽ che chắn mất cảm ứng của La Giản với tên hề, cho nên thứ La Giản lưu lại trên người tên hề, phải là một thứ có thể đặt trên người hắn mà không thể bị thu vào tùy thân mật thất, hơn nữa thứ này có thể theo tên hề tự do ra vào mật thất mà không bị ý chí mật thất tiêu trừ.

Nhưng vật kia đến tột cùng là thứ gì?

La Giản tự hỏi một lát, nhịn không được ngẩng đầu đánh giá tên hề, hắn hỏi tên hề: "Hồng, anh có thói quen mang theo vật phẩm trang sức gì đó không? Ví dụ như khuyên tai gì đó?"

Tên hề khịt mũi coi thường: "Ẻo lả mới đeo thứ đó!" (anh k ẻo ai ẻo)

La Giản nghe vậy, nhịn không được sờ sờ lỗ tai mình, lúc còn có thân thể của "mình", kỳ thật đã từng đeo, khi còn học trung học, đúng là lúc bệnh trung nhị phát tác, lúc đó còn đang lưu hành thời kỳ yakuza gì đó, xăm mình, mũi đeo khuyên lủng lẳng, các loại đánh nhau đầu đường xó chợ, tuy rằng lúc đó La Giản không nhị* đến tình trạng này, thế nhưng hắn vẫn có xỏ khuyên tai, là xỏ cùng A Lam.

*nhị là ngốc mà bệnh trung nhị là bệnh tuổi dậy thì.

Bởi vì lúc đó đi học, bạn học nữ trong lớp luôn thảo luận nam sinh vóc dáng cao lớn kia đeo khuyên tai, một đầu tóc ngắn lởm chởm, mặc đồng phục màu đen đứng ở góc tường bên cạnh trông đặc biệt đẹp trai các thứ các thứ. Vì thế giữa các nam sinh liên bắt đầu cuộc "so tài xem ai đẹp trai hơn", làn sóng phong trào nổi lên, vì thế La Giản và A Lam cũng bị rơi xuống nước.

Ký ức trong quá khứ, xa xôi lại thập phần đẹp đẽ, La Giản phải cưỡng bách bản thân dừng hồi tưởng. Hắn lại đánh giá tên hề, cau mày nghĩ nên để lại cái gì trên người hắn mới ổn, hắn thấy phấn trắng trên mặt tên hề, không khỏi hỏi hắn: "Vì cái lông gì anh lại trang điểm buồn cười như vậy? Nhưng nói đi nói lại, phấn vẽ trên mặt thế nhưng không bị mật thất thanh trừ, hẳn cũng là một loại đạo cụ đi?"

"Đây là thứ tôi ngoài ý muốn nhận được vào lần chạy thoát mật thất thứ hai, nghe nói bôi lên mặt sẽ có hiệu quả che dấu thân phận, tôi liền nhịn không được muốn thử xem, kết quả đạo cụ này lại mang tính vĩnh cửu, dù sao mỗi lần tiến vào mật thất trên mặt tôi cũng sẽ mang thứ kỳ quái này, nói thật, tôi không có nhị như vậy! Tôi cũng không muốn bôi thứ đồ chơi này lên mặt nha!"

Tên hề vừa được La Giản hỏi tới, tức khắc miệng lưỡi trơn tru mà khóc lóc kể lể, tiếp tục nói: "Quá thảm, nước rửa cũng không sạch, cũng may trong thế giới hiện thực không phải bộ dáng này, bằng không thật sự muốn khóc!"

La Giản nghe hắn nói tới bật cười, cười đến cả bụng đều đau, ôm bụng nói: "Ha ha... Phải! Kỳ thật đạo cụ này đặc biệt hiệu quả, không phải sao? Đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ bộ dáng chân thật của anh trông như thế nào."

Tên hề khổ sở nhếch miệng, dùng tay áo lau vết máu trên má, lầu bầu: "Sớm biết đã không dùng ngu xuẩn vội dùng đạo cụ như vậy."

"Được rồi, vậy tôi cũng đưa cho anh một cái đạo cụ." La Giản đột nhiên có linh cảm, hắn nói như vậy.

Tên hề cũng không khách khí với hắn, vươn móng vuốt về phía La Giản đòi đồ, La Giản vẫy vẫy vũ khí trong tay mình, vũ khí thế nhưng biến thành một cái bút thoạt nhìn thực bình thường.

"Anh đã nghe qua chuyện Thần bút Mã Lương chưa?" La Giản vừa biến hình vũ khí vừa nói với tên hề.

