Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 33: Chương 33: Mẹ, cha con có người đàn bà khác ở bên ngoài… (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thẩm Lê cũng không để ý tới lời mà Thẩm Vĩnh Đức nói, châu chấu sau thu cũng có hạn.

Không để cho ông ta vui vẻ nhảy nhót, thì làm có thể tìm được sơ hở của ông ta được?

Tậm trạng Thẩm An Nhu rất tốt mà ngồi ở bên cạnh Thẩm Vĩnh Đức, Thẩm Lê múc một chén cháo lại đây.

Cháo gạo đặc sệt, trên mặt còn có một lớp dầu gạo, hương thơm nức mũi.

Lời nói của cô có ý chỉ sâu xa khác: “Tuy rằng em gái không phải là con ruột của cha, nhưng khẩu vị của em gái và cha lại khá giống nhau, khó trách cha lại thích em gái hơn chị.”

Thẩm An Nhu có chút chột dạ mà sờ sờ mũi.

Thẩm Vĩnh Đức nhìn về phía Khương Thư Lan đang gắp dưa muối bên trong phòng bếp, xác định bà ấy không chú ý, liền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ông ta quát lớn nói: “Con nít con nôi, lúc ăn cơm không được nói chuyện biết không, không biết là học mấy cái thói hư tật xấu này ở đâu nữa!”

Thẩm Lê bĩu môi, sắc mặt vẫn tự nhiên như thường.

Ăn xong cơm sáng, Thẩm An Nhu từ trong phòng thu dọn cặp sách: “Cha, con phải đi học rồi, nếu không nhanh chân sẽ bị trễ giờ học! Con không giống với chị gái, có thể ở nhà mỗi ngày, không cần phải dãi nắng dầm mưa.”

Thẩm Vĩnh Đức đứng dậy, an ủi cô ta: “Con sắp phải thi đại học, chờ đến khi con thi đậu đại học, thì không cần phải vất vả như vậy.”

Ông ta đưa Thẩm An Nhu ra cửa, mãi đến khi bóng dáng của cô ta biến mất ở lối ra của ngõ nhỏ mới thu hồi tầm mắt.

Trở lại trong phòng, thấy Thẩm Lê đang lười biếng mà dọn dẹp chén đũa trên bàn, Thẩm Vĩnh Đức liền giận sôi máu.

“Cô làm việc nhanh hơn không được sao? Trên người cũng không có lanh lẹ một chút nào, kể cả có cho cô mười cơ hội, cô cũng không thi đậu được đại học.”

“Phanh ——” Thẩm Lê quăng chiếc đũa ở trên bàn, cô cong cong khóe môi: “Cha, có phải cha ở bên ngoài thích một người nào khác rồi không, cho nên mới nhìn mẹ con với con chỗ nào cũng không vừa mắt, thậm chí là cảm thấy chúng ta thở thôi cũng là sai rồi?”

Thẩm Vĩnh Đức trừng lớn đôi mắt, tròng trắng mắt của ông ta có hơi vẩn đục: “Cô, cô là đứa con gái bất hiếu, ngay cả cha ruột mà cô cũng dám phản bác, tôi muốn đánh chết cái thứ không có giáo dưỡng này!”

Thẩm Lê lạnh lùng trừng mắt: “Ông nói đúng, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở nông thôn, bọn họ đều nói tôi là đứa nhỏ có người sinh mà không có người dạy, từ nhỏ không có ai dạy tôi cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, tôi chỉ biết, người nếu phạm ta, thì phải nhổ cỏ tận gốc!”

Trong lòng Khương Thư Lan phức tạp, tính tình này của con gái cũng không biết là phúc hay là họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.