Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 161: Chương 161




Sau khi đánh một trận thống khoái với mấy kẻ không quen, La Giản thuận lợi giả bộ bại lui, sau đó thoát ly mật thất đoàn chiến.

Đương nhiên, La Giản cũng không ý thức được sự xuất hiện của mình đã dọa sợ mấy người chơi xui xẻo bị hắn coi làm bao cát luyện tập.

Nhưng La Giản không quản nhiều như vậy, hắn nhớ lại tọa độ thời không của Đoạn Ly, xuyên qua, lại về tới bên người Đoạn Ly, hắn xuất hiện trong phòng tạp vật nho nhỏ kia.

Thời gian tuyến khi hắn trở lại có chút khác biệt, thời gian đã trôi qua một chút, hiện tại bên ngoài có vẻ là 3, 4 giờ rạng sáng, vì thế La Giản dứt khoát ngồi chợp mắt trong góc đợi trời sáng.

Sau hừng đông, La Giản lại đợi được một khách nhân ngoài dự đoán.

Tiểu A Lam cư nhiên cõng cặp sách đi vào phòng tạp vật, có lẽ hắn muốn xem Đoạn Ly một cái trước khi đi học, thuận tiện mang bữa sáng cho hắn, cho nên trời vừa hửng sáng, A Lam liền rời nhà sớm để qua đây.

"Ca ca?" A Lam cẩn thận đẩy cửa ra, nhưng ánh mắt đầu tiên của hắn không phải thấy Đoạn Ly, mà là thấy La Giản đang cuộn mình trong góc, điều này rõ ràng dọa A Lam nhảy dựng, hắn chần chờ nhìn La Giản.

La Giản luôn chợp mắt, tức là ở trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, khi hắn cảm thấy an toàn, mới có thể ngủ được một giấc nho nhỏ, mà trên thực tế, đã rất lâu La Giản không chân chính được ngủ một giấc ngon.

Hắn vẫn chưa quen, bởi vì ở trên chiến trường Tu La hắn không cần ngủ, mỗi người chiến đấu trên sân chỉ cần chết, sau năm phút liền hồi sinh, sau khi hồi sinh, bọn họ sẽ khôi phục toàn bộ thể năng, trạng thái tinh thần và tinh thần lực, thứ gọi là giấc ngủ này không tồn tại trong sinh hoạt của bọn họ.

Cho nên khi La Giản rời khỏi đấu trường Tu La, hắn mới cảm thấy không quen, hắn cư nhiên cần ngủ, cho dù hắn cảm thấy việc này rất lãng phí thời gian, nhưng thân thể hắn cần cơ chế nghỉ ngơi này, bởi vậy La Giản sau khi xác định hoàn cảnh xung quanh an toàn mới có thể ngủ một giấc ngắn.

La Giản có thể trong trạng thái ngủ mà vẫn duy trì kỹ năng hạ thấp cảm giác tồn tại. Nhưng thời thời khắc khắc sử dụng kỹ năng sẽ tiêu hao thể năng rất lớn, hiện tại La Giản không thể tùy ý tiêu hao sinh mệnh cùng sức mạnh của mình như khi ở trên đấu trường Tu La, đây là điều không thể đối với một chiến sĩ ưu tú.

Nhưng trạng thái ngủ nông La Giản vẫn duy trì được tính cảnh giác, hắn rất nhanh đã nhận ra có người mở cửa phòng tạp vật, thế nhưng trước khi động thủ, hắn đã nhận ra người mở cửa là A Lam, lúc này hắn mới thoáng hạ tay đang nâng dù, tiếp tục co trong góc không nói lời nào.

A Lam đứng ở cửa rõ ràng bị hắn dọa, tay nhỏ đỡ thành cửa, bộ dạng muốn vào lại không dám vào. Lúc này, bệnh nhân trên giường đã tỉnh, hắn miễn cưỡng bò người dậy, gọi A Lam: "A Lam, lại đây với anh."

