Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 46: Chương 46: May Mắn Đã Nộp Báo Cáo Kết Hôn, Còn Chưa Đến Tuổi Tác Kết Hôn (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tiểu Lê.” Chiến Dật Hiên tri kỷ mà vươn tay: “Anh đỡ em xuống dưới.”

Thẩm Lê nhìn thẳng: “Tôi có thể tự đi được, còn nữa, anh cứ kêu đầy đủ tên họ của tôi là được, hai chúng ta cũng không thân thiết đến vậy.”

Vẻ tươi cười trên mặt Chiến Dật Hiên chợt cứng lại, cổ họng hơi lăn lộn một cái, nhanh chóng đem tay chuyển tới bên kia, lại ân cần hướng tới ông cụ Chiến.

“Ông cố, để cháu đỡ ông xuống.”

Ông cụ Chiến ghét nhất chính là bộ dáng này của hắn ta.

Vì thế ông cụ cũng đơn giản mà học theo Thẩm Lê: “Ông tuổi lớn, nhưng còn chưa có tàn, chính mình cũng có chân.”

Ông ấy hừ một tiếng, làm cho Chiến Dật Hiên không hiểu ra sao.

Chẳng lẽ lão già này là nhìn ra chính mình đang gần gũi với Thẩm Lê, cho nên mới cố ý kiếm chuyện sao?

Trong lòng Chiến Dật Hiên bỗng dâng lên một loại cảm giác thoả mãn kỳ lạ.

Càng như vậy, hắn ta càng phải ôm Thẩm Lê không buông tay.

Dựa vào cái gì, tất cả mọi thứ đều là của Chiến Cảnh Hoài chứ, hắn ta nhất định phải đoạt được Thẩm Lê!

Nghĩ đến đây, sự không vui dưới đáy lòng Chiến Dật Hiên giảm đi một chút.

Mà lúc này, giọng nói của ông cụ Chiến vang lên như chuông lớn, da mặt đều giãn ra.

Ông ấy nhìn về phía cửa, cười mắng: “Thằng nhóc thối! Lê Lê, cháu mau đến xem ai tới này!”

Trong lòng Chiến Dật Hiên chợt nhảy dựng, vừa thấy sắc mặt này của ông cụ, quay đầu lại, quả nhiên liền thấy được Chiến Cảnh Hoài.

Hắn ta vội vàng nhướng mày hô lên: “Chú nhỏ.”

Trong lòng Chiến Dật Hiên chợt trầm xuống, lúc nào cùng như vậy.

Chỉ cần Chiến Cảnh Hoài vừa xuất hiện, tất cả tầm mắt đều sẽ hướng về anh.

Ngay cả Thẩm Lê cũng như thế, cũng nhìn qua.

Người đàn ông cao trên 190cm, chân mang quân ủng, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, anh hướng tới bên này đi qua, dừng lại ở chỗ huyền quan, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng chỗ cầu thang.

Khó có dịp Thẩm Lê không mặc những cái áo bông đơn điệu đó, váy liền áo cổ lật màu trắng tôn lên dáng vẻ linh động nhưng không kém phần quyến rũ của cô, phần eo được buộc chặt khiến người ta cảm thấy chiếc eo nhỏ kia chỉ cần một tay là có thể ôm hết, tràn ngập cảm giác thiếu nữ.

Mái tóc của cô gái nhỏ ngoan ngoãn mà khoác ở sau vai, chỉ có vài sợi là nghịch ngợm nhảy tới chỗ gương mặt cô.

Làn da cô trắng sáng, đôi mắt giống như viên ngọc tẩm nước, toả ra ánh sáng dịu dàng ấm áp.

Giờ phút này, vẻ ngây ngô và thanh lệ của thiếu nữ hoàn toàn hợp lại thành một, làm cho người khác một khi đã thấy là không thể nào quên được.

Thẩm Lê bị tầm mắt này nhìn chằm chằm đến mức nhút nhát, lúc Chiến Cảnh Hoài không cười, mặt mày lãnh đạm nghiêm túc sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.