Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ là nộp báo cáo kết hôn lên trước cũng không sao, cứ trước tiên định ra cháu dâu.
Thời gian một năm này cũng để cho hai đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm.
Những tài liệu khác thì cùng lắm sau này ông ấy bổ sung, dù sao cũng không có ai dám nói gì đến nhà bọn họ!
Đầu óc của ông cụ Chiến xoay chuyển liên tục, rất nhanh đã có thể thuyết phục được chính mình.
Ông ấy chỉ hận một năm nay này không thể đảo mắt một cái liền qua được, tốt nhất là hai đứa nhỏ này ngày mai liền kết hôn.
Thẩm Lê bị ông ấy xem đến nổi da gà, cứ luôn cảm thấy ánh mắt này không thích hợp.
Chẳng lẽ là nơi nào lộ ra sơ hở sao?
Để ông cụ nhìn ra được sự thật chính mình đã trọng sinh.
Không biết vì cái gì, Thẩm Lê cứ cảm thấy chính mình ngụy trang như thế nào, cũng sẽ lộ ra dấu vết ở trước mặt nhân vật lợi hại như ông cụ Chiến.
Cô cảm giác không ổn, vì vậy liền vội vàng đứng dậy: “Ông nội Chiến, ngài cứ yên tâm, cứ dựa theo phương thuốc của cháu mà bốc thuốc, mỗi ngày nấu một thang thuốc uống, rất nhanh là có thể điều trị được thân thể của mình.”
Ông cụ Chiến nhận lấy giấy Tuyên Thành đã được Thẩm Lê vuốt phẳng, bị nét bút trên giấy làm cho kinh ngạc, hành bút lưu loát, có thể thấy được khí thế bên trong.
Ông ấy cực kỳ coi trọng mà bỏ phương thuốc cùng với nét chữ ấy vào trong ngăn kéo.
“Cháu nói cái gì chứ, người trong nhà không tin, chẳng lẽ ông đi tin người ngoài sao?”
Thẩm Lê hoàn toàn không hiểu được tại sao chính mình lại bị ông cụ Chiến khoanh vùng vào phạm trù “Người trong nhà”.
Cô chỉ cảm thấy chính mình cần phải nhanh chóng tìm một cơ hội thích hợp để nỏi chuyện rõ ràng với ông cụ.
Chiến Cảnh Hoài rõ ràng đã nói anh không có cảm tình với hôn ước này, vì sao lời nói này của ông cụ mặt ngoài cứ như là muốn đối đãi với cô giống như cháu dâu tương lai vậy?
Ông cụ Chiến căn bản là không cho Thẩm Lê cơ hội nói ra hai chữ “Muốn chạy” này, ông ấy vẫy tay, giống như một người ông hiền từ đặt tay lên vai cô.
“Ông cũng nghe mẹ cháu nói, kỹ năng chơi cờ của cháu rất tốt, cũng vừa khéo, cháu hạ với ông vài mâm, cũng đừng coi ông là một ông lão.”
Thẩm Lê bất đắc dĩ, đành phải đi theo bước chân ông ấy xuống lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chiến Dật Hiên “Bá” một tiếng từ trên sô pha đứng lên, đi mau vài bước.
Người đàn ông đứng ở cửa thang lầu, thân hình thẳng tắp, trên gương mặt anh tuấn là tươi cười may mắn nhưng không hề nịnh nọt.
Chỉ tiếc, Thẩm Lê đã sớm nhận rõ gương mặt thật của hắn ta.
Mà ông cụ Chiến lại là hoả nhãn kim tinh, đã sớm nhìn ra lòng muông dạ thú được cất giấu phía dưới bề ngoài của người này.