Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 160: Chương 160




Đoạn Ly cho rằng những người đó muốn truyền tin cho hắn, ý bọn họ muốn nói cho Đoạn Ly: Mày không thể tiếp tục ở trong thế giới hiện thực, tức – mày không thể ở đây.

Đoạn Ly cảm thấy những người đó muốn bắt hắn quay lại Vô Luật Thành, bởi vì Vô Luật Thành là một tòa thành chỉ vào không ra, nếu Đoạn Ly đã từng tiến vào, vậy hắn liền không thể rời khỏi, hắn nhất định phải ở lại Vô Luật Thành, hơn nữa, phải trở thành một trong những cái xác không hồn ở đó.

La Giản lại có một phát hiện mới.

Hắn cảm thấy, nếu mật thất muốn kiến tạo một thành lũy bảo vệ trái tim nó, vậy bên trong thành nhất định cần một số lực lượng vũ trang, lực lượng vũ trang đó sẽ trở thành vũ khí sắc bén bảo hộ trái tim. Nhưng người thường rõ ràng không thể trở thành một vũ khí tốt, vậy mật thất sẽ xuống tay với người chơi.

Mà hiện tại, Đoạn Ly chính là người chơi bị "xuống tay".

Tuy rằng Đoạn Ly La Giản nhận thức sau đó hoàn toàn bất đồng với Đoạn Ly hiện tại, Đoạn Ly hiện tại không đủ mạnh, không đủ thành thục. Nhưng, Đoạn Ly vẫn có tư chất tốt như trước, tăng thêm bồi dưỡng và huấn luyện, mất thất đương nhiên có thể cải tạo Đoạn Ly thành chó trông cửa.

Dù sao, mật thất đã biến vô số người chơi thành cái loại đồ vật hình thù kì quái, như quái vật, kẻ truy sát, thậm chí là nhân vật cốt truyện, hoặc là một số vật càng thêm hiếm lạ cổ quái.

Mật thất rõ ràng có được sức mạnh để làm vậy.

Nhưng hiện tại, việc khiến La Giản lo lắng chính là, đây có thể là bẫy rập do mật thất cố ý tạo ra vì La Giản hay không?

Thế nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, La Giản biết chuyện này là không thể.

Đầu tiên, mật thất cũng không biết La Giản hiện tại chính là "La Giản", bởi vì La Giản đã thay đổi một thân xác khác, ngay cả vũ khí cũng thay đổi một hình dạng mới, hơn nữa, Ưng đã làm một số xử lý đặc thù cho La Giản, vì thế, La Giản hiện tại hoàn toàn không liên quan tới hình tượng "La Giản" lúc trước, mật thất hiện tại nhiều nhất cũng chỉ cho rằng La Giản là một GM đặc thù.

Thời điểm Ưng thiết kế trò chơi cũng không tạo ra quá nhiều GM cho mật thất, chỉ có một cái "Uyên", mà thân thể GM "Uyên" luôn rơi vào trạng thái ngủ say, hiện tại thân thể này đột nhiên tỉnh, tự nhiên sẽ khiến mật thất chú ý.

Tuy rằng GM có được quyền hạn tối cao, nên mật thất không thể làm ra hành động quá phận với La Giản, nhưng giám thị theo dõ và ghi chép hành động GM, mật thất hoàn toàn có thể thực hiện được.

Nếu La Giản luôn trốn trốn tránh tránh như vậy, trốn tránh sự theo dõi của mật thất, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, ngược lại sẽ khiến mật thất càng chú ý tới hắn hơn. Bởi vì kẻ lén lút mới càng gây chú ý.

Nhưng chỉ cần La Giản bất cứ giá nào, đối thoại chính diện một lần với mật thất, để mình bại lộ trước mặt mật thất, ngược lại, hắn hoàn toàn có thể làm được nhiều thứ hơn, ví dụ như làm mật thất giảm nhẹ cảnh giác với La Giản, làm mật thất xem thường hắn, xem nhẹ hắn. Như vậy, La Giản mới có thể càng dễ dàng hành động.

Như vậy, kế hoạch này nên tiến hành thế nào?

La Giản nghĩ, ánh mắt của hắn đặt trên người Đoạn Ly trước mặt, Đoạn Ly theo bản năng mà cảnh giác nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mắt, biểu tình đứa nhỏ này quả thực không giống bộ dáng một đứa nhỏ, quá mức âm trầm thậm chí mang theo cảm giác tang thương, toàn thân phảng phất tỏa ra mùi máu, khi hắn im lặng không nói, trên người đứa nhỏ này tản mát ra hơi thở khiến người ta hoảng sợ rợn tóc gáy.

