Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 48: Chương 48: Lê Lê, Em Cứ Gọi Chú Nhỏ Là Được (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giống như là không muốn nói chuyện với Thẩm Lê vậy, ngược lại tốc độ lên lầu của người đàn ông càng nhanh hơn.

Cảnh tượng đó đều lọt hết vào mắt Chiến Dật Hiên, hắn ta tự nhiên mà đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Thẩm Lê.

“Không cần kêu Chiến đại ca, cái này cũng quá xa lạ rồi, sau này Thẩm Lê cứ gọi giống như anh, kêu chú nhỏ là được.”

Lúc này, Chiến Cảnh Hoài đã sắp lên tới lầu hai, anh nhìn từ trên cao xuống.

Gương mặt tuấn lãng của người đàn ông có góc cạnh rõ ràng, giấu ở trong bóng tối, mang theo khí thế hung hãn được rèn luyện từ trong quân đội.

Chiến Dật Hiên tựa vai về phía Thẩm Lê, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng trong lòng lại hơi trầm xuống.

Hắn ta không thể nhìn rõ đôi mắt của Chiến Cảnh Hoài, nhưng tầm mắt đó lại giống như thực chất mà đè ở trên người hắn ta, mang theo sự xem kỹ từ trên cao nhìn xuống.

Nói ngắn lại là, không hề khách khí.

Chiến Dật Hiên nheo mắt, tầm mắt cũng trầm xuống.

Hắn ta từ trước đến nay có rất nhiều tâm tư, ý thức nhạy bén nhận biết được Chiến Cảnh Hoài đang biểu đạt sự không vui.

Người này… Sẽ không phải là có cái loại này tâm tư này Thẩm Lê chứ?

Chiến Dật Hiên theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Lê, trên vai lại đột nhiên bị đấm một cái thật mạnh.

Thiết Sa Chưởng của ông cụ Chiến ngay sau đó đã vỗ vào lưng hắn, thiếu chút là làm Chiến Dật Hiên phun ra một ngụm máu, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng.

“Nói chuyện không lớn không nhỏ, đúng là xằng bậy mà! Tiểu Lê gọi chú nhỏ gì chứ? Người ta có hôn ước với Cảnh Hoài, nếu gọi như vậy không phải làm rối loạn bối phận sao?”

Ông cụ Chiến chỉ hận không thể chỉ vào cái mũi Chiến Dật Hiên mà nói.

—— phải gọi Thẩm Lê nhà người ta là thím nhỏ mới đúng!

Chuyện hôn ước này, lần đầu tiên được phơi bày ở trước mặt cả hai người Thẩm Lê và Chiến Cảnh Hoài.

Hai người đều sửng sốt, dường như theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía đối phương.

Trong lòng Chiến Dật Hiên chấn động, nhưng trên mặt lại không hề tỏ vẻ, chỉ làm ra bộ dáng khó xử.

“Nhưng Thẩm Lê lại không thích chú nhỏ, bây giờ cũng đều là thập niên 90 rồi, chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ không thể thực hiện được, chẳng lẽ bây giờ nhà chúng ta vẫn còn chuyện ép duyên này sao? Đây chính là tư tưởng lạc hậu!”

Sắc mặt ông cụ Chiến xanh mét.

Tên vương bát đản này!

Tên Chiến Dật Hiên này chính là loại người cho một cây là có thể theo đó mà bò lên, vậy mà bây giờ cứ một hai phải làm một cục cứt chuột bên trong một nồi cháo ngon.

Hắn ta nhìn sắc mặt Thẩm Lê, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.