Tên hề tức khắc gật gật đầu, cười rộ lên: "Đương nhiên, khi còn nhỏ đã đọc truyện này trong sách giáo khoa."

"Anh thò mặt qua đây." La Giản lại nói.

Tên hề lúc này mắt vẫn còn mù, không rõ nguyên do, nhưng vẫn rất nghe lời ngồi xổm xuống, đưa mặt về phía La Giản lên tiếng. La Giản nhìn chăm chú vào mặt tên hề, tuy rằng mặt hắn đầy máu, nhưng trang điểm dưới vết máu vẫn ở đó, tuy rằng có chút nhòe.

La Giản liền tìm một miếng vải ướt lau sạch vết máu trên mặt tên hề, để hắn nhắm mắt lại...

Đương nhiên, bởi vì đôi mắt bị thương, cho nên vẫn luôn nhắm. Tuy rằng có thể lau đi máu trên mặt tên hề, nhưng phấn trắng trên mặt hắn lại lau không đi, mặt tên hề bị hắn tự vẽ đến lung tung rối loạn, La Giản vì thế mượn dao phẫu thuật của hắn, cắt một đường trên tay mình, dùng máu mình làm thuốc màu, bắt đầu vẽ mặt cho tên hề.

Hắn vẽ khóe mắt tên hề thành màu đỏ, môi cũng thành màu đỏ, thoạt nhìn thực diễm lệ.

"Được rồi." Sau khi vẽ xong, La Giản thu bút, nói: "Như vậy, anh ở đâu tôi cũng có thể tìm được anh."

Tên hề vẫn chưa hiểu: "Không phải nói tặng tôi đạo cụ sao?"

"Đúng vậy, tôi tặng." La Giản nói: "Trang điểm trên mặt anh vốn dĩ khó coi chết đi được, hiện tại tôi vẽ giúp anh đẹp một chút, đây chính là đạo cụ tôi tặng anh." Bởi vì bỏ thêm máu của La Giản, trang điểm trên mặt tên hề sẽ có hiệu quả che giấu tung tích phi phàm, ngoại trừ những người về sau tổ đội với tên hề, bằng không sau này những người gặp qua hắn sẽ rất nhanh quên đi sự tồn tại của tên hề.

Chủ yếu chính là, trang điểm của tên hề vốn là đạo cụ mang tính vĩnh cửu, sẽ không bị mật thất tiêu trừ, cho dù ở thế giới hiện thực nhìn không thấy, cũng sẽ có một chút tác dụng, mà La Giản tăng thêm vài nét bút trên đó, liền có thể dễ dàng định vị tọa độ tên hề.

Tên hề có chút thất vọng: "Cứ như vậy? Tôi còn tương đối hi vọng cậu sẽ đưa tôi đồ vật trừ tà gì đó nha, thời điểm vừa rồi cậu chiêu hồn trông rất soái!.... Tôi sợ nhất là quỷ, các tiền bối trong trường y luôn dọa tôi quỷ hồn trong bệnh viện có rất nhiều, cái gì mà âm thanh trên giường trống, rồi còn tiếng cười nữ quỷ trong nhà xác, nghĩ đến lại thấy sợ!"

"Yên tâm, tôi vẽ mặt cho anh tuyệt đối có tác dụng trừ tà, còn có thể dọa quỷ chạy." La Giản nghe lời tên hề nói, không khỏi toét miệng cười dữ tợn, tên hề vừa thấy tươi cười kỳ quái trên mặt hắn, tức khắc không nhịn được hãi hùng khiếp vía, nói: "Cậu vẽ mặt tôi thành cái dạng gì?"

Trang điểm trên mặt tên hề thời thiếu niên kỳ thật không quá giống tên hề La Giản từng gặp, người sau lại càng dữ tợn khủng bố hơn một chút, là khuôn mặt khi đánh nhau có thể dọa người nhảy dựng, phấn trên mặt trắng bệch cộng thêm môi đỏ tươi như máu, khóe miệng đỏ máu kéo rất dài, giống như miệng nứt tới tận mang tai. (đại khái là vừa Joker vừa It)

Phía dưới khóe mắt cũng có dấu vết như huyết lệ, cảm giác như mí mắt bên dưới đều bị rơi ra ngoài, mũi cũng vẽ đỏ, khuôn mặt không giống chú hề khôi hài, mà giống ác quỷ vừa bò trong hầm ra.