Ngoại trừ đứa nhỏ trước mắt này, Đoạn Ly chỉ từng cảm nhận được hơi thở tương đồng trên một người, hơi thở mãnh liệt, đáng sợ, hắn đứng trước mặt bạn, giống như bạn đang đứng trước mặt mấy chục vạn binh lính đầy đủ võ trang chuẩn bị xung phong.

Thực đáng tiếc, người kia đã chết.

"Cậu có thể giúp tôi một việc không?" Lúc này, La Giản đang trầm tư liền ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly, mỉm cười. Nụ cười xua tan hơi thở âm trầm của hắn, hắn nói: "Tôi thật sự muốn đi vào quan sát Vô Luật Thành, cậu có thể mang tôi đi không?"

Đoạn Ly bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được, tôi không biết cửa vào tòa thành kia đến tột cùng là ở nơi nào, nó hoàn toàn bị xóa sạch khỏi bản đồ, không biết cửa vào, chúng ta không thể như ruồi nhặng không đầu bay tán loạn khắp nơi đi?"

"Đương nhiên không, chúng ta có thể để người khác mang chúng ta đi." La Giản nói.

"Nếu những người đó mãnh liệt muốn đem cậu trở về tòa thành thị kia như vậy, vậy không bằng dứt khoát một chút, để bọn họ mang đi."

Đoạn Ly không quá tình nguyện, trong ấn tượng của hắn, bên trong mỗi một góc của Vô Luật Thành đều phảng phất như đang trình diễn rối gỗ trong phim nhựa đen trắng, Đoạn Ly không muốn sống cả đời ở nơi như vậy, vì thế hắn nói: "Đây không phải là một ý kiến hay, anh cảm thấy tôi có thể quay lại sao?"

La Giản mở miệng trấn an hắn: "Cậu yên tâm, tôi sẽ đi cùng cậu, cho dù không về được, cũng là cả hai người chúng ta không về được."

"Nếu tôi không đáp ứng, anh sẽ tiếp tục uy hiếp tôi sao?" Đoạn Ly nói.

"Đừng bắt tôi phải làm vậy, Đoạn Ly." La Giản ngữ khí càng thêm ôn hòa, "Cậu phải học được cách đưa ra lựa chọn chính xác."

"Ồ, tôi hiểu, đó chỉ là lựa chọn chính xác đối với anh mà thôi."

Tuy rằng Đoạn Ly không tình nguyện, nhưng dưới sự đe dọa dụ dỗ của La Giản, hắn vẫn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Thế nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, Đoạn Ly nói muốn đi gặp tiểu A Lam một lần, xem như là cáo biệt.

"Cậu rất thích đứa nhỏ kia sao?" La Giản nghĩ đến quan hệ kì quái của bọn họ sau này, giống như có chút dây dưa không rõ, nhưng tình cảm với nhau lại không phải vô tình vô nghĩa. Đặc biệt, La Giản vào trước là chủ, hắn luôn cảm thấy Đoạn Ly bắt nạt Phong Vũ Lam.

Mà Đoạn Ly cũng chần chờ một chút, hắn thực cảnh giác nhìn thoáng qua La Giản, trả lời: "Tôi không thích cậu ấy, chỉ vì cậu ấy trợ giúp tôi, nên tôi phải báo đáp."

"Nhưng cậu vừa rồi thực khẩn trương, khi tôi uy hiếp đứa nhỏ kia." La Giản kì quái cười.

Đoạn Ly không nói gì, cũng không nhìn La GIản, mà là yên lặng quay đầu.

Sau đó, Đoạn Ly tự xử lý miệng vết thương, hắn động tác vụng về bắt đầu đổi băng gạc cho vết thương trên bụng, có lẽ hắn thường xuyên bị thương, cho nên băng vẫn là băng, nhưng băng đến lung tung rối loạn, hơn nữa hắn dường như không sợ đau, dùng sức rất lớn, vì thế, rất mau miệng vết thương của hắn lại chảy máu.

"Cậu có thể sống được đến bây giờ quả là một kỳ tích."

