Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ấy sắp hoài nghi người đàn ông này có phải xảy ra vấn đề ở chỗ nào hay không!
Con gái ruột thịt thì không thương, một hai phải làm đến mức giống như kẻ thù vậy!
Thẩm An Nhu âm thầm vui vẻ, chỉ bằng đồ ngu Thẩm Lê này, vậy mà còn muốn bắt chước bừa sao?
Cô ta vừa định mở miệng nói chuyện, Thẩm Lê đã thong thả mà buông đũa.
“Cha, đôi khi con thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì giữa con với em gái, ai mới là con gái ruột của cha?”
“Tuy rằng từ nhỏ con không lớn lên cùng với cha mẹ, nhưng mọi người đều nói máu mủ tình thâm, chỉ là, sao lúc nào con cũng cảm thấy cha với em gái mới là thật sự máu mủ tình thâm nhỉ?”
Cô nhẹ nhàng nói một câu không quan trọng, nghe qua thì tưởng chừng như không có gì.
Nhưng một câu oán giận nhìn thì có vẻ vô tâm này, lại làm cho trái tim của hai cha con Thẩm Vĩnh Đức và Thẩm An Nhu đều sắp nhảy ra từ cổ họng.
Thẩm Vĩnh Đức thậm chí cũng quên luôn việc tức giận, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Vẫn là Khương Thư Lan đau lòng mà an ủi Thẩm Lê: “Lê Lê, đương nhiên con mới là con gái ruột của cha mẹ, em gái con từ nhỏ đã không có cha mẹ ruột ở bên, sau này cha mẹ sẽ cố gắng cân bằng lại, ngoan nào.”
Thẩm An Nhu và Thẩm Vĩnh Đức nhìn thoáng qua nhau, hai người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Toàn bộ hành động của bọn họ đều dừng ở trong mắt Thẩm Lê. Ở dưới bàn, cô nắm chặt tay Khương Thư Lan.
Mẹ của cô là người vợ hiền lương như vậy, Thẩm Vĩnh Đức có được mà không biết quý trọng thì nên chết đi!
Ăn xong cơm chiều, Thẩm Lê giúp Khương Thư Lan thu dọn chén đũa.
Liền nghe thấy tiếng mẹ cô vừa mở ra vòi nước để rửa chén, vừa thấm thía nói: “Lê Lê, con không nên chống đối cha con như vậy.”
Thẩm Lê không cho là đúng, cô vừa thu dọn cơm thừa canh cặn, vừa đáp lời:
“Con không sợ ông ta, mẹ, dù sao ông ta cũng sẽ không phí tâm phí sức cho con đâu. Kể cả con có ngoan ngoãn như thế nào, cha con đều sẽ không để ý tới, nếu như thế, tại sao chúng ta lại muốn ép dạ cầu toàn chứ?”
Khương Thư Lan sửng sốt, tay đang rửa chén cũng dừng một chút, bà ấy đau lòng mà nhìn về phía Thẩm Lê: “Lê Lê, đều do mẹ, từ nhỏ con đã không ở bên cạnh cha mẹ, tình cảm giữa cha con với con cũng đạm bạc, ông ấy…”
“Mẹ, mẹ không cần tìm cớ cho ông ta, con cũng có mắt, chính mình cũng thấy rất rõ ràng.”
Huống chi chuyện thiên vị vốn dĩ cũng không phải chỉ cần dùng đôi mắt là có thể thấy được, mặc dù là cái gì đều chưa nói, cũng có thể từ hành vi xử sự mà cảm nhận được.