Tuy rằng bộ dáng này đáng sợ, nhưng La Giản cảm thấy vẫn đẹp hơn trang điểm lung tung rối loạn lúc trước, tên hề tự vẽ mặt mình rối tinh rối mù, cảm giác giống như màu đỏ màu trắng trộn thành một cục hất lên mặt hắn, nếu không phải giọng nói của hắn rất quen thuộc, La Giản thậm chí trong lúc nhất thời cũng không nhận ra đây là tên hề lúc sau.

Cho nên La Giản liền vẽ mặt cho hắn dựa theo ấn tượng lúc trước. Đợi đến khi La Giản vẽ xong, La Giản mới cảm thấy có chút không thích hợp, cảm giác này, hắn tựa hồ vừa lúc ảnh hưởng tới tên hề của tương lai.

Giống như La Giản vẽ tên hề trong ấn tượng của mình xuống, vẽ lên tên hề của hiện tại.

Đây có phải nghĩa là, Hồng lúc sau sẽ biến thành bộ dáng kia, cũng là do ta sai lầm?

La Giản cầm bút vẽ về, một lần nữa biến nó thành dù đỏ. Nhưng hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ vấn đề thâm ảo này, hắn không muốn đi nghiền ngẫm hậu quả, phỏng đoán kết cục, bởi vì kết cục đã có thể thấy được rõ ràng. Vô luận tương lai biến thành bộ dáng gì, hiện tại La Giản đều không quan tâm, hắn đã không còn đường lui, hiện tại hắn chỉ có một niềm tim.

Mình không thể thất bại, tuyệt đối không thể!

Ưng chỉ lưu lại một thân thể GM này, một khi La Giản thất bại, Ưng sẽ thua cả ván cờ đang đấu với mật thất, hắn đợi trăm năm mới chờ được người thắng duy nhất là La Giản, La Giản cũng không đành lòng để hắn thất vọng.

Quan trọng hơn chính là, La Giản cũng không muốn để đồng bạn mình thất vọng.

A Lam, Đoạn Ly, anh họ hắn La Phong... Còn có Hình Viêm.

Nếu ta thất bại, ta liền vĩnh viễn không được gặp bọn họ, chỉ có chuyện này, tuyệt đối không thể, không thể!

_________

Sau khi công đạo tốt mọi chuyện với tên hề, La Giản liền tạm thời tạm biệt hắn. La Giản bước vào lĩnh vực thời không để đi tới địa phương tiếp theo, mà bản thân La Giản cũng không biết mình sẽ đi tới đâu, hắn tận lực hồi tưởng những chuyện Ưng đã nói cho hắn, Ưng đã nói, thời điểm đội ngũ bọn họ kiến tạo mật thất, đặc biệt tạo ra một cái phòng làm việc, phòng làm việc này của bọn họ có lưu lại tư liệu nghiên cứu về mật thất, mà mục tiêu hiện tại của La Giản chính là cái này, tìm được tư liệu kia.

Nhưng phòng làm việc kia ở đâu?

La Giản biết phòng làm việc nhất định sẽ bị mật thất giấu đi, phòng làm việc không chỉ lưu trữ tư liệu mật thất, còn cất giấu lõi hệ thống của nó. Bởi vì lúc trước khi "hệ thống luân hồi" vượt qua một trăm triệu năm tới địa cầu, gần như đã bị phá hủy hoàn toàn, lõi bị chia thành tám khối, mà để tổ kiến lại mật thất, Ưng cùng đội ngũ của hắn liều mạng cứu lại lõi hệ thống, nhưng chỉ có một khối bị hủy quá nghiêm trọng, cho nên làm thế nào cũng không phục hồi được.

Lõi hệ thống luân hồi giống một khối Rubik, vuông vức lại có nhiều màu sắc. Bởi vì thiếu mất một góc, mà thứ bị thiếu mất chính là "trung tâm tự kiểm soát", đó là "khóa" mà nhân loại tương lai khi chế tạo nó đặc biệt thêm vào.

Mà hiện tại, khóa này đã không còn.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến mật thất mất khống chế mà phát triển tới tình trạng hôm nay, mà lúc đó, Ưng cùng đội ngũ của hắn căn bản không biết tầm quan trọng của "khóa". Bọn họ thấy, dù có thêm "khóa" này hay không, vận hành của hệ thống cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm, liền lập tức bỏ qua, bọn họ nắm được cơ hội trong tay, khoa học kỹ thuật và tri thức của tương lai.

"Tuy rằng chúng tôi không khôi phục được "khóa", nhưng "khóa" và "hệ thống luân hồi" có liên hệ trí mạng, nên một khi khóa bị hủy, mật thất sẽ hoàn toàn tan rã, đây là cơ chế khóa an toàn. Nhân loại tương lai đã dự đoán trước, một khi khóa bị phá hủy mà mất đi tác dụng, liền sẽ áp dụng phương thức này mà hủy diệt hệ thống."