La Giản có kinh nghiệm chữa bệnh phong phú, là học từ mẹ hắn. Cho nên hắn rất chủ động tiến lên, cầm lấy băng gạc, nói với Đoạn Ly: "Đừng cử động."

Đoạn Ly ngoan ngoãn bất đồng, tùy ý để La Giản quấn từng vòng từng vòng băng gạc lên.

Thay tốt băng gạc, La Giản nói: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

Đoạn Ly suy nghĩ: "Hiện tại quá muộn, nếu anh không vội, chúng ta có thể tiếp tục vào ngày mai."

Thương nghị tốt kế hoạch, Đoạn Ly vì dưỡng thương lại bò lên cái giường đệm bông giản dị trong phòng tạp vật, La Giản đương nhiên sẽ không ngủ cùng hắn.

Bởi vì khi thay băng gạc cho Đoạn Ly, La Giản đã thuận tiện để lại ký hiệu trên người hắn, La Giản cũng không sợ mất dấu hắn, vì thế, thừa dịp thời gian còn sớm, La Giản quyết định ra ngoài đi dạo.

La Giản cảm thấy mình đã thật lâu không nhàn nhã dạo phố đêm.

Hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, thân thể hắn, linh hồn hắn, thậm chí sâu trong ý thức, phảng phất như đều bị chiến đấu lấp đầy, đối với La Giản hiện tại, ấn tượng sâu nhất chính là những ngày tháng bên trong đấu trường Tu La, hắn ở đó thật lâu thật lâu, vung đao chém chết rất nhiều kẻ địch, cho tới bây giờ, ngón tay La Giản vẫn có thể nhớ lại cảm giác khi lưỡi dao chém vào da thịt của địch nhân.

La Giản đứng trên đường cái có chút hoảng hốt, hắn mở dù lên, để cảm giác tồn tại của bản thân biến mất trên thế giới này, hắn nỗ lực bắt bản thân nhớ lại một số ký ức tốt đẹp, như ký ức quá khứ cùng đồng bạn, đây là mục tiêu để hắn nỗ lực, hắn không thể quên mục tiêu này, không thể vì tham luyến giết chóc và máu tươi mà quên đi mục đích ban đầu của mình.

"Đáng chết, tệ thật."

La Giản dừng chân, hắn cau mày, cảm nhận trong thân thể mình có xao động kỳ quái, máu dường như đang sôi trào, hắn thì thầm, "Là do rời khỏi chiến trường sao? Ta hiện tại bức thiết cần chiến đấu, đáng chết, thực muốn tìm người đánh một trận."

Cảm giác này giống như nghiện ma túy.

La Giản táo bạo đi tới đi lui, hắn xuyên qua dòng người, đèn đường và xe cộ bóp còi inh ỏi, hắn tìm một ghế dài công cộng ven đường ngồi xuống, những ngày tháng bình thường này, La Giản không dám nghĩ tới.

La Giản bỗng nhiên ý thức được, mình đã không còn là mình ban đầu.

Hắn thèm khát chiến đấu, thèm khát máu tươi, hắn bắt đầu trầm mê với sự thăng trầm trong mật thất, cho dù thân lâm vào tuyệt cảnh hay ngõ cụt, cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ cỡ nào, hắn đều không sợ hãi, ngược lại... còn trở nên hưng phấn.

Cảm xúc như vậy, ngẫu nhiên sẽ khiến La Giản nghi ngờ, nếu có một ngày hắn thực sự hủy diệt được mật thất, vậy hắn có thể trở lại làm mình nguyên bản sao?

Cũng may, La Giản hiện tại cường đại như vậy, tâm cũng trở nên cứng cỏi hơn, hắn không hề cố chấp suy nghĩ vấn đề này, vẫn chuyên chú một mục tiêu trước mắt thì tốt hơn, sau khi diệt mật thất thì thế nào? La Giản lười suy xét.

Hắn cảm thấy, hiện tại bản thân cần tìm một chỗ, đấu với người khác một trận.

Nhưng trong thế giới hiện thực, khẳng định không có nơi nào có thể thoải mái ẩu đả.

Vậy, dứt khoát "xuyên qua" đi tới nơi khác? Ví dụ như trong mật thất, đi vào một trận đoàn chiến, cho mình một cái thân phận kẻ truy sát? Dù sao La Giản hiện tại có rất nhiều quyền hạn, chỉ cần không trực tiếp xen vào kết quả thắng bại của hai bên, ý chí mật thất không thể quản La Giản.