A Lam chần chờ nhìn thoáng qua La Giản trong góc, La Giản chú ý tới ánh mắt của hắn, cũng ngẩng đầu nhìn Phong Vũ Lam nhỏ, đứa nhỏ này thực đáng yêu, phấn nộn phấn nộn. Mặc một thân quần áo cứng cáp, nhưng lại quá gầy yếu, không biết có phải gió sớm quá lạnh hay không, khuôn mặt hắn bị lạnh đến đỏ bừng lên.

Lúc này A Lam rõ ràng rất sợ sệt, hắn co rúm nhìn La Giản, rất lâu sau mới bước vào, hắn đóng cửa ngăn cản gió lạnh bên ngoài, sau đó bước nhỏ bước nhỏ dịch về phía Đoạn Ly.

"Ca ca..." A Lam nhìn thấy Đoạn Ly liền nhẹ nhõm thở một hơi, không tự giác mà ghé vào người hắn.

"Sao em lại đến đây?" Đoạn Ly xoa xoa đầu đứa nhỏ này.

A Lam nói: "Mụ mụ làm bữa sáng, em để lại một ít, mang đến cho ca ca."

A Lam cầm túi nilon trong tay, bên trong là hộp cơm nhỏ đựng bữa sáng. Hành động này khiến La Giản hơi nheo mắt, hắn nhớ rõ A Lam luôn là người như vậy, hắn sẽ đối xử tốt bất thường với người hắn quan tâm, khi A Lam và La Giản cùng nhau lớn lên, cảm tình rất tốt, ăn cơm đều cùng một cái nồi.

Chỉ là hiện tại ngẫm lại, đó phảng phất như chuyện rất lâu về trước.

Ta có phải đã bị cả thế giới lãng quên rồi hay không?

A Lam cũng không ở trong phòng tạp vật rất lâu, bởi vì hắn còn tiết tự học lúc sáng sớm, cho nên sau khi đưa bữa sáng cho Đoạn Ly liền ra cửa, Đoạn Ly cũng không định từ biệt hắn, chỉ nói với A Lam: "Anh rời đi một thời gian, giống như trước kia vậy, cho nên hôm nay sau khi tan học đừng tới tìm anh."

Thực hiển nhiên, Đoạn Ly lúc trước cũng sẽ liên tiếp biến mất giống hiện tại, nhưng cuối cùng hắn vẫn sẽ trở lại, cho nên A Lam cũng không nghi ngờ, hắn ngoan ngoãn gật đầu: "Khi nào ca ca trở về?"

Đoạn Ly xoa xoa mặt đứa nhỏ, hôn lên trán hắn một cái: "Rất nhanh, khi trở về anh sẽ liên lạc với em, chờ anh."

"Vâng, em sẽ chờ ca ca." A Lam chờ mong nhìn Đoạn Ly.

Đây có lẽ là một lời hứa không thể thực hiện được.

Sau đó, A Lam vội vã rời khỏi phòng tạp vật, nơi hắn đi học tuy cách nơi này không xa, nhưng vẫn phải đi bộ mười phút, nếu đến muộn sẽ bị phạt đứng ngoài cổng, đây không phải điều A Lam muốn, A Lam vẫn tương đối thích ngồi trong phòng ấm áp đọc sách hơn.

Cho nên hắn rời đi, cũng không thấy Đoạn Ly dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng hắn, nhìn chằm chằm, cho đến khi hắn rời khỏi tầm mắt Đoạn Ly.

La Giản cũng nhìn A Lam rời đi, sau đó nói với Đoạn Ly, "Vậy là được sao?"

"Cậu ấy sẽ quên, cậu ấy còn rất nhỏ, chờ đợi, có một ngày tự nhiên sẽ quên mất tôi, dù sao ngay từ đầu tôi cũng không muốn thân mật quá mức với cậu ấy, vẫn luôn nghĩ cách rời khỏi cậu ấy."

