Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông cụ Chiến dĩ nhiên có thể nhìn ra khí chất giờ phút này đang yên lặng thay đổi của cô, mang theo khí thế cực kỳ mạnh mẽ chuyên nghiệp, vậy mà có thể làm cho ông lão như ông ấy sinh ra một ít “Cảm giác sợ hãi” của một người bệnh khi ở trước mặt bác sĩ.
“Được chứ.” Ông ấy lập tức đáp lại, tự nhiên mà nằm ở trên giường theo sự chỉ dẫn của Thẩm Lê.
Cái đầu Thẩm Lê nhỏ xinh, nhưng động tác châm cứu lại cực kỳ thành kính.
Hơn nữa từng châm hạ xuống đều cực kỳ nhanh, không chút nào ướt át bẩn thỉu.
Khi cô hạ châm, cánh tay phát lực, trong đầu tựa như đang hiện lên một bản đồ kinh mạch của cơ thể người.
Chủ yếu chính là, ông cụ Chiến đã chán ngán với bộ dáng vâng vâng dạ dạ của bác sĩ bệnh viện mỗi khi xem bệnh cho ông ấy rồi, chỉ thích bộ dáng không ngượng ngùng không làm ra vẻ này của Thẩm Lê thôi.
“Vẫn là do ánh mắt của ông già này tốt.”
Do không có châm điện, nên Thẩm Lê đang dùng tay để kích thích ngân châm tới huyệt vị cần được kích thích.
Bỗng nhiên nghe thấy một câu không đầu không đuôi này, cô kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Ông cụ Chiến nhanh chóng nhịn cười, vội vàng giải thích như thể lạy ông tôi ở bụi này vậy.
“Không có việc gì, không có việc gì, cháu cứ làm tiếp đi!”
Thẩm Lê như thể hòa thượng quá cao nên sờ không tới đầu (không hiểu được chuyện gì đang xảy ra), cũng không cố ý tìm hiểu sâu về vấn đề này nữa.
Nửa giờ trôi qua, rút ngân châm ra.
Trong mắt ông cụ Chiến đều là ý cười, càng thêm cảm thấy chính mình lựa chọn rất chính xác, tìm cho Chiến Cảnh Hoài được một cô vợ tốt.
Nếu là này hai người có thể ở bên nhau sớm một chút, cũng không uổng công ông ấy suốt đêm mang kính lão để đẩy nhanh tốc độ viết cái kết hôn báo cáo kia.
Thẩm Lê ngồi ở bên cạnh bàn viết phương thuốc, chữ viết xinh đẹp thanh tú dần dần hiện lên trang giấy.
Tình cảm từ ái của ông cụ Chiến sắp tràn lan thành sông.
Ông ấy cười tủm tỉm hỏi: “Bé con, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Lê nhìn lại phương thuốc của chính mình thêm một lần nữa, xác nhận không có sai lầm, mới quay đầu lại lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
Lúc trả lời còn suýt chút nữa xoắn cả lưỡi, hơi dừng lại một chút mới có thể đưa chính mình trở lại sự thật chính mình đã trọng sinh.
“Mười chín ạ.”
Đúng vậy, hiện tại cô mới vừa thành niên được một năm.
Hết thảy đều còn kịp để thay đổi.
Biểu tình của ông cụ Chiến có chút trố mắt, ngoài mặt thì vẫn là một bộ dáng bình tĩnh ổn trọng, rất là hòa ái là gật gật đầu.
Trong lòng lại đang điên cuồng tính toán.
Mười chín, còn đến tuổi tác được kết hôn nữa!
Muốn lĩnh chứng còn phải chờ thêm một năm.