La Giản liếm môi, đây cmn quả là cái ý kiến hay. Hơn nữa, lúc trước hắn đã để lại ký hiệu trên người Đoạn Ly, giống như dấu hiệu hắn làm trước đó trên người tên hề, La Giản có thể nhớ kĩ thông tin thân thể Đoạn Ly cùng tọa độ thời không của hắn, sau khi đánh xong lại trở lại tuyến thời gian này là được rồi.

Nghĩ đến liền làm, La Giản lắc dù trong tay mình, cả người biến mất giữa dòng người trên đường phố.

Tuy nói La Giản xuyên qua là ngẫu nhiên, nhưng kỳ thật cũng có quy luật nhất định. Thông thường hắn đều sẽ xuất hiện ở địa phương hắn mãnh liệt quan tâm hoặc là một địa điểm quen thuộc nào đó, nhưng bởi vì tính ngẫu nhiên, có lẽ sẽ có sai biệt về mặt thời gian hoặc không gian. Nếu La Giản không ghi chép tọa độ thời không, điểm thời gian hắn xuất hiện sẽ là ngẫu nhiên, hắn có lẽ sẽ tới quá khứ, cũng rất có thể sẽ đến tương lai, nhưng bởi vì tính không ổn định của tương lai, đa số thời gian hắn sẽ trở lại quá khứ.

Đồng dạng, nếu La Giản không cố ý hồi tưởng hoặc ghi nhớ địa điểm mình muốn xuyên qua, địa điểm hắn xuất hiện cũng sẽ là ngẫu nhiên, có thể là trong mật thất nào đó, có thể là châu Mỹ cách nửa địa cầu, thậm chí là trên tinh hệ cách địa cầu trăm tỉ năm ánh sáng.

Thế nhưng thú vị chính là, khi La Giản có quyền hạn của GM, hắn sẽ có những loại đặc quyền giống như kẻ truy sát, ví dụ như tùy ý xuyên qua các mật thất, thay thế thân phận nhân vật cốt truyện, nếu tùy ý thay đổi thân phận bản thân, theo thân phận mà định, trên người có thể được thêm buff "không thể phá hủy".

Đương nhiên, hắn còn có một số quyền lợi đặc thù, ví dụ như lấy được thông tin chi tiết của người chơi, trang bị vũ khí và đạo cụ của hắn.

Cho người chơi nào đó đạo cụ đặc thù ––– La Giản biết, bất luận đạo cụ gì trong mật thất hắn cũng có thể thuận tay đưa cho người ta.

Cưỡng chế người chơi nào đó tiến vào trạng thái cô lập ––– tức là ném người chơi này vào phó bản đơn.

Cũng có thể cấm người chơi nào đó tiến vào phó bản đặc thù ––– ví dụ như cấm người chơi tiến vào thị trường giao dịch Nhất Diệp Cô Chu.

Quan trọng nhất, hắn có thể cưỡng chế người chơi nào đó rời khỏi phó bản mật thất, chính là cưỡng chế người chơi offline, hơn nữa trong một khoảng thời gian nhất định không thể tiến vào mật thất.

(game ngoài đời mà bị ban thế này chắc cáu chết:)) nhg game phòng kín của anh Giản thì ban bọn em giùm cái anh ơi)

Những thứ đó gọi là quyền lợi đặc thù, tuy rằng nghe thật ngầu, nhưng trong tình huống bình thường La Giản không thể dễ dàng sử dụng, bởi vì rất dễ dẫn tới mất cân bằng trong mật thất, điều này sẽ khiến mật thất áp dụng một số hành động với La Giản, tuy nó sẽ không trực tiếp xử lý La Giản, nhưng tốt nhất không mạo hiểm thử nghiệm thì tốt hơn.

Nhưng đặc quyền gì đó, ngẫm lại khiến tâm tình ngứa ngáy.

La Giản nhớ rõ bảng xếp hạng mình đã từng nhìn thấy ở thị trường giao dịch Nhất Diệp Cô Chu, hắn nhớ lại tên mấy cái đoạn đội, tuy rằng hắn rất muốn tiếp xúc với Quỷ Ảnh đội một chút, những cuối cùng vẫn từ bỏ, bởi vậy lần xuyên qua tiếp theo, hắn được như ý nguyện mà xuất hiện trong mật thất đoàn chiến, hơn nữa dùng thân phận một kẻ truy sát tiến vào chiến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.