Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 32: Chương 32: Mẹ ly hôn, cô là người đầu tiên không đồng ý, phải đợi đến khi người cha cặn bã chết để kế thừa tiền bồi thường (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thẩm Lê nằm ở trên giường, một bàn tay nắm ngọc bội trên cổ: “Tiểu Ái, cậu ở đâu?”

(Ở đây, chủ nhân, ngài có phân phó gì sao? )

Thẩm Lê đi vào không gian, nhìn thấy ruộng tốt mênh mông vô bờ đang chờ được mở khóa, đã được thể nghiệm hết hùng chí “Số phong lưu nhân vật, hoàn khán kim triều” của vĩ nhân rồi.

*Số phong lưu nhân vật, hoàn khán kim triều: Được coi là nhân vật phong lưu, hãy xem lại hiện tại.

“Tiểu Ái, điểm hiện tại của tôi có thể đổi được bao nhiêu món đồ?”

(Chủ nhân hiện tại có 530 điểm, có thể mở khóa năm phần đất, chủ nhân có muốn mở khóa hay không? )

Thẩm Lê gấp không chờ nổi nói: “Mở khóa mở khóa.”

Ruộng tốt trong không gian được mở khóa, đồng ruộng được tưới nước từ linh tuyền, Thẩm Lê vui vẻ thoải mái, cô vươn một bàn tay, trêu chọc linh tuyền trong không gian.

“Những đồng ruộng này nếu đều có thể trồng được những loại dược liệu quý hiếm …” Cô kiềm chế không được kích động trong lòng: “Một đêm phất nhanh sắp tới rồi!”

Cô gấp không chờ nổi mà đi tới nhà gỗ nhỏ bên cạnh linh tuyền, nhà gỗ được tách ra thành hai không gian khác nhau.

Một bên để các loại hạt giống và cây cối bên trung y, một cái khác là để thuốc tây và thuốc chích, nhưng những thứ này đều là đồ vật cần được mở khoá.

Đôi mắt Thẩm Lê tỏa sáng, hận không thể hiện tại đi tới phòng của Thẩm An Nhu tát cho cô ta mấy cái cái tát để tích góp giá trị tức giận, hai tay vẫn là quá hạn chế khả năng phát huy của cô.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm An Nhu từ trong phòng ra tới, nhìn về phía Thẩm Lê đang giúp đỡ làm bữa sáng ở trong phòng bếp.

“Chị thật là đảm đang mà, không giống như là em, chương trình học mỗi ngày đều nặng nề, ban ngày phải đến trường học, buổi tối còn phải làm bài tập, không thể giúp đỡ mẹ làm việc.”

Thẩm Vĩnh Đức từ toilet đi ra, đặt mông ngồi ở trước bàn ăn: “Tay của con được dùng để viết văn chương, những công việc nặng nhọc này đã có chị và mẹ con lo rồi, con chỉ cần tập trung vào mỗi việc học thôi.”

“Phanh ——”

Khương Thư Lan đặt mạnh cái chén trong tay lên trên bàn: “Lê Lê của chúng ta đâu phải sinh ra để làm những việc nặng nhọc này? Con bé thông minh hiếu học, nếu không phải là ——”

Thẩm Vĩnh Đức líu lưỡi: “Được rồi, tôi nói có một câu, bà đáp lại tôi tới mười câu, mấy ngày nay sao bà cứ bực tức như vậy hả? Thẩm Lê chính là bị bà chiều hư, hiện tại không còn một chút bộ dáng nào của con gái nữa.”

Khương Thư Lan bị nghẹn muốn chết: “Tôi ——”

“Mẹ, ăn cơm thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.