"Cậu cảm thấy mình sẽ liên lụy tới đứa nhỏ sao?" La Giản nói.

Đoạn Ly gật đầu: "Cho nên không tiếp tục loại quan hệ này vẫn tốt hơn."

"Vậy thì sai rồi." La Giản tiếc nuối nói, "Cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người trong mật thất."

Đoạn Ly nhíu mày, có chút nôn nóng, "Tại sao? Cậu ấy hắn không có tư chất khiến mật thất lựa chọn..."

La Giản thoáng trầm mặc một lát, trả lời: "Đó chỉ là cậu đơn phương tình nguyện không muốn cậu ấy bị mật thất lựa chọn, nhưng bản thân hắn lại có loại tư chất này... Đại khái, đây gọi là vận mệnh."

Không lâu sau khi A Lam rời khỏi căn nhà nhỏ, Đoạn Ly và La Giản thu thập một chút rồi cũng lên đường, bọn họ đi trên đường cái thanh lãnh, La Giản nhẹ nhàng khiến mình "ẩn thân", mà bệnh nhân Đoạn Ly thì thảm hề hề bọc áo khoác đi bộ trên đường lạnh sương sớm.

Hiện tại là khoảng 6 giờ sáng, trên đường có rất ít người.

"Hiện tại tôi nên làm gì?" Đoạn Ly cũng không nhìn thấy La Giản, nhưng hắn có thể cảm nhận được La Giản đang ở ngay bên cạnh, vì thế bắt đầu hỏi ý kiến hắn.

"Nếu cậu nói, cậu đi đâu cũng có người tấn công cậu, vậy rất đơn giản, đi dạo khắp nơi đợi bị người tấn công là được."

Đoạn Ly thống khổ che bụng vốn bị thương, "Nói cách khác, tôi phải để người ta thọc một đao mới được đúng không?"

"Yên tâm, tôi ở đây, sẽ không để cậu bị dao nhỏ đâm."

Nói thì đơn giản. Đoạn Ly vừa nghĩ vừa khó chịu che bụng mình, hắn trong khoảng thời gian này, lúc nào cũng ở trong trạng thái đào vong, cho dù là ở thế giới hiện thực hay là ở trong mật thất, hắn đã từng thử xin giúp đỡ, nhưng mỗi khi hắn có ý niệm như vậy, những người đuổi giết hắn, sẽ công kích càng mãnh liệt hơn, phảng phất như đã suy đoán được ý đồ của hắn mà toàn lực ngăn cản hành vi đó.

Hai người lang thang không mục đích, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, Đoạn Ly chậm rì rì đi ở đằng trước, La Giản ẩn thân chậm rãi theo sau. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Đoạn Ly bắt đầu đi về phía trường tiểu học của A Lam, hắn muốn đến đó nghe tiếng bọn nhỏ đọc sách, sẽ khiến tâm trạng hắn bình tĩnh lại.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Tới ngõ nhỏ gần trường học, Đoạn Ly cư nhiên thấy A Lam!

Đúng vậy, là Phong Vũ Lam, đứa nhỏ này đeo cặp sách đứng ở ngõ nhỏ, hắn cũng không đúng giờ mà tới phòng tự học, lại ngồi xổm trong hẻm nhỏ trống trải này, hắn co ở góc tường phụ cận, ngồi xổm, hơn nữa dùng tay kéo gì đó trên mặt đất.

"Tại sao cậu ấy lại ở đây?" Đoạn Ly nhịn không được mà tới gần đứa nhỏ kia, tuy rằng Đoạn Ly luôn nói mình phải rời khỏi A Lam, luôn nói hắn không thích A Lam, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra sự quan tâm của hắn dành cho đứa nhỏ này, không giống quan tâm bình thường.

La Giản đi phía sau Đoạn Ly nhận ra có chỗ không thích hợp, nhưng hắn chưa hành động. La Giản biết mình cần chờ đợi, đợi đến một giây đó.

