Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 26: Chương 26: Cha, rốt cuộc ai mới là con ruột? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không khí trên bàn cơm chợt căng thẳng lên, Khương Thư Lan ho nhẹ một tiếng: “Thật ra Lê Lê học tập cũng không tồi, các thầy cô ở trong trường học đều rất thích con bé.”

Thẩm Vĩnh Đức tức muốn hộc máu mà ném chiếc đũa xuống đất: “Mẹ hiền chiều hư con, bộ dáng không biết trời cao đất rộng này của nó, đều là do bà dạy ra tới!”

“Theo tôi thấy, lúc trước nó khoác lác nói có thể thi Thanh - Bắc, nhưng sắp đến lúc thi lại sợ hãi, mới cố ý giả bệnh để bỏ lỡ kỳ thi đại học.”

“Còn tuổi nhỏ đã không học tốt, lại muốn học theo kiểu áp lực lớn nên không đi thi của người ta!”

Thẩm An Nhu đỏ hốc mắt, nức nở hai tiếng: “Cha, cha đừng chỉ trích chị ấy nữa, chị chắc chắn là người khó chịu nhất so với ai khác, là do con không đúng, con không nên mang giấy khen khoe cho cha ở trước mặt chị ấy…”

Sắc mặt Khương Thư Lan tái nhợt, thủ đoạn mà Thẩm An Nhu quen dùng chính là giả đáng thương.

Nhìn thấy con gái cưng rớt nước mắt, trái tim của Thẩm Vĩnh Đức có cảm giác như bị dao cứa.

Ông ta lại một lần nữa cầm đũa, ánh mắt khi nhìn về phía Thẩm Lê là sự chán ghét không chút nào che dấu: “Lúc trước cô ở nông thôn, đúng là do không có ai dạy dỗ, nếu cô hiểu chuyện bằng một nửa của Nhu Nhu, thì tôi cũng sẽ không lãng phí nhiều sức lực cho cô như vậy!”

Lúc ông ta nói, Thẩm Lê âm thầm nhéo đùi của chính mình, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.

Bỗng nhiên cô bắt đầu diễn, trực tiếp đánh gãy những lời vô nghĩa của ông ta:

“Cha, con biết cha vẫn luôn đặt nhiều hy vọng ở con, đúng thật là do con không biết cố gắng, không nghiêng không lệch một hai phải phát sốt ở ngay trước khi thi đại học, con cũng hoài nghi có phải là vào lúc ban đêm đã uống nhầm phải thuốc gì không, hu hu…”

Lời nói của cô có thâm ý khác, ánh mắt hướng phía Thẩm An Nhu.

Sau lưng Thẩm An Nhu cứng đờ, tay đang cầm chiếc đũa cũng đều có chút không nghe sai bảo.

Toàn thân cô ta đều cảm thấy không được tự nhiên, đặc biệt là khi gặp phải ánh mắt của Thẩm Lê, cả người cô ta đều da đầu tê dại.

Giống như những chuyện mà cô ta làm, trong lòng Thẩm Lê đều biết rõ ràng.

Cổ họng Thẩm An Nhu như thắt lại, không dám nói nữa, chỉ liên tiếp mà cúi đầu tập trung vào chén cơm của chính mình.

Thẩm Vĩnh Đức nhìn thấy Thẩm Lê khóc thì phiền lòng không thôi, ông ta nhíu mày: “Cô đã bao lớn rồi, cứ hở một chút là rớt nước mắt, tôi còn chưa có chết đâu, cô đang vội vã khóc tang cho ai đó?!”

Vẻ mặt Khương Thư Lan không vui, rõ ràng Thẩm Lê mới là con ruột của bọn họ, nhưng trái tim của Thẩm Vĩnh Đức vĩnh viễn thiên vị với Thẩm An Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.