Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phía dưới gốc cây đa, bóng cây loang lổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của lá cây chiếu lên trên người Thẩm Lê, trông cô giống ngược sáng mà đến.
Ông nội Chiến bước đi như bay, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, càng thêm tinh thần, không chút nào nhìn ra được dáng vẻ bị cơn đau tra tấn.
“Vẫn là ông lão như tôi lợi hại nha, tốt như vậy cháu…”
Chữ “dâu” còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy được “Điểm đen” giống như thuốc cao bôi trên da chó ở phía sau Thẩm Lê.
“Lão vương, lão vương!”
Lão vương là tài xế của lão Chiến, lúc trẻ đi theo ông ấy nam chinh bắc chiến, sau này tuổi già cũng được sắp xếp ở trong đại viện, an hưởng lúc tuổi già.
Lão vương theo tiếng: “Lão thủ trưởng, làm sao vậy?”
Chiến lão giơ lên một cánh tay: “Cái “điểm đen” chẳng biết xấu hổ kia là ai?!”
Dám ở cùng một chỗ với cháu dâu của ông ấy!
Lão vương cuống quít mang lên kính viễn thị ở trong túi, hai tay vỗ một cái.
“Ây da!”
Lão Chiến liếc ông ta một cái: “Là ai?”
“Là Dật Hiên thiếu gia.”
Lão Chiến: “…”
Lại là thằng nhóc này, đen đủi!
Thẩm Lê nhìn đến ông cụ nhà họ Chiến, liền nhanh hơn bước chân, tự nhiên hào phóng mà lại đây: “Cháu chào ông nội Chiến.”
Chiến Dật Hiên cũng học theo Thẩm Lê, cong cong khóe môi gọi: “Ông cố.”
Ông cụ Chiến cau mày, lặng lẽ hướng về phía bên cạnh Thẩm Lê: “Dật Hiên, cháu tới đây làm gì?”
Ông cụ hỏi dứt khoát như vậy, thậm chí còn có chút không chào đón.
Sự xấu hổ của Chiến Dật Hiên ở tại thời khắc này đã đạt đến đỉnh điểm.
Tại sao cốt truyện lại không phát triển như hắn ta tưởng tượng vậy?
Nếu không thích thì ông cụ cũng không phải nên khách khí hàn huyên vài câu với hắn ta sao?
Tại sao ánh mắt ông ấy nhìn hắn ta giống như đang nhìn kẻ thù vậy?
Chiến Dật Hiên cười nói: “Mấy ngày gần đây Lê Lê rơi xuống nước, hôm nay cháu lại đây hỏi thăm cô ấy, cô ấy nói muốn lại đây hỏi thăm ngài, cháu vừa lúc cùng nhau lại đây, trò chuyện với ngài, gần đây thân thể ngài có tốt không?”
Lão Chiến quay đầu đi, không hề nhìn mặt Chiến Dật Hiên.
“Cô nhóc nhà học Thẩm à, khó được dịp cháu lại đây, bên ngoài có muỗi, mau vào đi.”
Chiến Dật Hiên xấu hổ đến mức ho khan hai tiếng, không ai mời hắn ta, hắn ta liền theo sát đi vào.
Bước qua huyền quan, có thể nhìn đến bố cục trong phòng, dựa tường là một bộ sô pha gỗ đỏ, từ phòng khách có thể nhìn đến trên lầu, phía dưới cửa sổ là một cái bàn, trên đó có một đài radio kiểu cũ màu đồng cổ.
Đôi mắt của ông cụ Chiến híp lại thành một đường thẳng, nhìn đâu cũng đều là dáng vẻ tâm sinh vui mừng.
“Cô nhóc Thẩm, tới đây nào, ông có chút lời muốn nói với cháu, cháu theo ông tới thư phòng nào.”