Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô trước tiên nhìn sang hướng khác, nhìn chằm chằm vào giày xăng đan màu trắng dưới chân, hơi thở phào một hơi.
Chiến Dật Hiên đi tới bên cạnh Chiến Cảnh Hoài: “Chú nhỏ, vết thương của chú thế nào rồi?”
Lúc này Chiến Cảnh Hoài giống như mới chú ý tới hắn ta, rút lại tầm mắt đang dừng ở trên người Thẩm Lê.
Ánh mắt cực kỳ có lực uy hiếp đè ở trên mặt hắn ta.
Cả người Chiến Dật Hiên căng chặt, cố nặn ra một cái mỉm cười: “Chân của chú bị thương nghiêm trọng như vậy, vậy mà có thể đi lại giống như người bình thường vậy, chú nhịn đau giỏi thật, đúng là khiến cháu phải bội phục, không hổ là người đã tham gia quân ngũ.”
Vì biểu hiện chính mình gần gũi với Thẩm Lê, hắn ta còn quay đầu hỏi: “Lê Lê, em nói xem có đúng không?”
Thẩm Lê cũng không muốn để Chiến Cảnh Hoài hiểu lầm chính mình thờ ơ với thương thế của anh, rốt cuộc thì anh đã cứu cô, vì vậy cô chỉ có thể nhịn xuống sự ghê tởm mà đồng ý.
Phản ứng của Chiến Cảnh Hoài còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của mọi người, anh cố tình vòng qua ánh mắt hận sắt không thành thép của ông cụ Chiế.
“Tôi không có việc gì.”
Chiến Cảnh Hoài nhìn Thẩm Lê nói, ngay sau đó đi thoáng qua cô.
Một mùi nhàn nhạt của cây long não tràn vào chóp mũi.
Như là cái móc nhỏ, câu lấy trái tim của Chiến Cảnh Hoài.
Anh không khỏi ghé mắt mà nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Thẩm Lê.
Cô gái nhỏ dường như có chút bất an, đầu ngón tay trắng nõn rũ ở bên người hơi giật giật.
Gương mặt này, chỉ sợ là còn chưa lớn bằng bàn tay anh.
Ông cụ Chiến quyết định chủ động tìm kiếm cơ hội thay thằng cháu không biết cố gắng nhà mình.
Ông ấy vỗ vỗ vai Thẩm Lê, chờ mong mà nhìn về phía cô: “Lê Lê à, sao cháu không nói vài câu với Cảnh Hoài ca ca vậy, có phải trước đây nó bắt nạt cháu phải không?”
Hàm răng của Chiến Dật Hiên sắp nát rồi, lại còn Cảnh Hoài ca ca sao?
“Không có không có.”
Thẩm Lê nhanh chóng trả lời, ý thức được chính mình đã bị ông cụ bức tới Lương Sơn rồi.
Một chiêu này, không muốn kêu cũng phải kêu cho bằng được.
Nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào cũng không kêu ra được bốn chữ “Cảnh Hoài ca ca” này.
Thẩm Lê nhìn về phía Chiến Cảnh Hoài bóng dáng đang bước đi xa của anh, cô cắn đầu lưỡi: “Chiến đại ca.”
Giọng nói của cô gái nhỏ không lớn, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng ở trong phòng trống trải lại có vẻ trong trẻo dị thường.
Chiến Cảnh Hoài dừng bước, đường cong phần lưng bên dưới quần áo rõ ràng hơi căng chặt, bóng dáng thon dài có chút trầm mặc.
Giọng nói của anh có chút khô khốc, hơi mím môi.
“Ừm.”