"Cho nên mật thất giấu khóa đi, nó sẽ giấu kín "khóa" của mình, giấu đi trái tim. Mà mục đích của chúng ta, là tìm được nó, đó là hi vọng duy nhất để phá hủy mật thất."

Trong trí nhớ, Ưng tóc bay bay lẻ loi ngồi trên ghế đá, hắn hướng về phía La Giản miêu tả tình cảnh kia, hắn nói:

"Nếu chúng tôi có được một nửa trình độ khoa học kỹ thuật của tương lai, hôm nay chúng ta sẽ không chật vật như vậy, nhưng chúng tôi không có, chênh lệch một trăm triệu năm không thể bù đắp nổi, chúng tôi tự cho là đúng mà dùng trình độ hiện tại đi khống chế vật của tương lai, đúng vậy, đây là kết cục tệ nhất. Đồng bạn tôi, bạn bè tôi, thậm chí là... người yêu tôi, đều mất mạng, bởi vì tôi ngu xuẩn nhặt phải thứ này..."

"Nhưng tôi không kịp hối hận tự trách, tôi phải cứu vãn mọi thứ."

"Thế nhưng tôi không thể rời khỏi nơi này, tôi không thể rời khỏi đấu trường Tu La, một khi tôi rời khỏi, mật thất sẽ không chút do dự mà xóa sổ tôi, nó sẽ trả mọi giá truy lùng tôi, giết tôi, bởi vì tôi biết bí mật của nó. Mà đấu trường Tu La bị hủy diệt sẽ khiến tôi mất đi nơi ẩn thân cuối cùng, những người chơi và quái vật trong đấu trường Tu La cũng sẽ mất đi chốn dung thân cuối cùng."

"Tôi đặt cược vào cậu, La Giản."

Ưng vẫn luôn không đợi được người thắng cuộc của đấu trường Tu La, hắn nguyên bản đã chờ tới mức không kiên nhẫn được, định giao cơ hội này cho một kẻ truy sát, không biết có phải trùng hợp hay không, hắn nguyên bản định giao trách nhiệm này cho Hình Viêm.

Nhưng hiện tại lại là La Giản gánh vách trách nhiệm này.

La Giản sẽ không trốn tránh trách nhiệm, tuy rằng việc này chưa chắc cần hắn gánh vác, sai lầm của người khác hắn không cần tới chịu, nhưng nếu Ưng đã chờ đợi trăm năm ở đấu trường Tu La, người tới lại là La Giản, La Giản liền biết, chỉ hắn có năng lực gánh vác trọng trách này.

Khi La Giản một lần nữa vượt qua thời không, hắn mở to mắt ra, trước mắt hắn là đường phố sầm uất.

Đứa nhỏ cầm dù đỏ đột nhiên xuất hiện từ hư không, xung quanh cũng không có ai kinh ngạc, La Giản nhìn xung quanh một chút, hắn biết mình lại may mắn xuất hiện trong thế giới hiện thực, xung quanh có rất nhiều người đến người đi, cảnh thành phố vội vàng, hơn nữa bây giờ là giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu.

"Phòng làm việc Ưng thành lập lúc trước, tựa hồ thành lập ở vùng ngoại ô thành phố and, để trù bị tài chính, bọn họ bán một phần nhỏ khoa học kỹ thuật tương lai lấy được từ lõi hệ thống, dựa vào độc quyền khoa học kỹ thuật mà hợp tác với một số công ty và nhà máy, từ đó lấy được lượng lớn nguồn tài chính."

La Giản thì thầm, cầm ô chậm rãi đi, "Ta phải ghi chép thời gian và vị trí nơi này, để xác nhận tọa độ. Đầu tiên, ta phải đi tới niên đại của Ưng lúc trước, thế nhưng niên đại đó có thể đã bị mật thất động tay động chân để che giấu bản thân, mật thất nhất định sẽ thiết trí một số thứ... như bẫy rập."

"Đây là một hành trình nguy hiểm, cho nên phải chuẩn bị chu toàn."

Khi La Giản vừa đi đường vừa suy nghĩ, khóe mắt hắn đột nhiên nhìn thấy ở ngõ nhỏ đầu phố có một bóng dáng quen thuộc chạy qua, khiến lòng La Giản thôi thúc, hắn nhịn không được nhấc chân đi theo.

____________

Hôm nay đến kỳ:( vừa đau bụng vừa ngồi edit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.