"A Lam...? Tại sao em lại ở đây?" Đoạn Ly rốt cuộc tới bên người A Lam, thân thể đứa nhỏ thực gầy yếu, ngồi xổm thành một nắm nho nhỏ trong góc tường, Đoạn Ly nhận ra quần áo cùng bóng dáng A Lam; vì thế hắn không nhịn được vươn tay về phía A Lam, hắn muốn kéo đứa nhỏ này dậy.

Nhưng trong nháy mắt Đoạn Ly duỗi tay ra, hắn cảm nhận được một tia sát khí.

Hơi thở này mang theo ác ý mãnh liệt. Trực giác Đoạn Ly rất ưu tú, hắn quả thực có được trực giác nhạy bén như dã thú, hắn dựa vào loại trực giác này mà né tránh nguy hiểm, bởi vậy Đoạn Ly mới chạy thoát khỏi bàn tay Tử thần vô số lần.

A Lam ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng xoay người cầm một con dao nhỏ đâm về phía Đoạn Ly.

Mà trong nháy mắt kia, Đoạn Ly cũng kịp rút đao. Vũ khí của Đoạn Ly thắng ở cái "nhanh", mà A Lam nhỏ tuổi rõ ràng không phải một người biết dùng đao tốt, vì thế dao nhỏ kia trong nháy mắt đã bị Đoạn Ly chém làm hai nửa.

Vẫn ổn, Đoạn Ly thực khắc chế bản thân, hắn không tổn thương đến A Lam, A Lam ngay cả một sợi lông tơ cũng chưa rớt.

Nhưng đứa nhỏ này rõ ràng không chịu buông tha, tùy tay ném dao nhỏ trong tay, lại không biết từ đâu lấy ra cái eke làm vũ khí, hắn nhe răng trợn mắt xông lên, cho dù thân hình hắn thực gầy yếu, nhưng trong hành động lại mang theo một tia điên cuồng.

Đoạn Ly rất dễ dàng liền chế trụ được hắn, đối phó một đứa nhỏ đương nhiên là có thể, cho nên sau khi Đoạn Ly trói hai tay đứa nhỏ sau lưng, liền bế hắn ôm vào ngực. Nhưng đây là một hành động không sáng suốt, bởi vì A Lam duỗi cổ cắn một ngụm lên vai Đoạn Ly.

Đoạn Ly ăn đau, không thể không buông tay, A Lam linh hoạt như con khỉ núi, một chân đạp lên bụng Đoạn Ly, mượn lực nhảy xuống đất, sau đó hắn nhặt dao nhỏ đã bị Đoạn Ly chém làm hai lúc trước, hơn nữa cầm đúng vào lưỡi dao. (ồ lúc trc tôi tg a ý chém dọc, nhg hóa ra là chém ngang làm 2)

Đứa nhỏ này dường như không sợ đau, lưỡi dao cứa sâu vào lòng bàn tay hắn, máu lập tức chảy xuống.

Đoạn Ly đau lòng, hắn thấp giọng quát: "Dừng tay! Thả nó ra!"

"Mày –––" A Lam nắm lưỡi dao, ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly.

La Giản vẫn quan sát ở một bên lập tức chú ý tới biểu tình của A Lam, khuôn mặt cứng đờ, đôi mắt dại ra, thực rõ ràng, không tự ý thức được. Có nghĩ là, nếu mật thất vì kiến tạo Vô Luật Thành có thể tùy ý khống chế đám người thường, vậy A Lam giờ phút này vẫn thuộc phạm vi người thường tự nhiên cũng có thể bị khống chế.

"Mày không thể..." Bên kia, tiểu A Lam vẫn đang máy móc lên tiếng, "Ở đây..."

"Tôi biết!" Đoạn Ly chỉ muốn A Lam mau chóng thoát khỏi loại khống chế này, hắn có chút hoảng loạn, hắn nỗ lực bình phục hô hấp cùng nhịp tim, nói: "Tôi quả thật không thể ở đây, vậy các người muốn tôi đi đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.